[Sư-Yết] Tôi Yêu Em

Chương 237: Quyền chủ thật ngạo kiều (42)




“Vợ!”

Yêu Nghiệt nắm chặt cánh tay cô, đỡ cô đứng dậy, chỉ nhìn thấy một màu tím đặc xung quanh cô.

Trong lòng hắn rất hoảng loạn, không rõ tại sao vừa nãy hắn đã gọi cô tỉnh rồi cô còn có thể bị đoạt đi thần trí vậy.

Rốt cuộc đã sai ở đâu, lẽ nào là vì cổ trùng?

Đồng tử của Đậu Đậu là một màu tím đặc, ngẩn ngơ đứng dậy, trên tay tập hợp không ít ma lực. Trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là… Kẻ hại cô đều phải chết! Phải chết một cách không đẹp đẽ!

Cô vừa ngẩn ngơ đi về phía trước vừa nói, “Đúng, giết bọn họ, bọn họ đáng chết! Giết bọn họ, chúng ta sẽ không còn đau khổ nữa!”

“Chúng ta? Chúng ta là ai?”

Đậu Đậu nghe thấy có người đang hỏi cô, giọng nói như là ở chân trời rất xa truyền tới. Kỳ ảo, hư vô, không sờ tới được, không nắm bắt được.

Cô có chút nóng lòng, không muốn trả lời, nhưng cảm thấy giọng nói đó có chút quen tai, không nhịn được mở miệng nói, “Chúng ta, là em… còn có Tiểu Đằng…”

“Tiểu Đằng?”

Yêu Nghiệt đột nhiên có một dự cảm không tốt, “Tiểu Đằng là ai?”

“Không biết, anh ta nói chuyện với em suốt, não vẫn còn khuyết một nửa… rất đau…”

Đậu Đậu nói trong vô thức, con ngươi Yêu Nghiệt sâu thẳm. Quả nhiên là vì cổ trùng. Cổ trùng cắn mất một nửa cái lá của Nhiễu Lan Đằng, ép Nhiễu Lan Đằng không thể không thức tỉnh sớm để tự cứu mình.

Hắn đoán, Nhiễu Lan Đằng cần giết chóc, giết chóc mới khiến nó trở lên mạnh mẽ. Chỉ có trở lên mạnh mẽ thì nó mới không bị yếu ớt khi cổ trùng cắn.

Yêu Nghiệt đoán không sai một chút nào, tình hình đúng là như vậy.

Đậu Đậu đi về phía trước, trong lòng cứ vang lên một giọng nói dẫn dắt cô, nhắc nhở cô, nói với cô… Giết chóc có thể tăng ma lực. Chỉ khi ma lực tăng lên, bọn họ mới có thể trở lên mạnh mẽ, mới không phải chịu nhục nhã ức hiếp, mặc người xâu xé!

Cô không muốn mặc cho người xâu xé, không muốn chịu sự đau đớn tới tận tâm can! Cô không cam tâm! Cô muốn giết chóc! Cô phải trở lên mạnh hơn!

Ôm suy nghĩ như vậy, Đậu Đậu tự tin bước tới trước mặt hai người con gái đang tự mình cào gãi không ngớt, động tác hết sức chậm rãi, rồi hiện hình.

Cô muốn bọn họ nhìn thấy cô, chính là muốn bọn họ chết thảm trong bệnh viện tâm thần trong tình trạng biết người đó là cô!

Hai người đó quỳ dưới đất khóc rất lâu rồi, bỗng dưng nhìn thấy cô đứng ở trước mắt thì càng kinh ngạc run rẩy.

Bọn họ bắt đầu xin tha mạng, run cầm cập, lời nói không còn rõ ràng, “Kim Đậu Đậu, xin cô hãy tha cho chúng tôi đi! Tôi không cố ý!”

Đậu Đậu lạnh lùng nhìn bọn họ, nhìn thấy trên hai khuôn mặt vốn dĩ rất xinh đẹp giờ chỉ toàn là vết gãi, dịch máu sánh đặc chảy xuống, trong không khí chỉ toàn mùi máu tanh khiến người ta phát điên.

Yêu Nghiệt nắm chặt nắm đấm, rất muốn ngầm đồng ý cô làm như vậy. Chỉ cần có thể ép được cổ trùng đó ra ngoài, chỉ cần cô không phải chịu sự đau khổ khi cổ trùng cắn da thịt nữa, giết hai người thì đáng là bao?

Huồng hồ, bọn họ đáng chết!

Nhưng hắn phải giương mắt nhìn vợ tích lũy ma lực từng chút từng chút một mà rời xa hắn sao? Phải vậy sao?

Không! Không được! Cô ấy không thể thành ma sớm như vậy được. Cho dù không thể thoát được số mệnh thì cũng buộc phải nuôi dưỡng được chín lá Nhiễu Lan Đằng đã.

Hắn không sợ cô lãng quên hắn, vì bất luận cô đi tới đâu, hắn đều sẽ ở bên cô. Hắn chỉ sợ sau khi cô thành ma rồi thực lực quá yếu sẽ không có khả năng tự bảo vệ mình, sợ cô không thể bảo vệ mình sẽ bị chịu thiệt, chịu tủi nhục, lại không chịu nhận sự giúp đỡ của hắn.

Nghĩ tới đây, Yêu Nghiệt thoắt cái tới trước mặt Đậu Đậu, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

“Vợ! Tỉnh lại đi! Em muốn làm gì anh đều sẽ giúp em, không được đích thân ra tay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.