Sủng Ái Quân Sư

Chương 57: Ân tình




Ăn cơm chiều xong, Thu Tư lười biếng tựa vào trong lòng Tang Mặc Ngôn xem một bộ phim khoa học viễn tưởng đặc sắc trên TV, miệng không ngừng nhấm nháp những miếng trái cây mà Tang Mặc Ngôn đút cho cậu. Có hạnh phúc, lại có chút biếng nhác như mèo béo. Khi chữ END chạy trên màn hình, Thu Tư đổi tư thế nằm nhưng lưng vẫn dính chặt trong lòng Tang Mặc Ngôn. Có lẽ vì ban ngày đã ngủ quá nhiều nên hiện đã hơn 10h mà cậu vẫn không thấy buồn ngủ chút nào cả.

Trong đầu loáng thoáng hiện lên sự tình lúc ban ngày, Thu Tư nghiêng đầu về phía Tang Mặc Ngôn. “Mặc Ngôn, Minh tiên sinh hình như rất không thích Đỗ học trưởng.”

Ở phía sau lưng cậu, Tang Mặc Ngôn đang cầm điều khiển chăm chú chọn kênh giúp cậu, hắn gật đầu. “Chị gái Nhược Phong vì Đỗ Triết Hiên nên mới chết.”

Bất ngờ xoay người trong vòng ngực ấm áp, trong mắt Thu Tư ánh lên vẻ kinh ngạc. “Sao lại thế?”

Ôm chặt eo cậu, Tang Mặc Ngôn vươn tay kéo chăn rồi dịu dàng phủ lên người Thu Tư. “Chủ trạch của Minh gia và Đỗ gia là láng giềng, em trai của Đỗ Triết Hiên và chị gái Minh Nhược Vân của Minh Nhược Phong cùng lớn lên với nhau. Cả hai người đều có cảm tình với nhau nhưng Minh Nhược Vân lớn hơn Đỗ Triết Vũ 10 tuổi nên gia tộc hai nhà không đồng ý.”

Vốn định ngồi thẳng dậy nhưng thắt lưng lại không chút sức lực nào nên Thu Tư thuận thế đặt toàn bộ sức nặng lên người Tang Mặc Ngôn, tìm một vị trí thoải mái để nằm rồi mới ngẩng đầu nhìn hắn đầy thắc mắc. “Sau đó thì sao?”

“Đỗ Triết Hiên rất yêu thương cậu em trai ruột nhỏ hơn một tuổi ấy, hắn là người phản đối kịch liệt nhất mối tình này. Chính vì do hắn ngăn cản nên em trai hắn với chị của Mặc Ngôn mới cùng chết.”

“Hai người đều…chết?”

Nhìn vẻ mặt bi thương và khiếp sợ của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn thở dài. Bàn tay thô ráp mang theo vô hạn dịu dàng nhẹ nhàng lướt trên hàng mi và đôi mắt cậu. “Thu Tư, đừng lộ ra vẻ mặt này. Anh sẽ đau lòng.”

“Vì sao lại trở nên như vậy?” Hai mạng người cứ nói không còn là sẽ không còn như vậy?

“Thu Tư, chuyện này đã qua đi 7, 8 năm rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Thu Tư, những ngón tay cứ động chan chứa sự trấn an, trong lòng cũng trách mình đã lắm miệng.

Tựa vào ngực Tang Mặc Ngôn, Thu Tư gật đầu. Cậu nghe nhịp tim đập đều đều, cảm giác yên lòng này dường như có thể xoa dịu đi tất cả.

Tình yêu thật sự là một điều thần kỳ, có thể làm cho người ta sống lại, cũng có thể nhẹ nhàng với một hành động mà chấm dứt tính mạng con người, nó giống như một bàn tay điều khiển số phận, lựa chọn con đường cho những người sa vào tình yêu. Thu Tư đưa mắt nhìn Tang Mặc Ngôn, thấy trong ánh mắt hắn chan chứa thương yêu, sợi tơ ấm áp kia tựa như đã chảy xuôi vào trong máu. “Cảm ơn anh Mặc Ngôn.” Cảm ơn anh có thể yêu em, thương em, làm em có thể cảm nhận được hạnh phúc khi được yêu một cách chân chính. Thế tục chính là một cánh cửa không có khóa, chỉ cần mình có thể kiên trì thì có thể vượt qua được nó để đạt đến hạnh phúc.

Khẽ búng trán Thu Tư, Tang Mặc Ngôn nhíu chặt đôi mày. “Không cho phép nói ‘cảm ơn’.”

Đôi mắt đen hiện lên ý cười, Thu Tư cố tình làm ra vẻ đang suy xét cân nhắc kĩ lường. “Hmm,…Vậy em đổi câu khác nhé?”

Khóe môi cong lên thành một nụ cười ấm áp, Tang Mặc Ngôn nhìn Thu Tư. “Nói anh nghe xem nào.”

“Em yêu anh.”

Khẽ nhíu mày, “Anh không nghe rõ.” Tang Mặc Ngôn ghé tai bên cạnh môi Thu Tư, ý cười tràn đầy trong mắt. “Nói lại lần nữa đi.”

Nhìn ánh mắt dịu dàng thâm tình của Tang Mặc Ngôn, trong mắt Thu Tư cũng rạng rỡ ý cười. Thanh âm nhẹ như gió truyền vào trong tai hắn, từng chữ đều là lời thông báo chân thành nhất. “Em yêu anh.”

“Thu Tư, anh cũng yêu em.”

Con chữ đơn giản nhưng không phải hàm nghĩa cũng đơn giản, chỉ có người chân chính hiểu được mới biết, ba chữ này chỉ có sinh mạng mới có thể nuôi dưỡng trưởng thành…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.