Sửa Kiếp

Chương 6: chơi chơi và chơiiii




Thế gian tuy có ngàn vạn loại hoa cỏ, nhưng chung qui chỉ phân ra bốn loại: hoa thần, hoa tiên, hoa yêu và hoa cỏ không thể hóa thành hình người. Thế giới hoa cỏ đều có nhận thức có giác quan, có thể hấp thụ linh khí trời đất mà tu luyện thành hình người, nhưng thực tế thì làm được điều đó rất ít, hoặc là phải có căn cốt tốt, liền đứng đầu một tộc; hoặc là sinh trong một môi trường tốt, linh khí dồi dào, chăm chỉ tu luyện một chút là có thể tu hành thành một yêu tinh xinh đẹp.

Bách hoa lầu trước kia có hàng trăm loại cây. cha nàng năm đó đúng vô cùng hao tổn tâm tư, nghĩ phải thu tất cả hoa trong bách tộc vào Thập Hoa Lầu, mới bảo vệ được Thành Ngọc nàng bình an vượt qua bệnh tật. Phải biết rằng nếu không vì Thành Ngọc, bách hoa mười năm trước đều đã hóa thành hình người, Thập Hoa Lầu hôm nay cũng không phải chỉ có hai người là Chu Cận và Lê hưởng trông coi.

Mà cái người từ trong rừng đi ra Hoa Phi Vụ, thì có thể đại diện cho thế hệ sau.

Nhà của Hoa Phi Vụ là ở ngọn núi kia, nó không phải là ngọn núi bình thường, mà là do tiên khí của thần tiên khắp tứ hải bát hoang tạo ra. Cai quản mười vạn sông hồ tam giới Thương Di thần quân cũng tọa lạc nơi đó.

Hoa Phi Vụ sinh ra bên một cái đình sau hoa viên của Thương Di thần quân, Thần Quân yêu thích uống trà, trà nguội không uống hết liền tưới cho nàng. Thần Quân không biết tưới nước trà cho hoa là đại kỵ, Hoa Phi Vụ cũng coi như là mạng lớn, không những không bị Thần Quân một chung trà tưới chết, ngược lại không biết vì lý do gì, có một ngày, đột hiện hóa thành yêu.

Thành Ngọc đối với việc đó vô cùng hiếu kỳ, liền hỏi Hoa Phi Vụ: " Ngươi sinh ra trên đất của thần tiên, đúng ra phải hóa thành hoa tiên hoặc hoa thần chứ? Sao lại thành yêu hoa nhỉ?"

Hoa Phi Vụ thần thao thao bất tuyệt giải thích với nàng: "Bởi vì hoa chủ vừa mất, vạn hoa thành yêu, thế gian đã sớm không còn hoa thần."

Thành Ngọc nói: "Ta không hiểu lắm."

Hoa Phi Vụ có phần xấu hổ vì chính nàng cũng không hiểu, xoa xoa lỗ mũi: "Không hiểu cũng không sao, dù sao mọi người đều nói như vậy."

Sợ Thành Ngọc truy hỏi, Hoa Phi Vụ liền lảng sang chuyện khác: "Tại sao các loài hoa trong vương đô này đều kêu ngươi là hoa chủ? Tứ hải bát hoang cũng từng có một vị hoa chủ, nàng là hồng liên, hoa thần tôn giả, được tôn sùng là vạn hoa chi chủ," vuốt tay nói tiếp: "Chính là sau đó không biết vì sao lại đi về cõi tiên, nhưng trước khi nàng mất, nghe nói trên thế gian chỉ có nàng mới có tư cách được gọi là hoa chủ."

Lúc đó Thành Ngọc mới mười ba tuổi, khi đó cũng chẳng quan tâm sống chết của vị thần tiên trong miệng Hoa Phi Vụ, cũng không thèm để ý mình có bị trùng tên gọi với thần tiên. Khi đó, nàng vừa bị Chu Cận thu lại tài vật, đang toàn tâm toàn ý lo âu cho tiền đồ tương lai của mình, căn bản không có tâm tư khác.

Nàng trả lời Hoa Phi Vụ: "Bọn họ kêu ta hoa chủ, bởi vì ta là lão đại của Thập Hoa Lầu, nhưng thật ra ta không phải lão đại chân chính, ta không có tiền, Chu Cận mới chân chính là lão đại của chúng ta."

Hoa Phi Vụ có chút giật mình, hỏi nàng: "Vậy tiền ngươi mang tới hôm nay từ đâu ra?"

Thành Ngọc nhìn ra xa, dửng dưng nói: "Thắng trong sòng bạc."

Bị Chu Cận vội vã chạy tới tìm người nghe được, áp giải về Thập Hoa Lầu cấm túc mười ngày.

Hoa Phi Vụ muốn ở phàm giới tìm người thật lòng, ở trong cái địa phương này trôi nổi hơn một năm, lĩnh ngộ nhiều điều từ những cuộc vui với các công tử quần là áo lụa, không thể tìm ra được một người thật lòng.

Cất giấu những lĩnh ngộ này, Hoa Phi Vụ cuối cùng cũng thông minh một lần, sâu thẳm muốn thực hiện một tâm nguyện, nàng phải thoát ra khỏi nơi này.

Nhưng nàng đối với phàm giới không quen thuộc, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành phải nhờ người duy nhất có giao tình tốt với nàng ở phàm giới ------Thành Ngọc mười bốn tuổi-----cố vấn cho.

Đại Hi Triệu nuôi dưỡng nữ nhi vô cùng đầy đủ sung túc, phàm là trưởng bối trong nhà, luôn phải ổn thỏa tỉ mỉ một chút, đợi đứa trẻ vừa tròn mười ba mười bốn tuổi liền trù tính hôn sự. Hoa Phi Vụ mời Thành Ngọc, chính là nghĩ Thành Ngọc đang phải đối mặt với chuyện cưới gả, theo lý đối với chuyện gió trăng phàm giới cũng hiểu đôi chút, có thể cố vấn cho nàng.

Nhưng là, Thành Ngọc từ nhỏ đã mất cha mẹ, Chu Cận và Lê Hưởng là hai hoa yêu nuôi nàng lớn lên, cũng không có ý nuôi nàng thành một vị quận chúa hiền thục lễ độ, chủ yếu là hoạt bát khỏe mạnh là được. Lại vì muốn có được xương cốt khỏe mạnh, Chu Cận còn ngầm cho phép nàng lấy cái danh Ngọc tiểu công tử nức tiếng kia để lăn lộn trong Bình An thành, cùng các thiếu niên khác bắn tên đá xúc cúc, nuôi Thành Ngọc thành cái tính tình hơi giống nam tử.

Hồng Ngọc quận chúa Thành Ngọc, khi vừa đến tuổi cập kê, trong khi các thiếu nữ khác trong thành Bình An đang mơ mộng hình mẫu các đức lang quân tương lai, thì nàng lại dành toàn bộ tâm trí cho việc lớn, thứ nhất là làm thế nào để kiếm thật nhiều tiền, thứ hai là làm thế nào để trong lần so tài đá xúc cúc sau có thể đá được nhiều nhất.

Vì vậy, khi Hoa Phi Vụ phong trần tìm tới Thập Hoa Lầu, muốn cùng nàng thương lượng chuyện gió trăng, nàng vừa mới chép xong mấy tập bài cho Vạn Ngôn Trai, cùng chưa kịp sao chép sang cuốn sổ nhỏ giấu bên người, cả người còn đang lơ mơ.

Nhưng nàng là người nghĩa khí, ước đoán chuyện này cũng không khó khăn, liền tiễn Hoa Phi Vụ, sau đó đóng cửa nghiên cứu mấy thoại bản tình yêu giữa yêu quái và phàm nhân, mất mấy ngày, tự cho là đã hiểu, ngày hôm sau liền tới của Lâm Lang Các.

Thành Ngọc hướng Hoa Phi Vụ tiến cử phương pháp đầu tiên, chính là sự tích mượn dù mà có đề cập trong "Bạch nương tử vĩnh trấn Lôi Phong Tháp".

Năm đó, dưới mái hiên quán trà đầu hẻm Trầm Công Tỉnh, Hứa Tiên nhường Bạch nương tử một cây dù, hôm sau, chàng liền đến nhà Bạch nương tử đòi dù, có mượn có trả, một bên có ân, một bên có tình, vừa vặn tạo thành một đôi

Để Hoa Phi Vụ không gặp trở ngại, thừa dịp trời mưa to, nàng mang theo vài cây dù đến bến đò nhỏ ở thành bắc đợi. Thấy từ dưới đò, một công tử tuấn tú không mang theo dù bước lên, thuận tiện cho hắn mượn một cái, đảm bảo chắc chắn khiến hắn cùng nàng sẽ có một đoạn kỳ duyên. (Nàng ở đây là Hoa Phi Vụ).

Từ trong núi sâu đi ra, chưa trải nghiệm cuộc sống, Hoa Phi Vụ đối với biện pháp này vô cùng kích động, ngay cả biện pháp thứ hai cũng không kịp nghe, liền cao hứng mang dù đi.

Ông trời tác thành.

Ngày sau đó, trời liền đổ mưa.

Thành Ngọc bị Hoa Phi Vụ mới sáng sớm đã chạy tới lôi kéo một đường tới bến đò thành bắc đứng chờ, nàng vừa đứng vừa ngủ gà ngủ gật.

Bên cạnh bến đò có một Mộc Đình, hai người ở trong đình vụng trộm thảo luận. Hoa Phi Vụ hai tay cầm một cái giỏ trúc lớn dùng vải dầu đậy lên, thấp thoảng hỏi Thành Ngọc: "Ta mang theo hai mươi cây dù, hoa chủ thấy có đủ không?"

Thành Ngọc vẫn có chút lơ mơ, nói: "A?"

Hoa Phi Vụ xoa tay nói: " Ta tính toán thế này, vạn nhất hôm nay trên thuyền toàn là các công tử tuấn tú tài giỏi, tự ta cũng nhìn ra được, một hai cây là không đủ, mang theo hai mươi cây mới ổn thỏa."

Thành Ngọc ngồi chồm hỗm xuống lục lọi cái giỏ, hỏi Hoa Phi Vụ: "Chúng ta mang hai cái giỏ đến bến đò đi, ta sẽ đứng ở mép bờ, ngươi vừa ý ai ta liền phát cho hắn một cái, được không?" nàng thành tâm thành ý khuyên nhủ Hoa Phi Vụ: "Việc này hình như giống chúng ta đứng bán dù thì đúng hơn." Nói đến đây chợt nhanh trí nói: "Thời tiết này, bán dù rất tốt, chúng ta..."

Hoa Phi Vụ đánh nhẹ nàng một cái: "Hay là hoa chủ một mình ở chỗ này trông coi hai cái giỏ, ta mang một vài cái đi thăm dò trước, nếu như một thuyền này toàn khách mặt hàng tốt, ta sẽ trở lại lấy nốt, nếu không phải, mấy cái ta mang đi cũng đủ dùng rồi.

Thành Ngọc trợn mắt trước sự tiếp thu nhanh của nàng.

Hoa Phi Vụ đi ra ngoài đình mới phản ứng được, vội vàng lui về dặn dò Thành Ngọc: "Hoa chủ ngươi thề với ta là sẽ không mang mấy cây dù này đi bán nhé."

Thành Ngọc dùng chân vẽ vòng tròn trên đất: "Được rồi," ngẩng đầu rụt tè nhìn nàng một cái: "Vậy...Ngươi nói giá thấp hơn bao nhiêu thì không thể bán?"

Hoa Phi Vụ cắn răng: "Giá bao nhiêu cũng không thể bán!"

Mộc đình nhỏ tọa lạc nơi hẻo lánh, phía trước lại bị hai cái cây che, không mấy người tìm đến trú mưa.

Thành Ngọc trông coi hai cái giỏ trúc, nghe tiếng mưa liền ngủ gà ngủ gật, trong lúc đó, nàng mơ hồ nghe thấy âm thanh nam tử ngay trên đâu: "Dù này giá bao nhiêu?"

Nàng sợ hết hồn, hé mắt, thấy một đôi giày ẩm ướt đế trắng thêu họa tiết đám mây, nhìn lên một chút, thấy một góc cẩm bào trắng ướt một nửa. Thành Ngọc mặc dù đầu óc còn chưa thanh tỉnh, nhưng bản năng vẫn nhớ những lời Hoa Phi Vụ lúc gần đi có dặn dò, vì vậy hàm hồ nhỏ giọng trả lời: "Nga, không bán."

Ngoài đình mưa lớn, tiếng gió dồn dập, người nọ lãnh đạm nói: "Ta thành tâm muốn mua, tiểu huynh đệ ra giá đi."

Thành Ngọc vuốt mắt khổ sở nói: "Không có."

"Vậy sao? Nhiều dù như vậy, lại không có cái nào có thể trao đổi sao? Chuyện này thật thú vị." Thanh âm ẩn chứa chút hứng thú, giống như quả thật cảm thấy việc này thú vị vậy.

Thành Ngọc có lòng muốn hay không cũng không bán, cái này có gì mà thú vị chứ, nàng rụi rụi mắt, liền ngẩng đầu nhìn nam tử kia.

Ánh mắt nam tử cũng vừa đúng lúc cúi xuống, ánh mắt giao nhau giữa không trung. Thành Ngọc ngẩn người, nam tử cúi đầu lật cây dù, ngón tay thon dài trắng trẻo, sáng bóng như ngọc, hắn tùy ý nói: "Mưa lớn như vậy, tiểu huynh đệ bán cho ta một cái, coi như làm việc thiện, được không?"

Thành Ngọc không đáp lại, nàng có chút đờ đẫn.

Nói đến trình độ tán thưởng mỹ nhân, khắp Đại Hi triều, Ngọc tiểu công tử xếp thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Ngay cả lão tiên hoàng đế của hậu cung ba ngàn giai lệ kia cũng không bằng cái người từ nhỏ đã lớn lên trong Thập Hoa Lầu, hở một chút lại chạy đi lăn lộn ở Lâm Lang Các.

Trình độ thưởng thức mỹ nhân của Thanh Ngọc đã trở thành thiên phú, chính là ở giữa vòng vây mỹ nhân tu luyện mà thành. nàng có một bí mật chỉ hoa cỏ mới hiểu được: Nàng trời sinh có thể nhìn thấy cây cối trong thời kỳ ra hoa, đó đều là tuấn nam mỹ nữ, bất luận loài hoa đó có thể hóa thành hình người hay không.

Ví dụ cái gốc Diêu Hoàng không thể hóa thành người, không ra hoa, lúc Thành Ngọc nhìn hắn chẳng ra dáng vẻ một gốc hoa mẫu đơn nên có, nhưng một khi nở hoa, nàng liền thấy bản thể của Diêu Hoàng, đó là một thanh niên tuấn tú ngồi ở đầu bàn sách của nàng nhìn nàng bằng nửa con mắt. Mới đầu, nàng còn cảm thấy áp lực, sau đó Diêu Hoàng nở một bông hoa, nàng liền đem hắn mang sang phòng Chu Cận cách vách, từ đó mỗi đêm đều nghe thấy hai người họ trong đèn nói chuyện, hai hoa yêu này hiểu biết rất rộng, lại thích tìm tòi, nàng nằm mơ cũng có thể nghe Diêu Hoàng cùng Chu Cận chứng minh định lý Pitago, thật sự là chịu không nổi...

Bởi vì cứ như vậy mà lớn lên, Thành Ngọc với chữ "Sắc" có thể nói định lực mười phần, nhìn người lạ mà đờ đẫn, loại chuyện này từ khi nàng sinh ra đến giờ chưa bao giờ gặp phải. Chuyện này khiến nàng cảm thấy kỳ lạ, nhịn không được nhìn chằm chằm nam tử trước mặt hai ba lần.

Nàng chú ý đầu tóc và y phục nam tử kia đều dính chút mưa, nhưng không chút nào chật vật. Theo lý mà nói, hắn ở trong mưa đi lại một hồi, hẳn y bào và mép giầy kiểu gì cũng phải dính chút bùn mới đúng, nhưng y phục trắng, hài trắng không nhiễm một hạt bụi.

Nam tử cũng để ý đến ánh mắt Thành Ngọc, quan sát nàng từ đầu đến chân, đột nhiên khẽ cười, nụ cười không tới đáy mắt, vì vậy khiến người khác cảm thấy có chút lạnh lẽo, một nụ cười ẩn chứa lạnh giá nhưng lại ngụ ý phong lưu. Thành Ngọc thưởng qua rất nhiều người, cũng chưa từng thấy qua trên người nào lại có khí chất mâu thuẫn như vậy.

Trong tiếng mưa gió tĩnh lặng, nam tử hơi nhíu mày: "Ngươi là cô nương."

Nữ giả trang nam chưa từng bại lộ, Thành Ngọc trong đầu "ầm" một tiếng. Nhưng nàng cũng không chú ý tới những lời nam tử kia nói. Cả người đều tập trung trên khuôn mặt hắn: Cái chớp mắt kia khiến cho cả khuôn mặt vốn lạnh lùng chở nên sinh động, đúng là nhan sắc tuyệt đỉnh.

Thành Ngọc có chút bị mê hoặc, nhưng trong thoáng chốc nàng không quên vì khuê phòng Hoa Phi Vụ của mình mà làm việc, nàng chính là một cái khuê mật kiểu mẫu.

Đầu óc linh hoạt, trong đầu nghĩ nam tử này, hắn như vậy thì không chỉ có bề ngoài, thật là có thể trên cảm động ông trời, dưới cảm động thổ địa, Hoa Phi Vụ tuyệt không thể coi thường, nhưng nhân duyên đã đến, Hoa Phi Vụ lại không ở chỗ này, chi bằng để nàng thay Hoa Phi Vụ làm chủ một lần.

Nam tử mở miệng lần nữa: "Cô nương, cây dù này.." Lời còn chưa nói hết, cây dù trước mặt liền bị đánh gãy, Thành Ngọc mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn: "Dù này không thể bán, nhưng mượn cho công tử ngươi một cái thì có thể, ngày khác ngươi nhớ đi Lâm Lang Các nha." Bồi thêm một câu: "Tìm Hoa Phi Vụ."

Nam tử nhận dù, cúi đầu ngắm nghía chốc lát: "Lâm Lang Các, Hoa Phi Vụ?"

Thành Ngọc gật đầu, ánh mắt vẫn không dời gương mặt thanh niên. Hắn nhìn nàng một cái, vẫn là cái ánh mắt không có nhiệt độ, nhưng sâu trong đó có nổi lên một chút hứng thú, cho nên cái nhìn dừng trên mặt nàng có hơi dài, khiến Thành Ngọc phát hiện ra con ngươi hắn có màu hổ phách.

"Ta nhớ không lầm, Lâm Lang Các là thanh lâu. Nhìn qua cô nương, lại giống tiểu thư gia đình đứng đắn." Thanh niên nói.

Hắn đây ý là hỏi nàng vì sao phải đem dù đến Lâm Lang Các. Nói đến cũng thật dài, lại lười phải giải thích, vì vậy Thành Ngọc lấy đại một lý do: "Cũng không có gì, chẳng qua ta thường xuyên tới Lâm Lang Các tìm thú vui thôi."

Thanh niên nhìn nàng, ánh mắt dời từ trên cặp mắt của nàng xuống cái cằm, ở yên một lúc, lại dời xuống mấy tấc: "Tìm thú vui." Thành niên cười thành tiếng: "Ngươi biết thanh lâu là địa phương gì không?"

Cái này Thành Ngọc đương nhiên biết, không chút nghĩ ngợi nói: "Chính là địa phương vui vẻ mà."

Biểu tình thiếu niên có chút sâu xa: "Cho nên ngươi một cô nương, rốt cuộc đi thanh lâu là tìm thú vui gì?"

Thành Ngọc lập tức bí, nàng có thể đi thanh lâu tìm cái gì vui sướng được a? Cùng lắm chỉ là chi bạc cùng Hoa Phi Vụ làm một cái nồi lẩu thôi, nhưng cái này có thể nói ra sao.

Nàng ngập ngừng một lúc lâu, hàm hồ trả lời: "Uống chút rượu gì đó..." Hàm hồ xong rốt cuộc nhớ ra nàng nhận lời thiếu niên áo trắng

là vì muốn mai mối cho Hoa Phi Vụ, nói nhiều chuyện của mình như vậy làm gì, vì vậy lập tức thông minh đem đề tài chuyển hướng lên người Hoa Phi Vụ, còn ngầm giải thích nàng là khách quen của thanh lâu, nghiêm túc nói: "Cho nên người có thể tin tưởng, ta cùng hoa khôi Hoa Phi Vụ của Lâm Lang Các rất thân thiết."

Thiếu niên "Nga" một tiếng.

"Nga" là ý gì, Thành Ngọc nhất thời không rõ, nhưng quan sát sắc mặt, cảm giác thiếu niên này có vẻ không ghét nàng tiếp tục đề tài này, nàng thả lỏng bản thân, trong lòng bởi vì những điều bậy bạ nàng sắp nói mà hướng trời đất tạ tội trước, hai tay nhẹ nhàng vỗ trước ngực: "Vì sao cây dù này phải trả Hoa Phi Vụ? Bởi vì cây dù này thật ra không phải của ta, là của Hoa Phi Vụ. Hoa Phi Vụ nàng, dáng người không những đẹp, lại mang tấm lòng Bồ tát, những hôm trời mưa, nàng thường mang dù đến bến đò này đưa cho những người không có dù che mưa, đó chính là nguyên nhân cây dù này không bán."

Nàng nói bậy nói bạ mấy câu đều rất cảm động, rất đáng tin cậy, nàng còn đúng lúc hướng tới thiếu niên y phục trắng nói ra một cái đề nghị: "Hoa Phi Vụ tính tình nhu thuận nhã nhặn, cộng thêm thiên phú ca múa, lúc công tử đi trả dù, nếu có rảnh rỗi, có thể thưởng thức khả năng múa hát của nàng, nghe nói Nhị công tử nhà Tả thượng thư từng nghe qua nàng khúc thanh ca, ba tháng không biết vị thịt, Lâm tiểu hầu gia nhìn nàng một lần múa kiếm, liền thả toàn bộ vũ cơ trong phủ."

Nàng tự biên tự diễn thật cao hứng, còn tự thấy có thật có tài văn chương, nàng đây chính là dùng một phép tu từ phóng đại Hoa Phi Vụ a! Cao hứng xong nàng mới thấy xấu hổ, nàng nhớ lộn a, múa kiếm không phải là Hoa Phi Vụ, Hoa Phi Vụ trừ dáng dấp đẹp mắt, giọng hát không tệ ra những thứ khác thật không đúng tí nào, kiếm vũ nổi tiếng khắp vương đô là của đối thủ của Hoa Phi Vụ.

Nàng vội vàng thay Hoa Phi Vụ sửa lại lời nói: "Bất quá gần đây Hoa Phi Vụ bị trật chân, không thể nhìn nàng múa, thật đáng tiếc." Nàng một bên lén liếc nhìn thiếu niên, trong lòng cảm thấy mình cố gắng như vậy, đến chày gỗ cũng phải động tâm, nàng đoán vẻ mặt thiếu niên kia sẽ có chút say mê đi.

Nhưng lầm rồi, thiếu niên cúi đầu nhìn cây dù trong tay, cũng không có phản ứng gì lớn, nàng không thấy bất kỳ biểu tình gì trên mặt hắn. Hồi lâu mới nghe hắn hỏi: "Cô nương quý tính là gì?"

Thành Ngọc bối rối: "Hắc?"

Thiếu niên đem cây dù trong tay bật mở, phát ra một tiếng "đùng", khuôn mặt hắn hoàn toàn bị che ở phía sau.

Động tác giơ dù lên của thiếu niên không tính là chậm, nhưng Thành Ngọc vẫn có thể bắt được từng khoảnh khắc, theo động tác làm lộ ra đường cong lạnh lùng dưới hàm, tiếp theo là môi cùng sống mũi, cuối cùng là đôi mắt màu hổ phách không rõ ẩn chưa ý tứ gì.

Thiếu niên hạ thấp giọng lặp lại: "Ta là hỏi, cô nương ngươi tên là gì?"

Thành Ngọc phản ứng lại, ho khan một tiếng: "A ta," nàng nói: "Ta chính là người được Hoa Phi Vụ mang ra ngoài làm chuyện tốt, tục danh không đáng nhắc đến."

Thiếu niên cười một tiếng, cũng không hỏi lại, chỉ nói tiếng cảm ơn, cũng hứa ngày hôm sau sẽ mang dù đi Lâm Lang Các, sau đó cất bước tiếng vào trong màn mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.