Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết

Chương 21




Trên giang hồ, ai ai cũng muốn phát tài nổi danh, ngoài mấy người gia thế hiển hách hay tố chất đặc biệt, người bình thường nếu siêng năng chút thì còn đỡ, đằng này đại đa số lại đều không muốn siêng. Không gia thế, không tố chất, không chịu khổ, thế phải làm sao mới nổi bật được đây?

Trong thoại bản truyền kì thường có hai lựa chọn—

Rớt xuống vách núi gặp được cao nhân ẩn cư, hoặc là vô tình nhặt được bản đồ kho báu.

Loại thứ nhất độ khó quá cao, làm theo thì chỉ có tan xương nát thịt, không nên bắt chước. Mà loại thứ hai, đại khái nghe kiểu "ngã một cái liền nhặt được thỏi vàng", cho nên lời đồn về các loại bản đồ bí mật cũng từ đấy mà sinh ra vô số kể, cổ mộ bí ẩn, bí tịch tuyệt thế, trường sinh bất tử, mĩ nhân băng sơn,... chủng loại đa dạng, phiên bản nào cũng có.

Tư Xuyên bí đồ là một trong số đó, nhưng mà thứ này có chút khác biệt, nghe nói đây là một cuốn binh pháp, bên trong ghi lại tâm huyết cả đời của Đại tướng tiền triều Lư Quảng Nguyên, còn được biết đến với cái tên "Chiến Thần phổ".

(*Chiến Thần phổ: sổ tay Chiến Thần)

"Đương nhiên, vẫn có người cho rằng Tư Xuyên bí đồ là bản đồ kho báu, không thì cũng nhận định trong đó có cất giấu một thanh kiếm thần, người nào cầm được kiếm sẽ bất khả chiến bại, nói chung chưa ai kết luận được gì." Vân Ỷ Phong nói, "Vương gia sinh ra trong hoàng thất, hẳn phải biết về vị Lư tướng quân này chứ?"

Quý Yến Nhiên nói: "Năm trước khi ta ra đời, Lư tướng quân đã mất mạng trên sa trường, nhưng những chiến dịch trứ danh do hắn chỉ huy thì Liêu lão tướng quân đều kể cho ta nghe rồi. Người này tác chiến dũng mãnh, chưa bao giờ lưu lại cho mình một đường lui, mỗi lần ra trận thì đều xung phong đi đầu giết địch. Có ảnh hưởng từ một chủ soái như thế, quân sĩ ra trận đều mang tư thế phá phủ trầm châu, đáng xưng là thiết huyết hùng sư của Đại Lương.

(*phá phủ trầm châu: quyết tâm đến cùng, tuyệt không lùi bước

*thiết huyết hùng sư: đội quân hùng mạnh, kiên dũng, quả cảm)

Thế nhưng cũng vì quá dũng mãnh, sự liều lĩnh của Lư Quảng Nguyên cuối cùng đã mang đến thất bại thảm hại ở thành Hắc Sa vào năm hắn hai mươi tám tuổi, ba vạn đại quân rơi vào bẫy địch, nhận lấy tàn sát, không người sống sót.

Quý Yến Nhiên nói tiếp: "Cuộc chiến ở thành Hắc Sa, là thất bại duy nhất trong cuộc đời Lư tướng quân, không ai biết vì sao khi ấy hắn lại quyết định như vậy. Mỗi lần nói đến, Liêu lão tướng quân cũng chỉ thở dài tiếc hận."

Vân Ỷ Phong nói: "Ta còn nghe được một tin đồn khác, có thể nói ra không?"

Quý Yến Nhiên bật cười, lệnh cho thị vệ tạm lui: "Nói đi."

"Có người nói không phải vì Lư tướng quân liều lĩnh, mà vì Tiên đế kiêng kị hắn có công lao to lớn sẽ gây nên uy hiếp với mình, cho nên liền nhân cơ hội ra tay diệt trừ mầm hoạ trước."

"Loại lời đồn về chuyện công cao chấn chủ, có mới nới cũ này kì thực triều nào cũng xuất hiện, không tính là hiếm lạ gì." Quý Yến Nhiên nói, "Vấn đề của ta và hoàng huynh chẳng phải cũng như vậy sao?"

"Cũng đúng." Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, "Nhưng mà xét về những bản đồ bí mật được đồn đãi trong giang hồ, theo ta biết thì chỉ duy nhất Tư Xuyên bí đồ là có khả năng dính líu đến triều đình, cho nên mới thuận miệng nói ra thôi. Rất có thể bản đồ mà vị Viên thị lang kia tìm kiếm cũng chẳng liên quan gì, cụ thể ra sao, cứ phải tra mới biết được."

"Ám vệ vẫn đang theo dõi Viên phủ, nếu Viên Viễn Tư muốn tìm kho báu, ắt sẽ có hành động tiếp theo." Quý Yến Nhiên nhìn sắc trời, hỏi hắn, "Phía trước chính là Phúc Thuỵ Lâu, có muốn ăn cá hoa cúc sốt đậu không?"

(*cá hoa cúc sốt đậu phụ: ý là từng miếng cá được thái thành hình bông hoa cúc /với một gốc + nùi tua rua nở ra/, đậu phụ cắt khối, tẩm bột cả hai sau đó đem chiên giòn, cuối cùng rưới nước sốt lên trên)

Cá hoa cúc sốt đậu, nghe đã thấy vừa mềm vừa ngon.

Vân môn chủ vui vẻ đồng ý.

Sau khi biết tin, ông chủ tửu lâu lập tức đi chuẩn bị cho hai người một nhã gian, vốn chỉ có ý tốt, tránh để xảy ra sự tình như ở Đồng Phúc Lâu hôm bữa, bị nhiều thực khách vây quanh nhìn trộm. Thế nhưng quần chúng nào có nghĩ nhiều như vậy, trông thấy Tiêu vương điện hạ cùng Vân môn chủ tiến vào phòng riêng, rèm cửa vừa buông đã liền kích động suy đoán—tin đồn không phải thật thì sao không ngồi ngoài luôn đi? Vừa thông thoáng, vừa thoải mái, lại còn được thưởng thức cảnh đêm nơi Vương thành cơ mà.

Vì vậy chỉ sau một bữa cơm, tiệm sách cũng đã kịp phát hành ấn phẩm mới.

Tin tức truyền đến tai Thanh Nguyệt, canh tay đau nhức vì chép phạt lại ẩn ẩn run lên.

Linh Tinh Nhi cũng rất đau đầu, môn chủ sao mà lại không biết nghe lời đến thế, phải biết đi dẹp tin đồn cũng là một việc rất tốn thể lực a, vất vả mãi mới ém được sự vụ vịt nướng ở Đồng Phúc Lâu, vì cái gì đã lại xuất hiện thêm một cá hoa cúc sốt đậu nữa rồi!

Cho nên tối hôm đó, nàng dẫn theo sư huynh tìm đến phòng Vân Ỷ Phong, tận tình nhắc nhở hết nửa ngày, từ giờ khi đứng trước quảng đại quần chúng, nhất định phải tránh làm ra các hành động tạo hiềm nghi.

Vân Ỷ Phong thái độ đoan chính: "Được rồi, vi sư nhớ kĩ."

Đến hôm sau lại theo Quý Yến Nhiên đi dạo hội chùa, còn chen chúc nhau ngồi cùng một băng ghế đẩu uống trà uyên ương.

Trà uyên ương là thứ có thể tuỳ tiện uống sao?

Thanh Nguyệt sầu muốn trọc đầu, cảm thấy người sư phụ này không đáng tin cậy chút nào.

...

Ngoài sân le lói ánh trăng rọi, Vân Ỷ Phong đang đứng trước cửa sổ, mái tóc dài ướt sũng xoã tung, nhìn ra bóng cây đến thẫn thờ.

Hắn vừa tắm nước nóng rất dễ chịu, dễ chịu đến mềm cả người, lơ mơ buồn ngủ, đang định uống một chén rượu sữa ngựa rồi lên giường, thì đột nhiên có một người nhảy xuống từ đầu tường.

Không phải Tiêu vương điện hạ, mà là đệ tử Phong Vũ môn.

Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Có chuyện?"

Đệ tử ghé tai hắn nói nhỏ vài câu, rồi nói: "Đã đến Thính Vũ Lâu."

Tại lâu lớn nhất Vương thành, đêm đêm đều thắp đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười đùa nhộn nhịp không ngớt.

Trong phòng ngủ rủ đầy trướng đỏ, nam tử vội vã quẳng áo qua bên cạnh, để lộ ra thân trên rậm rạp lông đen, đang cười cười cợt cợt định bổ nhào lên giường thì một trận xé gió đột nhiên đánh tung cửa sổ.

Kĩ nữ nũng nịu kia còn chưa kịp phản ứng đã bị người lôi đi, cửa đóng lại, trong phòng mới yên tĩnh trở lại.

Vân Ỷ Phong đứng cạnh bàn, chậm rãi nói: "Trương đại hiệp, từ lần từ biệt trước vẫn không có vấn đề gì chứ?"

Nam tử lông ngực vội vàng mặc lại y phục, mặt mũi nhăn nhó hơn cả khổ qua: "Vân môn chủ, gần đây ta cũng đâu có phạm tội gì!"

"Trương đại hiệp cứ đùa, ngươi phạm tội hay không cũng chẳng liên quan gì đến Phong Vũ môn, càng không đến phiên ta quản." Vân Ỷ Phong nói, "Lần này đến đây vì muốn dò la một ít tin tức thôi."

Nghe hắn nói vậy, nam tử lông ngực mới nhẹ nhàng thở ra: "Vân môn chủ muốn hỏi chuyện gì?"

"Nghe nói gần đây, Liên Hoa giáo các người đang tìm giúp Viên thị lang một món đồ tốt?" Vân Ỷ Phong đặt lên bàn một viên đá mắt mèo.

Nam tử lông ngực vội vàng đáp: "Phải, đang tìm Tư Xuyên bí đồ."

Vân Ỷ Phong như bị chẹn họng.

Người cũng quá thẳng thắn rồi.

"Vân môn chủ đã tự mình ra mặt, làm sao mà giấu được nữa." Nam tử lông ngực cất luôn đá mắt mèo vào tay áo, cười hắc hắc nói, "Sớm muộn cũng bị tra ra, chi bằng ta nhận luôn giao dịch này, ta phát tài, Phong Vũ môn cũng bớt việc."

Vân Ỷ Phong lại hỏi: "Ngươi từng thấy Tư Xuyên bí đồ rồi?"

"Chưa từng, nhưng đã nghe người ta nhắc qua." Nam tử lông ngực hạ giọng, "Môn chủ cũng muốn biết thì phải tính giá khác."

...

Trong thư phòng Vương phủ, Quý Yến Nhiên đang nghị sự cùng thuộc hạ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài.

Rất nhẹ, cũng rất quen.

Vân Ỷ Phong nhỏ giọng hỏi thăm: "Vương gia có ở trong đó không?"

Tiểu thủ vệ chặn hắn lại: "Có, mời Vân môn chủ cứ tới tiền sảnh uống chén trà trước đi, đợi Triệu thống lĩnh với Vương gia bàn xong—"

Một chữ "chuyện" còn chưa kịp nói ra, thủ vệ bên cạnh đã liều mạng nháy mắt ra hiệu, Vân môn chủ đến tìm Vương gia, còn phải chờ Triệu thống lĩnh với Trương thống lĩnh nào nữa, mau đi vào thông truyền!

Tiểu thủ vệ: "..."

Nói lí chút đi, lúc ta mới đến, các ngươi cũng đâu có dạy ta như vậy!

Quý Yến Nhiên đưa qua một li trà, cười hỏi: "Sao lại chạy đến đây, có việc gì à?"

Vân Ỷ Phong kể lại sự tình với Liên Hoa giáo, đến cuối còn bổ sung: "Đệ tử Phong Vũ môn cũng không có đột nhập Viên phủ, lúc ấy Trương Húc đến thanh lâu một mình, bị ta chặn lại trong phòng."

Quý Yến Nhiên nói: "Ngươi vừa hỏi hắn đã liền khai hết?"

"Khi mua tin tức, Phong Vũ môn chưa từng keo kiệt." Vân Ỷ Phong nói, "Hắn thấy viên đá mắt mèo xong, còn hận không thể kể luôn cho ta nghe về tình sử của cha mẹ mình."

Quý Yến Nhiên vui mừng gật đầu: "Lần này may mà có ngươi, ngày mai ta sẽ đi nói với hoàng huynh luôn, đúng rồi, Trương Húc thì sao?"

"Hắn vẫn ở thanh lâu, người của ta đang theo dõi rồi." Vân Ỷ Phong nói, "Nhưng có vẻ hắn sẽ không bỏ chạy đâu, dù sao Viên thị lang cũng là bỏ tiền ra mua tin tức, mà nghe nói khoản giao dịch này còn rất hời nữa."

"Phong Vũ môn ra tay thì dĩ nhiên ta không có gì để lo nữa." Quý Yến Nhiên ôn nhu nói, "Cũng muộn rồi, ngươi về nghỉ trước đi."

Vân Ỷ Phong đáp lại một tiếng rồi quay người rời khỏi thư phòng.

Triệu thống lĩnh trầm mặc đứng bên theo dõi cả quá trình, sau đó chân thành đề nghị: "Hay là Vương gia cũng về nghỉ cùng luôn đi?"

Quý Yến Nhiên đá lên một cước.

Triệu thống lĩnh không kịp tránh đi, lại khó hiểu hỏi: "Vừa rồi sao Vương gia không nói luôn cho Vân môn chủ, kì thực hắn không cần tới thanh lâu, thuộc hạ của chúng ta cũng đã sớm tìm được chi tiết cuộc trao đổi giữa Viên thị lang và Liên Hoa giáo từ trưa rồi?"

"Vì sao ta phải nói?" Quý Yến Nhiên liếc hắn một cái, cảnh cáo, "Ngươi cũng không được phép nói."

Triệu thống lĩnh cũng cạn lời, rất muốn quỳ lạy độ mờ mắt vì người đẹp của Vương gia nhà mình.

Sáng sớm hôm sau, Quý Yến Nhiên dẫn Vân Ỷ Phong đi gặp các lão Thái phi trong cung, còn mình thì trực tiếp đến ngự thư phòng.

Ngoài dự liệu của hắn, Lý Cảnh nghe xong cũng không có biểu hiện kinh ngạc gì, giống như đã biết về chuyện này từ trước.

Quý Yến Nhiên hoài nghi: "Không phải là hoàng huynh—"

"Chính là trẫm lệnh cho Viên thị lang đi thăm dò." Lý Cảnh gọi Đức Thịnh đến thêm trà cho hắn, "Vốn dĩ không muốn để ngươi biết được."

Quý Yến Nhiên liền nói: "Hiện tại ta cũng có thể coi như không biết gì."

"Đây là ý chỉ của phụ hoàng." Lý Cảnh ra hiệu cho hắn không được nháo, "Hắn nói bất luận thế nào cũng phải tìm được Tư Xuyên bí đồ, tuyệt đối không thể để thứ này rơi vào tay người ngoài."

"Không ngờ thứ này lại có thật." Quý Yến Nhiên nói, "Vậy rốt cục bên trong là cái gì, chiến phổ Lư tướng quân tự tay viết ra sao?"

"Chưa ai thấy qua." Lý Cảnh nói, "Trước khi Viên Viễn Tư đi tìm hiều về Tư Xuyên bí đồ, ngươi biết ai là người duy nhất từng đề cập đến Tư Xuyên bí đồ không?"

Quý Yến Nhiên lắc đầu.

Lý Cảnh nói: "Lý Quân."

Thình lình nghe được cái tên này, Quý Yến Nhiên không giấu nổi vẻ chán ghét: "Sao mâm nào cũng có mặt hắn vậy?"

"Chắc là nghe được gì đó từ phụ hoàng, thành ra coi nó làm bùa để giữ lại cái mạng cho mình." Lý Cảnh nói, "Hắn luôn khẳng định mình đã từng thấy qua, cần thời gian hồi ức mới có thể vẽ lại cả tấm bản đồ. Đây cũng là lí do vì sao bấy lâu nay ta phải giấu ngươi nhiều điều về chuyện của A Hàn đến vậy."

Giờ thì vừa rồi, nếu có thể tìm được Tư Xuyên bí đồ, thì cũng chẳng cần phải che chở cho bao cỏ kia nữa.

"Đại Lương ta có vị chiến thần là ngươi rồi, vốn dĩ cũng chẳng cần đến binh thư binh phổ gì đó." Lý Cảnh đi xuống khỏi long ỷ, "Ý chỉ của phụ hoàng cũng là đem đốt, không phải đem dùng."

"Đốt?" Quý Yến Nhiên nhíu mày, "Lẽ nào sự thật là—"

"Sự thật là gì? Phụ hoàng và Lư tướng quân đối kháng, cho nên người đã thừa cơ diệt trừ mầm hoạ phản nghịch?" Lý Cảnh nói, "Kì thực, trẫm cũng từng hoài nghi như vậy. Song bất luận chân tướng năm đó là thế nào, chỉ cần binh thư kia có những ghi chép bất lợi cho Đại Lương, thiêu huỷ vẫn đỡ hơn là để nó lưu truyền thế gian này."

Theo lời thú nhận của Liên Hoa giáo, mười năm trước bọn hắn gặp được một vu nữ trên An Thuỷ lĩnh ở đất Tấn. Đối phương khi ấy đã thoi thóp, toàn thân thương tổn, trên miệng vẫn thì thào mắng chửi cẩu tặc họ Vương hèn hạ vô sỉ, có làm quan lớn thì cũng không bằng một con giòi bẩn thỉu, sau còn gào lên như người điên, nói trong tay Vương đại nhân ở Vương thành có bảo bối Tư Xuyên bí đồ, kêu gọi tất cả người giang hồ tới đó mà đoạt lấy, tốt nhất cứ dùng một đao xuyên thẳng vào tim hắn là được.

(*An Thuỷ lĩnh: dãy núi An Thuỷ)

Hét lên vài câu xong cũng tắt thở.

Người của Liên Hoa giáo khi đó cũng không để ý mấy, mãi đến gần đây nghe nói Công bộ thị lang Viên đại nhân đang thăm dò về Tư Xuyên bí đồ, mới nhớ ra chuyện cũ này, vì vậy nhanh chóng chạy đến Vương thành, bán tin lấy tiền.

Quý Yến Nhiên nói: "Vân... môn chủ nói, người của Liên Hoa giáo hèn hạ vô sỉ, song không có gan lừa gạt mệnh quan triều đình đâu."

Lý Cảnh cười nhẹ, làm bộ như không nghe thấy đoạn ngập ngừng giấu đầu hở đuôi của đối phương.

Suy đoán dựa theo câu chuyện kia, lúc đó ở Vương thành có đến ít nhất ba vị Vương đại nhân, biết làm sao được, thế gia vọng tộc quá nhiều người mà, thượng triều hô một câu "Vương ái khanh" thôi là cả một đoàn người đã rào rào bước lên rồi.

Tuy nói liên quan đến di chỉ của Tiên hoàng và Tư Xuyên bí đồ, việc này trước mắt vẫn chưa có chứng cứ gì, chỉ dựa vào một môn phái hạ lưu trên giang hồ và câu chuyện vu nữ của bọn hắn, hiển nhiên là không đủ để bắt tất cả "Vương đại nhân" trong thành phải bỏ việc ngồi nhà chờ thẩm vấn, thế nhưng nếu cứ bỏ mặc không quan tâm, nhỡ như tin tức rò rỉ, Tư Xuyên bí đồ bị tuồn ra ngoài, thì chẳng phải sẽ còn đau đầu gấp vạn hay sao?

Quý Yến Nhiên nói: "Không bằng cứ âm thầm điều tra mấy người kia một chút, biết đâu lại tìm ra manh mối gì."

"Vậy chuyện này giao cho người xử lí đi, càng nhanh càng tốt." Lý Cảnh nói, "Trẫm cũng muốn biết, chân tướng của trận chiến thành Hắc Sa năm đó rốt cục là thế nào."

...

Chiều đến, Quý Yến Nhiên tìm thấy Vân Ỷ Phong trong cung của Huệ Thái phi, đang nằm nghỉ ngơi trên ghế dài, mình đắp chăn, tay cầm sách, bên cạnh còn có mứt hoa quả điểm tâm, vô cùng nhàn nhã.

"Sao giờ mới về?" Hắn ngồi dậy.

"Tư Xuyên bí đồ kia, hình như thật sự có ẩn giấu bí mật gì đó." Quý Yến Nhiên bốc một miếng mứt hoa quả từ trong khay lên, đưa đến miệng hắn, "Có chuyện muốn nhờ Phong Vũ môn hỗ trợ."

Vân Ỷ Phong bình tĩnh nói: "Ngươi còn chưa rửa tay."

-

vtrans by xiandzg

+) Cuối tuần này mình lặn, hẹn gặp lại vào thứ hai nhen ㅠㅠㅠㅠ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.