[Sư-Yết] Tôi Yêu Em

Chương 251: Quyền chủ thực kiêu ngạo (56)




Lão già mất nết cảm thấy thằng nhóc này tuy rằng đầu óc có chút vấn đề, nhưng dù sao cũng là đạo sĩ bắt yêu Lục Anh, có lẽ có khả năng tự bảo vệ mình. Huống hồ cậu ta là đệ tử của Vong Trần, không cho cậu ta đi thì cũng không dễ nói được.

Thế là lão già mất nết liền gật đầu đồng ý.

Vì vậy Tên Ngốc liền vui sướng vô cùng.

Cậu vừa vui mừng một cái liền hôn vào má bé con đang ôm trong lòng, định thần lại đã bị Biển Biển đẩy ngã, tay đấm chân đạp cho một trận.

Sau đó vẫn là Đậu Đậu không nhìn được nữa liền tiến lên trước ngăn cản lại, lúc này mới cứu Tên Ngốc mặt mũi bầm dập khỏi tay của Biển Biển.

Biển Biển bổ nhào đến vẫn muốn đánh, Yêu Nghiệt khẽ ho một tiếng, nhắc nhở, “Diệp Tinh Trạch, cậu nên về rồi.”

Tên Ngốc mặt mũi bầm dập sưng vù, nói một tiếng lấy lệ rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đầy rẫy thị phi này.

Sau đó Thượng Quan Lăng Mạch thấy phòng 912 không thể ở lại được nữa, cũng nhanh như chớp đi mất hút.

“Ấy, chờ chút!”

Thượng Quan Lăng Mạch vừa ra khỏi cửa, Đậu Đậu đã gọi với lại.

“Sao thế?”

“Tôi vẫn còn một thắc mắc.”

“Thắc mắc gì?”

“Anh trở về Ma tộc sao lại phải cần đến mười mấy ngày? Lão Cửu nhà tôi về Yêu giới cũng chỉ mất thời gian nửa ngày mà thôi, anh… yếu ớt đến thế à?”

“Mẹ kiếp! Em còn tiếp tục ăn nói vớ vẩn có tin anh táng cho em một trận không? Anh yếu ớt? Nếu anh không vì em mà đi đầu thai thành người thì anh có thể yếu đến mức này không hả? Còn nữa! Anh đã mất tích mười bảy mười tám năm rồi, lần này trở về cũng phải ở trước mặt Ma quân gây sự chú ý rửa sạch nghi ngờ chứ!”

Câu cuối cùng, Thượng Quan Lăng Mạch thấp giọng nói, nói xong đưa mắt nhìn vào trong phòng một cái, liếc thấy Yêu Nghiệt đi tới còn thuận miệng nói vài câu tán dóc, “Đúng rồi, lúc anh đến gặp Ma quân, nhìn thấy phi tử mới được thu nhận của ông ta.”

Đậu Đậu, “… Cho nên?”

“Rất giống với em! Mũi, mắt, chỗ nào cũng thấy bóng dáng của em. Em gái à, anh coi trọng em đó!”

Nói xong còn khuyến mại thêm cho Đậu Đậu một cái nháy mắt, Yêu Nghiệt mặt hầm hầm viu một tiếng đóng cửa lại.

Đậu Đậu đột nhiên có một sự cảm không lành.

Quả nhiên, Yêu Nghiệt vừa mở miệng đã lập tức chứng minh dự cảm của cô.

“Phi tử bên cạnh Ma quân giống em đúng không? Còn chưa hết tình cảm với em đúng không? Anh chỉ là một nam sủng… đúng không?”

“Không phải? Sao anh có thể nghi ngờ em như vậy chứ? Đó chỉ là những lời tán dóc vớ vẩn của Thượng Quan Lăng Mạch thôi! Em nào có biết Ma quân là cái thứ gì chứ!”

“Đúng đúng đúng, việc này không liên quan gì đến đồ đệ của ta, cậu… cậu không thể đánh nó!”

Vân Tung đột nhiên chen ngang một chân vào, Yêu Nghiệt lập tức cười ha hả.

Hắn ném cho Đậu Đậu một ánh mắt để cô tự động biết điều xong kéo con trai vào nhà tắm.

Đậu Đậu dở khóc dở cười, bắt gặp ánh mắt quan tâm của lão già mất nết, ngay lập tức cũng không biết nên phải nói gì mới được… Sư phụ của cô tuyệt đối là một bảo vật sống!

Dù thế nào đi chăng nữa, Lão Cửu nhà cô cũng không đến nỗi làm cái chuyện bạo lực gia đình đâu nhỉ?

Ấy… không đúng, hắn có thể, hắn thật sự có thể. Chỉ có điều, cách mà hắn bạo lực…

Khụ, chỉ có thể hiểm ngầm, không thể nói ra. Tóm lại, thi thoảng bạo lực gia đình một chút vẫn là có lợi cho sức khỏe và tinh thần.

Thế là buổi tối hôm đó, Đậu Đậu bị bạo lực gia đình.

Căn nguyên của kết quả này đã rất rõ ràng, đều là vì Thượng Quan Lăng Mạch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.