[Sư-Yết] Tôi Yêu Em

Chương 243: Quyền chủ thực ngạo kiều (48)




Đáp án dĩ nhiên là không thể.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, trước giờ Đậu Đậu ra tay không tàn độc như vậy phải không?

Khuôn mặt của Đường Lưu Ly và Tô Thính Tuyết bị hủy chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là… cô nghe được đám y tá nói, con ngươi của Tô Thính Tuyết đã bị Đường Lưu Ly móc ra!

Tới mức độ này, thật sự là do Đậu Đậu làm sao?

Tiểu Bạch không tin.

Đáng tiếc khi cô gọi lại cho Đậu Đậu nhưng người nhận điện thoại lại là Yêu Nghiệt,

“Là tôi làm, đừng hỏi cô ấy, cô ấy không thể biết được.”

Tiểu Bạch, “… Ồ.”

Sau đó đầu điện thoại bên đó cũng gác luôn, tiếp đến Tiểu Bạch cầm điện thoại đơ ra một lúc, thoải mái hẳn ra… Hắn là Yêu Tôn! Chuyện gì mà hắn chẳng làm ra được?

Lúc cô vẫn còn làm ma đã nghe nói về hắn, nghe nói khi hắn ở Yêu Đô đã ra tay bóp chết Chuột Vương ngay trước mặt mọi người.

Ai bảo bọn họ không có mắt đi gây chuyện với Đậu Đậu chứ.

***

Đậu Đậu nằm trên giường điều tiết lại tâm trạng, thuận miệng kêu một tiếng Tiểu Đằng.

Mí mắt Yêu Nghiệt khẽ run, tay cầm điện thoại siết chặt thêm nữa, bước vào trong phòng ngủ.

Trong phòng Đậu Đậu mở máy sưởi, ngay lúc này đang bẻ bàn chân lên nghiên cứu mắt cá chân của mình.

Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, “Đang làm gì vậy?”

“Đang xem mầm đậu.”

Yêu Nghiệt, “… Anh biết, anh đang hỏi em xem nó làm gì?”

“Xem nó có thể bị con trùng ăn hết không.”

“… Tốt nhất là em nên sớm đập tan cái suy nghĩ đó đi, anh không đồng ý em làm như vậy.”

Đậu Đậu thất vọng thu tay về, lập tức nằm lên chăn đang để ngay ngắn, “Em phải ngủ trưa đây.”

Yêu Nghiệt, “…”

Hắn tung chăn ra nằm vào trong, “Anh ngủ cùng em.”

Đậu Đậu “…”

Sau đó bọn họ… thật sự ngủ luôn.

Gần đây Đậu Đậu ngủ không được tốt, năm lần bảy lượt mơ thấy mẹ ruột của cô, năm lần bảy lượt xảy ra chuyện, khó khăn lắm mới ngủ lại giấc được thì lại bị mẹ ruột dọa tỉnh.

Ngủ xong ngủ đủ rồi mới mở mắt, đã tới giờ ăn cơm tối.

Qua tiếp xúc vài ngày nay, lão già mất nết dường như đã dựa vào mị lực nhân cách độc đáo chinh phục được hai đứa trẻ.

Trước kia đứa nào cũng không thèm để ý tới ông ta, bây giờ thì đã có thể thỉnh thoảng nghe thấy hai đứa nhóc chủ động gọi ông rồi.

Đậu Đậu thấy rất kinh ngạc nói, “Người đã làm gì con trai của con? Viên Viên thì con rõ rồi, cho chút đồ ăn là xong, có điều con trai của con thì không dễ dỗ đâu phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.