[Sư-Yết] Tôi Yêu Em

Chương 244: Quyền chủ thực ngạo kiều (49)




Lão già mất nết biểu cảm con là cái đồ suy bụng ta ra bụng người, hừ lạnh một tiếng không đáp lại, tiếp tục cúi đầu ăn sủi cảo.

Con trai cô cũng vậy. Chìm đắm trong sủi cảo không thể tự thoát ra, bộ dạng con đây không hiểu mẹ đang nói cái gì?

Nhưng Viên Viên nhìn cái này nhìn cái kia, đột nhiên giơ tay, “Con biết, con biết!”

Đậu Đậu, “… Viên Viên nói xem.”

“Vì ông cho anh một thanh bảo kiếm, anh liền cố gắng thay đổi gọi ông là ông luôn!”

Đậu Đậu đột nhiên không muốn nói gì nữa. Bảo kiếm? Bảo kiếm gì vậy? Không phải là thanh kiếm mà cô nghĩ tới chứ?

Tuy nhiên Đậu Đậu còn chưa hỏi Biển Biển đã tức giận hét lên, “Viên Viên! Tập trung ăn cơm đi!”

Viên Viên phát hiện ra ánh mắt lên án của Biển Biển, túm lấy tóc tơ trên đầu, quả quyết cúi đầu ăn sủi cảo. Hận không thể viết một hàng chữ lớn dính trước trán… Chuyện không liên quan tới con!

Đậu Đậu, “…”

Yêu Nghiệt, “… Kiếm gì vậy?”

Biển Biển giơ tay biến ra một thanh kiếm cao hơn cả người nhóc, đã thế còn vừa rộng vừa dày vừa nặng nữa, nói, “Dạ, đây ạ.”

Dĩ nhiên Đậu Đậu biết thanh kiếm đó. Thanh kiếm đó cô quen tới không thể quen hơn được nữa. Hồi nhỏ cô cũng đòi lão già mất nết mấy lần rồi, cũng là một trong những đồ vật mà trưởng môn mới được dùng.

Lão già mất nết được đấy, cô không nhận lệnh bài, liền quay đầu có ý với con trai của cô sao?

Yêu Nghiệt thấy bên trong nhất định có gì đó không rõ ràng. Hắn lạnh lùng ra lệnh, “Mang trả kiếm đi, không được lấy!”

Biển Biển sừng sờ, sau đó quả quyết lắc đầu, “Không! Con muốn!”

Yêu Nghiệt, “… Ở đây ba có rất nhiều, con tùy ý chọn, đều đẹp hơn tốt hơn thanh kiếm đó.”

Lão già mất nết vừa nghe xong, nửa cái sủi cảo nghẹn ứ ở họng, ho khù khụ mấy tiếng, nước mắt giàn giụa.

“Cái gì gọi là thanh nào ở chỗ của ngươi cũng tốt hơn thanh kiếm của ta? Dù… dù tốt hơn thanh kiếm này của ta, nhưng ý nghĩa có thể giống nhau không? Có thể không?”

“Không thể.”

Viên Viên rất thành khẩn, sau khi nói xong thấy mọi người đều nhìn bé, liền tiếp tục cúi đầu ăn sủi cảo.

Lão già mất nết biểu dương nhìn Viên Viên một cái, mang vẻ muốn phân cao thấp với Yêu Nghiệt nhìn Biển Biển.

Biển Biển cầm lấy thanh kiếm không có gì là tốt đó, nhíu mày nhỏ nghĩ ngợi một hồi lâu, nói ra một câu suýt chút nữa làm cha bé tức chết.

“Con thích thanh kiếm này!”

Câu này của Biển Biển vừa nói ra, đôi vợ chồng mới cưới nhất thời không muốn nói thêm gì nữa.

Vì theo tính cách của Biển Biển, thứ mà nó đã thích thì sẽ thích rất lâu đó!

Lúc đồ chơi của Viên Viên thay mới vài đợt, thì chiếc xe Jeep màu bạc mà Tên Ngốc cho Biển Biển tới bây giờ vẫn là bảo bối trong tay của bé.

Vậy nên, nếu bé đã thích kiếm của lão già mất nết… Đây là muốn thăng thiên sao?

Cầm kiếm của lão già mất nết. nó có biết hậu quả ra sao không?

Thế là Đậu Đậu liền lo lắng, “Con trai, chúng ta nên trả kiếm lại cho ông đi, lấy kiếm của ông rồi, sau này phải giúp ông làm việc nhà đó! Cả ngày sống và làm việc trên núi không nói, còn phải suốt ngày đi lo chuyện đâu đâu. Không phải con không thích nhất là đi lo chuyện đâu đâu sao, vậy nên chúng ta mang kiếm trả cho ông đi nha!”

Biển Biển ôm thanh kiếm, nhíu lông mày. Dường như bị Đậu Đậu làm cho dao động rồi, nhóc không ngừng do dự.

Tuy nhiên do dự lên do dự xuống, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, “Không được! Không trả!”

“Ha ha! Mọi người xem, là tự nó không trả nhé, không phải ta kêu nó không trả. Cứ quyết định như vậy đi, sau này vấn đề dạy dỗ Biển Biển, cứ để cho ông già ta đây lo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.