Sủng Ái Độc Quyền Dành Cho Em

Chương 49: 49: 《 Nơi Nhìn Đến Tâm Duyệt Ngươi 》




Editor: Nguyetmai

Nhưng khi cô lao ra khỏi xe, bóng người lạnh lùng cao ngạo kia đã sớm biến mất.

Lạ thật, mình nhìn nhầm rồi sao?

Rõ ràng cô thấy Lăng Dĩ Sóc ôm một bó hoa tươi đi ở phía xa mà.

"Sao vậy?" Thất Tịch cũng thò đầu ra, nhìn theo tầm mắt của Điềm Tâm.

Điềm Tâm lắc đầu, quay lại cười với Thất Tịch, "Không có gì."

Cuối thu, màn đêm tựa như tới sớm hơn bình thường một chút.

Đây là khu cắm trại dã ngoại nổi tiếng thành phố A, xung quanh tương đối thương mại hoá, cách đó không xa có bán đồ nướng BBQ. Thất Tịch đòi ăn, Kim Thánh Dạ đành bất đắc dĩ đưa em gái mình đi mua.

Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã ở lại, ngồi bên cạnh lều vải, ngơ ngác ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm bao la đen nhánh.

Ừm, tầm nhìn nơi này thật tốt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vô vàn ngôi sao giống như kim cương tô điểm trên bầu trời đêm, cảm giác bầu trời thấp đến mức như thể chỉ vươn tay là với được những ngôi sao đó.

"Thật là đẹp..." Điềm Tâm cảm thán từ tận đáy lòng.

Trì Nguyên Dã tùy tiện ngồi đó, đôi mắt cậu còn sâu thẳm hơn trời đêm mấy phần, nhìn chăm chú vào vóc dáng ngửa đầu nhìn sao trời của Điềm Tâm. Trong đầu cậu đột nhiên hiện lên một câu nói: Em ngắm phong cảnh, còn anh thì đang ngắm em.

Cái gì vậy? Rốt cuộc cậu nghĩ linh tinh gì vậy? Đúng là gặp quỷ!

Khóe miệng Trì Nguyên Dã giật giật, thu hồi ánh mắt lại, ngẩng gương mặt yêu nghiệt đẹp trai của mình lên nhìn trời đêm, cười lạnh, "Chỉ có vài ngôi sao chi chít chen chúc trên đó thôi mà, có cái gì đẹp đâu mà ngắm?"

Một câu nói đã phá hủy toàn bộ bầu không khí tươi đẹp hiện tại.

Điềm Tâm im lặng nhìn Trì Nguyên Dã, rốt cuộc người này có chút tế bào lãng mạn nào không vậy? Ai lại hình dung là vài ngôi sao chi chít chen chúc trên đó chứ?

Ác ma đơn bào!

Điềm Tâm thầm khinh bỉ nhìn Trì Nguyên Dã.

Trời ban đêm lạnh, mà nơi đây lại là trên núi, buổi trưa Điềm Tâm chỉ mặc một cái áo sơ mi dài tay, một cơn gió lạnh thổi qua, Điềm Tâm bị đông lạnh đến nỗi phải ôm cánh tay mình.

Trì Nguyên Dã nhướng mắt, ghét bỏ nhìn cô, rồi cởi áo khoác jean của mình ra, ném lên người cô, nói giọng ra lệnh, "Mặc vào."

"Hả?" Điềm Tâm chớp mắt. Trì Nguyên Dã thế mà lại cởi áo khoác ra cho mình mặc?

"Cậu không lạnh sao?" Điềm Tâm hỏi.

"Lạnh cái gì mà lạnh, tôi sắp nóng chết rồi đây. Cô tưởng bản thiếu gia giống với người gầy gò như cô chắc, gió thổi cái là ngã." Trì Nguyên Dã dửng dưng nói, ngẫm nghĩ giây lát, lại nghiêm trang mở môi mỏng: "Lát nữa cô ăn nhiều chút cho tôi, ít nhất cũng phải ăn ba mươi xiên thịt nướng, à không, năm mươi xiên!"

Tên này định nuôi mình như nuôi heo sao? Điềm Tâm dở khóc dở cười, khoác áo khoác của Trì Nguyên Dã lên người.

Áo khoác của cậu mang theo hương bạc hà nhàn nhạt, rất dễ ngửi, như sưởi ấm toàn bộ trái tim Điềm Tâm. Cô không kìm được mà rũ mắt, tham lam hít sâu hương vị quen thuộc này.

"Điềm Tâm, bọn mình mua rất nhiều thịt về đây." Kim Thất Tịch còn chưa đi tới đã vẫy tay tranh công với Điềm Tâm.

Kim Thánh Dạ cầm một cái túi thật to, mỉm cười đưa túi cho Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã.

Mùi thơm của thịt nướng liền xông vào mũi.

"Thơm quá đi thôi!" Cánh mũi xinh xắn của Điềm Tâm phập phồng, cô cầm một xiên nướng lên bỏ vào trong miệng.

Bốn người ngồi đối diện nhau, đang ăn hăng say thì bỗng sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.