[Sư-Yết] Tôi Yêu Em

Chương 249: Quyền chủ thực ngạo kiều (54)




Thượng Quang Lăng Mạch đột nhiên mở miệng.

“Bạch Chỉ không phải cổ bà, vậy cổ bà tại sao lại có thể hết lần này tới lần khác xuất hiện ở núi Vân Đài? Hơn nữa, các người chỉ là tu sĩ, bà ta làm sao phát hiện cổ trùng sợ rượu? Trùng hợp dễ dàng quá nhỉ?”

Thấy lão già mất nết sững sờ, Thượng Quan Lăng Mạch tiếp tục nói: “Hơn nữa, tôi vừa nói rồi, các người căn cứ theo miêu tả của Bạch Chỉ đoán ra được đối phương là một cổ bà Miêu Cương. Vậy nên từ đầu tới cuối, chỉ có Bạch Chỉ từng gặp cổ bà đó, các người không tận mắt nhìn thấy, phải không?”

“Không nhìn thấy… thì đã sao nào? Không nhìn thấy thì bà ấy cũng không phải cổ bà!”

Lão già mất nết phản bác mạnh mẽ, Thượng Quan Lăng Mạch lại điềm tĩnh tới muốn thăng thiên, anh ta cầm đôi đũa ăn thức ăn, tùy tiện nói, “Ông nói không phải thì không phải thôi, tôi cũng chỉ là đoán thế.”

“Đoán thì có thể tùy tiện nói vậy sao? Chẳng trách đồ đệ ta gần đây lại thích nói năng linh tinh như vậy, đều là anh trai như ngươi di truyền cả!”

Đậu Đậu không nhịn được, một miệng nước hoa quả phun hết ra ngoài.

Mẹ nó chứ anh trai di truyền? Câu này của lão già mất nết là muốn thăng thiên hả? Từ cổ chí kim không hề có đạo lý này!

Lão già mất nết cũng ý thức được nói như vậy không phù hợp, cười khan ha ha hai tiếng, coi như mình chưa nói gì cả.

Tên Ngốc đứng một bên hóng hớt ăn cả một rổ dưa đang sững sờ, “Anh trai? Là ý gì vậy? Là… con nghe nhầm phải không?”

“Cậu không nghe nhầm đâu, tôi là anh trai nó.”

“Ha ha, ha ha ha, nhất định là cách tôi vào cửa không đúng rồi.”

Tên Ngốc vừa nói vừa tiến ra phía ngoài, nhốt mình ở bên ngoài cửa đánh rầm một cái. Sau đó, chuông cửa reo lên. Lần này Tên Ngốc muốn vào lại lần nữa nên đổi cách đi vào.

Nghĩ tới điểm này, Đậu Đậu và Yêu Nghiệt không muốn nói chuyện.

Thượng Quan Lăng Mạch ngồi ở chỗ của Tên Ngốc, tùy tiện cầm lấy đũa và bát của Tên Ngốc ăn cơm, cũng không phát biểu ý kiến gì.

Chỉ có Vân Tung là trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng hỏi Đậu Đậu, “Thằng nhóc này… não có vấn đề sao?”

Đậu Đậu, “… Con không biết.”

Giọng nói vừa vang lên, con gái cô đã từ ghế nhỏ trượt xuống, lạch bạch chạy đi, tự thấy phải đi mở cửa cho anh trai ngốc nghếch của bé.

Biển Biển tức giận vội vàng xuống theo, kéo tay bé gào to, “Dè dặt đi! Dè dặt biết không?”

Tuy nhiên cô bé không hiểu được hai chữ dè dặt là ý gì, thoát khỏi bàn tay của Biển Biển, hăng hái chạy về phía cửa.

Anh trai ngốc nghếch đối với cô bé tốt như vậy, bé sao có thể để anh trai ngốc đứng ngoài cửa được chứ?

Nếu như bé làm như vậy, sau này chắc chắn không có kẹo mà ăn!

Ôm suy nghĩ kiên định như vậy, Viên Viên biến ra đuôi tăng tốc, vụt một cái trượt tới bên cửa, chống đuôi lên, miễn cường dùng bàn tay mập nhỏ mở cửa ra.

Cạch một tiếng, cửa đã mở.

Tên Ngốc nhìn thấy bé gái mình người đuôi rắn, không nhịn được mà giơ tay chọc chọc cái đuôi mập đang ngoe nguẩy của bé.

Chưa chọc được hai cái đã cảm thấy có gì không đúng… Ở đây mở lò sưởi mà, sao đột nhiên có gió lạnh thổi nhỉ?

Tên Ngốc cúi đầu, nhìn thấy Biển Biển mặt tối sầm, quả quyết thu tay về, “Hi hi hi, tay đặt nhầm tay đặt nhầm. Nào, Viên Viên, anh bế, chúng ta mau vào ăn cơm thôi.”

Lần này cách vào phòng đúng rồi chứ? Đúng rồi thì không có Thượng Quang Lăng Mạch nữa phải không?

Tên Ngốc ôm hoang tưởng xa rời thực tế mà đi vào trong, vừa nhìn thấy Thượng Quan Lăng Mạch vẫn ở đó thì nhất thời muốn yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.