Sửa Kiếp

Chương 7: nhiệm vụ !?




Lúc Liên Tống che dù trở lại biệt viện Cảnh Sơn, các tiểu nha hoàn phục vụ trong biệt viện đã chuẩn bị chu đáo thang tuyền trong đình. Đại nha hoàn Thiên Bộ đi nhanh tới đón lấy cây dù trong tay hắn, vừa thay hắn che mưa, vừa xin ý kiến của hắn, muốn uống chén rượu ấm người trước hay là ngâm mình trong thang tuyền trước.

Mưa đã nhỏ lại, một viện hoa lê mịt mù trong màn mưa, thiếu niên bạch y ngước mắt nhìn hoa lê trong mưa: "Mang rượu tới thang tuyền, cây dù này," dừng một chút: "Ngày mai sai gia nhân mang đi Lâm Lang Các."

Triều Đình Đại Hi có hai vị kỳ nhân, một vị là quốc sư đương triều được hoàng đế vô cùng sủng ái nhưng một lòng chỉ muốn trở về quê mở tiệm bánh ngọt, vị còn lại chính là Đại tướng quân đương triều rõ ràng thuộc hàng võ tướng nhưng so với toàn bộ thám hoa trong triều cộng lại còn có phần phong nhã đẹp mắt hơn.

Cái vị quốc sư cả đời chỉ muốn mở tiệm bánh ngọt tên là Túc Cập, chính là ân nhân cứu mạng của Thành Ngọc. Mà vị Đại tướng quân đương triều phong nhã đẹp mắt kia, chính là công tử áo trắng mà Thành Ngọc cảm thấy rất phù hợp cùng với Hoa Phi Vụ kết thành giai ngẫu ----Liên Tống Liên tướng quân.

Liên Tống xuất thân Hầu phủ, là con trai thứ ba của lão tướng Trung Dũng, mười bốn năm theo cha hắn chinh chiến sa trường, nhiều lần lập kỳ công, năm hai mươi lăm đã được phong thành Đại tướng quân, ban cho phủ tướng quân, chính là Đại tướng quân nhất phẩm trẻ tuổi nhất từ khi vương triều được thành lập đến nay.

Cái vị luôn luôn không để ai vào mắt quốc sư Túc Cập trong cuộc đời chỉ khen qua có một người, chính là vị cũng nổi tiếng như hắn Liên Đại tướng quân, nói Liên Tam trung dũng, phá cường địch, lập quốc uy; Liên Tam tao nhã, lộng đan thanh, tấu ngọc địch, Liên Tam hắn có dung mạo của thần tiên.

Túc Cập cũng có mấy phần tiên cốt, đã tu hành nửa thân chính quả, cho nên thế nhân nghe hắn khen ngợi Liên Tam tuy cảm thấy có chút khoa trương, nhưng chính hắn và Liên Tam đều biết, hắn không có khoa trương, Liên Đại tướng quân Liên Tam, hắn chính là thần tiên hạ thế.

Đại thiên thế giới có một tỷ phàm thế, Đại Hi triều là một trong số đó, thượng thiên trong một tỷ phàm thế này hóa dục đều là người phàm, trời sinh trời nuôi, tuổi thọ có hạn. Nhưng bên ngoài phàm giới lại có tiên giới tứ hải bát hoang. Trong tiên giới tứ hải bát hoang, con trai thứ ba của Thiên quân cửu trọng thiên Tam điện hạ Liên Tống quân thống lĩnh tứ hải thủy quân, cai quản vùng biển rộng lớn đông tây nam bắc, chính là vị thủy thần tối cao nhất vùng bát hoang.

Thủy thần tối cao bát hoang Liên Tống quân, hắn rời tứ hải đi tới nơi phàm trần này, là bởi vì một vị thần khác. Chính là người bốn mươi bốn năm trước đã chết sau hai mươi bảy ngày bị đè dưới tháp Khóa Yêu trên Cửu Trọng Thiên ---Hoa thần Trường Y.

Ngâm mình trong thang tuyền, Liên Tống ngắm nhìn viện tử trong cơn mưa hoa lê đến xuất thần.

Sau khi Trường Y chết, cây cối hoa cỏ trên thế gian dường như mất đi màu sắc. Trước kia khi nàng còn sống, mỗi lần chứng kiến cảnh lê hoa đái vũ tại phàm giới, đều khiến người ta không khỏi hình dung hình ảnh tiểu giai nhân đôi mắt ngấn lệ tràn ngập tình ý, nhìn cũng khiến người thương xót. Nhưng hiện tại, cảnh tượng lại giống như một tiểu tức phụ chịu đựng mọi sự khi dễ, co ro trong màn mưa, chỉ khiến người ta phiền lòng.

Nhưng mà cái cơn mưa lạnh đầu xuân cùng cảnh tượng hoa lê khiến người ta phiền lòng này lại khiến Liên Tống đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Trường Y.

Đây quả thực là một câu chuyện cũ đã rất nhiều năm. Đến tột cùng là bảy trăm năm hay tám trăm năm trước, Liên Tống cũng không nhớ rõ, tóm lại chính là thời điểm như vậy.

Khi đó Dao trì trên Cửu trọng thiên vẫn chưa có ai cai quản, bách hoa thiên hạ còn chưa có Hoa chủ. Vị trí này chưa có người khiến nhiều công việc không thuận tiện, việc này thật ra thì không liên quan đến hắn, không biết thế nào mà bạn tốt của hắn Đông Hoa đế quân cai quản tiên tịch cùng chức vụ thần tiên, có một lần hắn đánh cờ để thua Đế quân, tên kia liền đẩy trách nhiệm này lên đầu hắn, bắt hắn tạm thời làm thay công việc.

Khi hắn tạm giữ chức vụ này, nhìn đám Hoa thần bên dưới vì chức vị Hoa chủ mà trong tối ngoài sáng đấu đá lẫn nhau, có lúc nhìn các nàng tranh đấu thật thú vị, cũng có lúc lại cảm thấy oanh oanh yến yến thật phiền phức.

Mà phần lớn thời gian hắn cảm thấy các nàng thật phiền phức.

Trên Cửu trọng thiên có lời đồn, Tam điện hạ hắn là hoa hoa công tử bậc nhất thần tộc, là cái tên phong lưu khắp tứ hải đều biết. Thủy thần trẻ tuổi, anh tuấn thiện chiến, địa vị tôn sùng, Thiên tộc lại chuộng võ, các cô nương tự nhiên cũng say mê hắn.

Nhưng thế gian coi lời ngon tiếng ngọt, quan tâm săn sóc đúc thành phong lưu hữu tình, hoặc là nói thế gian nói đến phong lưu chủ yếu là loại này, nhưng thế gian cũng coi thờ ơ và vô khả vô bất đúc thành phong lưu vô tình, mà Tam điện hạ chính là loại phong lưu này.

Cho nên hắn chính là hoa hoa công tử trong miệng bát hoang, đối với chúng mỹ nhân luôn không có kiên nhẫn. Gặp phải loại chuyện hoa thần đánh nhau đến phát khóc đến tìm hắn đòi công bằng, hắn thường sẽ cảm thấy phiền.

Mà Tam điện hạ hắn đối với lễ nghi Thiên tộc của hai cái tiểu vâng lời này có chút bất đồng so với hai ca ca của hắn, bị cuốn vào những phiền phức này hắn lại muốn bỏ trốn.

Cửu Trọng Thiên tối thượng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, cái này là ám chỉ hắn. Bởi vì từ nhỏ hắn đã hành sự như vậy, Thiên quân sớm đã thành thói quen, đối với hai ca ca của hắn thì bắt buộc phải tuân thủ lễ giáo, nhưng đối với hắn thì trước sau luôn dung túng.

Một lần kia, Liên Tống vì ngại bị cuốn lấy phiền phức liền rời Cửu Trọng Thiên, nơi đến chính là Nam Hoang, đi tìm đứa con trai nhỏ Thanh La quân của Ma quân Ma tộc Thất quân để đánh cờ.

Hai vạn năm trước, cuộc phản loạn ở Quỷ tộc lắng xuống, Quỷ quân lãnh đạo đám tạo phản bị phong ấn, tứ hải bát hoang có được thái bình, Thần tộc cùng Quỷ tộc thiết lập lại quan hệ, tình hình coi như không tệ. Thấy tình hình này, Ma tộc Thất quân có chút tham vọng riêng tư cũng phải kiềm chế lại, hai chục ngàn năm qua thiên hạ nhìn chung, cũng coi như là thái bình. Cho nên một vị Thần đi tìm một vị Ma đánh cờ, cũng không có gì là chuyện hoang đường.

Thanh La quân thiết tiệc đón khách, có chuyện vui là lại muốn dọn dẹp mở tiệc, khách quan mà nói hắn là người lạc quan, căn bản mỗi ngày đều từ những việc bình thường nhìn ra được chuyện vui, vì vậy, hắn yến tiệc đãi khách mỗi ngày không sai biệt lắm.

Tuy nhiên, có một ngày, Thanh La quân mở yến tiệc nhưng vẻ mặt lại lộ vẻ lo lắng.

Ngồi ngay bên dưới, một thiếu niên mập mạp không tim phổi bóc trần vết thương lòng của hắn: "Thanh La quân gần đây ở chỗ Tương Vân công chúa toàn bị ăn món canh "đóng cửa không đón", một chén lại một chén, tích tụ vào gan phổi, cho nên mới buồn bã như vậy."

Tương Vân công chúa chính là mỹ nhân đứng đầu Ma tộc thế hệ này, trong Ma tộc đồn rằng nàng so với đệ nhất mỹ nhân Thanh Khâu Bạch Thiển cũng không thua kém. Bất quá Ma tộc luôn muốn cùng Thần tộc tranh cao thấp, nhưng cứ tranh lại thua, cứ thua lại tranh, rồi tranh thì lại thua, khiến ảnh hướng lớn đến tâm lý, tự mình đánh giá luôn luôn không phải thật sự chuẩn xác, vì vậy Liên Tống đối với các loại tin đồn đều không để trong lòng.

Thiếu niên áo bào xám bên cạnh lười biếng tiếp lời thiếu niên mập mạp kia: "Ma phi đối với Tương Vân ngậm trong miệng sợ tan, nuôi nàng thành mắt để trên đầu, Thanh La ngươi lại nhất định muốn nàng," bị Thanh La quân cau mày trừng một cái, liền cười ha hả: "Nhưng ngươi chẳng qua là vừa ý với sắc đẹp của nàng, vì sao không triệu Trường Y tới phục vụ mấy ngày? Trường Y biết tri tình giải ý, chính là mỗi lần đều phải dùng bạch trạch đổi, người khác thì khó nói, bất quá Thanh La ngươi thì bao nhiêu bạch trạch mà ngươi chả đổi được."

Mọi người cười ầm lên.

Bạch trạch chính là tiên trạch. Bát hoang có bốn tộc, Thần tộc, Ma tộc, Quỷ tộc, Yêu tộc tổng cộng trăm triệu sinh linh. Sinh linh mỗi tộc có khí trạch riêng, thần là bạch trạch, ma là huyền trạch, quỷ là thanh trạch, yêu là phi trạch. Không bàn về một tộc nào, khí trạch trong cơ thể trẻ sơ sinh luôn phức tạp, phải qua tu luyện mới có thể tinh luyện thuần túy. Càng là sinh linh lớn mạnh, khí trạch trong cơ thể càng thuần túy, thiếu niên áo bào xám trêu ghẹo Thanh La quân một hoàng tử Ma tộc lại nhiều bạch trạch, chính là muốn chê cười hắn kém cỏi.

Thanh La quân sinh ra đã là ngũ đại tam thô (ngũ đại tam thô: chỉ những người vóc dáng tráng kiện cao to. Ngũ đại: hai bàn tay lớn, hai bàn chân lớn, đầu lớn. Tam thô: bắp chân thô, eo thô, cổ thô) một thân cứng ngắc, tổ tiên hắn cũng đã là ngũ đại tam thô, người ngoài thầm chê cười hắn, hắn cũng không thèm để ý, nhưng nếu đem Trường Y và Tương Vân ra so sánh, hắn liền có ý kiến ngay: "Trường Y, Trường Y nàng có thể cùng Tương Vân so sánh sao?"

Thanh La quân là một người cứng nhắc nhưng cũng thành thật, chính là xem thường nữ tử kêu Trường Y kia, đối với nữ tử hắn sẽ không nói những lời cay nghiệt, Nhưng một tiệc rượu đủ loại người, không thiếu nhất chính là loại người nịnh hót, lập tức có người liền hùa theo: "Tiểu hoàng tử nói rất đúng, một hoa yêu vô chủ, chỉ biết dựa vào việc mua vui cho quý nhân để sống qua ngày, loại thân phận thấp hèn đó, sao có thể sánh cùng Tương Vân công chúa được?"

Yêu tộc cùng Ma tộc cùng sống tại Nam hoang, Yêu tộc nhỏ yếu, từ xưa đã phụ thuộc vào Ma tộc. Mà hoa yêu bọn họ muốn sống tốt, thường bị Ma tộc có phẩm cấp nuôi dưỡng thành hậu thất. Ở Nam Hoang, yêu vô chủ đã ít, hoa yêu vô chủ lại càng hiếm.

Lời này Thanh La quân có chút tán đồng, nhưng đối với một cô gái yếu đuối cay nghiệt hắn lại rất bài xích, nên chỉ lẩm bẩm: " Cũng không nên nói Trường Y như vậy, Trường Y nàng, nàng chính là, nàng chính là..."Nhưng "chính là" nửa ngày cũng không nói được nguyên nhân.

Liên Tống từ đầu đến cuối chỉ tập trung nghiên cứu một cái ôn tửu khí tinh xảo trong tay, đột nhiên phá lệ mở miệng:"Trường Y." Hướng Thanh La nói: "Gọi là Trường Y đúng không?"

Vị Tam điện hạ Thiên tộc này thường lui tới Nam Hoang tìm Thanh La quân uống rượu, Thanh La quân hay mở tiệc rượu, hắn cũng thất thất bát tham gia một ít, nhưng hắn luôn ngồi bên phải Thanh La quân, hứng thú lắm cũng chỉ nói với Thanh La quân mấy câu. Các công tử thiếu niên Ma tộc ngưỡng mộ Tam điện hạ muốn cùng hắn đối đáp không phải là ít, nhưng từ trước đến giờ chưa ai có cơ duyên được tiếp chuyện cùng vị điện hạ này.

Mắt thấy có cơ hội cùng Tam điện hạ tiếp chuyện, thiếu niên mắt hạnh vừa rồi nịnh nọt Thanh La, con ngươi khẽ chuyển, lập tức hướng về phía Liên Tống, lấy lòng: "Tam điện hạ không phải người trong Nam Hoang chúng ta, có điều không biết, Trường Y vốn là một gốc hồng liên, nhưng bởi vì bản thể hồng liên nhưng lại không thể khai hoa, cho nên không có quý nhân nào muốn đem nàng thu vào trong vườn. Là một hoa yêu, lại không chủ, vốn chính là chuyện cười cho thiên hạ, mấy năm gần đây không biết nghe ai chỉ điểm liền muốn tu tiên, đi khắp nơi tìm kiếm bạch trạch," khẽ bật cười một tiếng: " Để có bạch trạch liền khắp nơi bán tiếng cười, cùng những nữ tử phong trần phàm nhân kia cũng không kém là bao, ở Yêu tộc cùng Ma tộc..."

Liên Tống chống cằm nhìn thiếu niên mắt hạnh: "Đẹp đến đâu?"

Đang kể lể hưng phấn, thiếu niên mắt hạnh chợt ngừng một lát: "Tam điện hạ muốn nói..."

Liên Tống cười một tiếng: "Vừa rồi nghe các ngươi nói nàng đẹp, nàng đẹp đến đâu?"

Nam nhân mà, nói chung đều thích bàn về mỹ nhân, nhất là sau một khi uống một ít rượu bàn về mỹ nhân. Mọi người trong bữa tiệc nghĩ đến lời nói của Tam điện hạ, đảo mắt nhìn nhau, tự cho là đã lĩnh ngộ ra sự hứng thú của Tam điện hạ, nửa cuối bữa tiệc liền chỉ thảo luận về sắc đẹp của Trường Y, không hề có bất kỳ lời nói nào cay nghiệt về xuất thân của nàng nữa.

Đưa ra câu chuyện như vậy nhưng Tam điện hạ lại không nói một lời, trên mặt nhìn không ra hứng thú hay không, chẳng qua bàn tay nắm thiết phiến liên tục gõ vào cạnh bàn, chính là có ý không yên lòng.

Nam Hoang đang trong thời kỳ phồn thịnh, biển xanh trời trong, hoa cỏ tươi tốt, cảnh vật khá đẹp mắt, Liên Tống liền ở thêm mấy ngày.

Bát hoang cũng cảm thấy Liên Tam là người phong lưu, lại tin chắc đây là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng bát hoang lại không nắm được chính xác, thế gian mấy vạn mỹ sắc, Tam điện hạ là yêu thích loại nào?

Ba người con trai của Thiên quân, Con trai lớn Ương Thác Đoan Túc, con trai thứ Tang Tịch Thanh Chính, đều là chủ nhân khó lấy lòng, thật không dễ dàng mới có cơ hội lấy lòng vị tam điện hạ Liên Tống này, nhưng tâm tư của Tam điện hạ quả thực rất khó đoán.

Ví dụ như nói, ngươi cho là Tam điện hạ thích loại mỹ nhân này, lúc này ở bên cạnh hắn đúng là loại mỹ nhân này, ngươi cũng muốn đưa tới nửa để hắn vui vẻ, nhưng nói không chừng ngày hôm sau bên người hắn lại là loại mỹ nhân trái người hoàn toàn.

Trong tứ hải bát hoang, bàn về phong lưu, Tam điện hạ không tính là phong lưu nhất, nhưng bàn về khó hầu hạ cùng khó đoán thì Tam điện hạ hẳn là thứ nhất.

Bất quá, mấy ngày trước, trong tiệc rượu Liên Tống hỏi một câu Trường Y đẹp bao nhiêu kia? Ngược lại khiến cho mấy vị quý tộc Nam Hoang muốn ninh nọt lấy lòng vị hoàng tử Thiên tộc này có chút hy vọng.

Mọi người đều cố gắng bắt lấy cơ hội này. Chỉ sang ngày thứ ba, đã có người đem Trường Y đưa vào phòng Liên Tống.

Liên Tống nhớ Trường Y, là một mảnh ánh đèn khuya khoắt.

Liên Tống tới Nam Hoang, thường ở tại một tiểu viện trên núi Tây Phong.

Lúc đó đã là nửa đêm, hắn mới từ chỗ Thanh La đánh cờ trở về, đạp trăng sáng bước vào tiểu viện Thùy Hoa Môn, vừa ngẩng đầu một cái, liền thấy ánh nến trong căn phòng phía bắc.

Căn phòng phía bắc bên ngoài mọc cây hợp hoan, nhung vũ tựa như một cây hợp hoan bị ánh trăng ánh nến nhuộm thành màu đỏ vàng, hiện ra mấy phần diễm sắc. Trên cây buộc một sợi dây thừng nhỏ, kéo dài vào tận trong căn phòng phía bắc, sáng nay hắn tự mình đem một đầu sợi dây buộc vào kệ hoa trong phòng. Treo trên sợi dây thừng nhỏ, là mấy chục tờ giấy hoa tiên trong lúc nhàm chán hắn đã tạo ra.

Trong viện một trận gió thổi tới, ánh nến trong phòng lay động, giấy hoa tiên treo trên sợi dây thừng tựa như dải lụa màu sắc nhẹ nhàng bay. Liên Tống thoát tay, gió liền ngừng thổi, cây cối yên tĩnh, nhìn ánh nến trong phòng ngày càng gần, thời điểm ánh sáng bạc xuyên qua giấy hoa tiên, trên giấy liền hiện ra hình ảnh hoa cỏ chim chóc muôn loại kiểu dáng linh động.

Hắn xuyên qua lớp lớp giấy hoa tiên tiến vào trong phòng.

Ánh nến càng rực rỡ, càng dày đặc, ánh mắt rơi trên cây đèn trên kệ, rơi trên mặt đất, cao cao thấp thấp bài trí rất thú vị. Dưới ánh nến, hồng y nữ tử khẽ nâng đầu kêu tôn hào của hắn: "Tam điện hạ." Gương mặt đó đúng là xinh đẹp, mi mục như họa.

Liên Tống đưa mắt về phía nàng, nhưng chỉ vẻn vẹn một cái chớp mắt, lần nữa lại trở lại trên mảnh giấy hoa tiên vẽ cảnh sắc bốn mùa, tùy ý nói: "Trường Y."

Nữ tử hơi ngạc nhiên: "Tam điện hạ sao biết ta là Trường Y?" Âm thanh nhẹ nhàng.

Thế nhân nói Thiên quân trong ba người con trai, linh tuệ nhất là đương kim Nhị điện hạ Tang Tịch. Lúc Tang Tịch ra đời có ba mươi sáu chim ngũ sắc từ núi Hách Minh Tuấn Tật bay thẳng lên tận trời cao chúc mừng, đây là điềm may mắn khác biệt của ý trời. Sau đó mới ba vạn tuổi tu thành thượng tiên, đây là minh chứng rõ ràng nhất Tang Tịch là thần tiên anh tuấn tài giỏi. Dưới hào quang của Nhị điện hạ, hai người anh em của hắn bất luận có tư chất hay công lao, tựa hồ đều có chút lép vế. Nhưng về vấn đề này, một số ít thần tiên vẫn có cái nhìn bất đồng, thí dụ như cái vị đã từng là thiên địa cộng chủ Đông Hoa đế quân kia.

Đông Hoa đế quân bởi vì từ khi ra đời cũng không có cái thiên địa dị tướng gì, nhưng sau đó hắn lại trở thành một thiên địa cộng chủ, vì vậy không hề mê tín cái gì mà khi sinh ra có mấy con chim kim quang tới bay trên bầu trời là tương lai rộng mở. Đông Hoa từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy Liên Tống mới là một kỳ tài, Thiên quân có được Liên Tống, liền không sinh thêm người con nào nữa, dù sao có sinh nữa cũng sẽ không được người so với hắn thông tuệ hơn.

Bởi vì được Đông Hoa đế quân thừa nhận là thông minh nhanh nhạy, cho nên lần đầu tiên Liên Tống cùng Trường Y gặp mặt, rất tự nhiên ngắn gọn:"Ngươi là ai" "Ta là Trường Y". "Ai đưa ngươi tới đây?" "Ai đó đem ta đưa tới phòng ngài". "Ngươi tới làm gì?" "Tới bồi Tam điện hạ nhưng là Tam điện hạ a, ta bán nghệ không bán thân". Đối đáp hết sức bình thường. Ngay cả cái câu Tam điện hạ sao biết ta là Trường Y kia, Liên Tống cũng cảm thấy vấn đề đơn giản như vậy không cần lãng phí thời gian trả lời.

Hắn vẫn ngắm tờ giấy hoa tiên bốn mùa, đem nó lấy xuống chiếu gần vào ánh nến, một lát sau mới nói: "Bọn họ cưỡng ép ngươi, vì thấy ngươi có khả năng, không muốn tới cũng không cần tới. Bọn họ gạt ngươi bản quân là tiên, bạch trạch lấy hoài không hết, vì vậy nếu khiến bản quân vui vẻ, bản quân liền cho ngươi rất nhiều bạch trạch? Có thể bản quân thanh tu đến nay," nói đến hai chữ thanh tu này, giống như cảm thấy buồn cười, hắn liền lãnh đạm cười một tiếng, sửa lại: "Bản quân tu luyện đến nay, trong cơ thể không còn chút thanh trạch nào, cái âu đệ của ngươi bị Thất U trong động Song Dực Hổ gây thương tích, cần chính là thanh trạch lẫn bạch trạch, bạch trạch của bản quân, sợ là đối với ấu đệ ngươi không có ích lợi."

Nữ tử thần sắc hơi lộ vẻ xúc động, nhưng khoảnh khắc liền bình phục. Một cái yêu hoa nhỏ, hoàng tử Thiên tộc bên cạnh cũng không chút sợ hãi không chút hèn nhát.

Âm thanh của tiểu hoa yêu vẫn nhẹ nhàng: "Tam điện hạ minh giám, Tam điện hạ nhìn thấu mọi chuyện, Trường Y không gạt được người, nếu Tam điện hạ cũng không có vật Trường Y cần, Trường Y liền cáo lui."

Nói xong dứt khoát đứng lên, vỗ đầu gối không chút bụi đất, dưới ánh nến thoải mái bước đi, đi qua người Liên Tống, suy nghĩ một lúc liền vén áo thi lễ, nghiêm túc nói: "Tam điện hạ, đêm đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi sớm, ánh nến này không phải ta làm, nhưng nếu Tam điện hạ cảm thấy không tốt, trước khi ta đi sẽ đem nó phá hủy, cũng coi như là Trường Y đối với Tam điện hạ một phen thẳng thắn báo đáp."

Liên Tống lúc này mới nghiêm túc nhìn nàng.

Tam điện hạ bên người luôn vây quanh rất nhiều mỹ nhân, chính là hắn không thèm để ý, dáng vẻ mỹ nhân bọn họ hắn nhìn hai vạn năm đã vô cùng quen thuộc. Sau khi hắn nói lời kia, mỹ nhân tri tình giải ý sẽ đáp lại: "Tam điện hạ nói đùa, Tam điện hạ vô cùng tôn quý, có thể phục vụ Tam điện hạ là phúc phận của tiểu nữ, càng chưa nói tới muốn từ Tam điện hạ cái gì bạch trạch thanh trạch..." Mỹ nhân không biết tri tình giải ý, ít nhất cũng sẽ đáp: "Tam điện hạ làm sao biết ta tìm kiếm bạch trạch là vì ấu đệ, mà không phải như lời thế nhân nói là tu tiên, Tam điện hạ tinh tường mọi chuyện, tiểu nữ vô cùng cảm phục...", còn loại này…

Tam điện hạ cảm thấy tiểu hoa yêu này có chút ý tứ.

Tiểu hoa yêu đứng cách hắn mấy bước, nhìn qua giống như đang thành khẩn chờ câu trả lời của hắn.

Tờ hoa tiên trong tay, hoa cỏ bốn mùa nhuộm màu không đủ thuần thục, Tam điện hạ tiện tay đêm nói đến gần ánh nến, "Bản quân nghe nói ngươi tri tình giải ý," hắn nói, đợi hoa tiên cháy hết mới giương mắt nhìn: "Xem ra tựa hồ không phải là vậy."

Nghe hiểu lời hắn, tiểu hoa yêu có chút khiếp sợ, trừng mắt nhìn hắn, lùi hai bước nghiêm túc suy nghĩ một chút, lần nữa nhìn hắn: "Tam điện hạ để cho ta đi, ta liền đi, trước khi đi còn giúp điện hạ xử lý giá cắm nến, cái cái cái cái cái này chưa đủ tri tình giải ý sao?"

Đây chính là Trường Y.

Chuyện xưa bảy tám trăm năm trước, từng sự việc vẫn không quên, Tam điện hạ xoa trán.

Khoảng thời gian ba mươi sáu ngày phục vụ trong Nguyên Cực cung của Liên Tống, chính là Nguyên Cực cung nhất định chỉ dùng tiểu tiên nga, đi tới nơi phàm trần này tuy không có phép thuật, rất nhiều chuyện làm cũng không quá tiện lợi, nhưng Thiên Bộ vẫn thật thà giống như khi nàng ở Nguyên Cực cung tỉ mỉ ổn thỏa mọi chuyện, xa xa nhìn thấy người đang ngâm trong thang tuyền Liên Tống lắc lắc bầu rượu, tính toán hắn đã uống xong, hơn nữa còn hứng thú muốn uống một bầu nữa, lập tức lấy một bầu khác đã chuẩn bị sẵn bưng lên.

Đem bầu rượu cẩn thận đặt phía sau, Thiên Bộ nghe chủ tử nhà mình mở miệng hỏi: "Nói tới, ngươi có cảm thấy Yên Lan cùng Trường Y, tính tình có chút bất đồng."

Thiên Bộ suy nghĩ tỉ mỉ chốc lát, cần nhắc nói: "Yên Lan công chúa là Trường Y hoa chủ đầu thai, dù sao cũng ở phàm trần lớn lên, trí nhớ ngày xưa ở Thiên giới hay Nam hoang đều đã mất, tính tình có chút thay đổi cũng không trách được." Lại thử dò xét: "Điện hạ...là cảm thấy có chút đang tiếc sao?"

Chỉ thấy Liên Tống tựa vào bên bờ nhắm mắt: "Đúng là có chút đáng tiếc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.