[Sư-Yết] Tôi Yêu Em

Chương 230: Quyền chủ thực ngạo kiều (35)




Đậu Đậu, “… Tôi biết rồi, cũng vào đông rồi, tôi còn ăn lạnh làm gì nữa? Tôi cũng đâu có ngốc!”

“Ha ha, vào đông rồi thì em sẽ không ăn lạnh nữa? Trước đây em ăn còn ít hả!”

Giữa trời mùa đông mang rượu ra ngoài đóng thành băng rồi mới mò ra đó bưng về nhai, cứ như em ấy quên rồi thì có thể chối bỏ được ấy?

Thượng Quan Lăng Mạch buông tay ra rồi nói, “Cách này chỉ có thể dùng hai lần, trước lúc đó chúng ta nhất định phải nghĩ cách dụ con trùng đó ra ngoài.”

Yêu Nghiệt gật đầu, “Dụ thế nào?”

“… Không biết.”

“Không biết?”

Lần này Đậu Đậu có chút khổ sở muốn khóc, “Anh còn không biết, vậy tôi chẳng phải là chờ chết hay sao?”

“Vậy cũng chưa chắc, ta…”

“Im miệng!”

Lão già mất nết vừa mở miệng, Đậu Đậu và Yêu Nghiệt đã đồng thanh chặn lại, thế là lão già mất nết chỉ có thể yếu ớt ngậm miệng lại, ngồi xổm ở góc tường vẽ từng vòng từng vòng tròn một.

Hai vợ chồng cắt ngang lời của lão già mất nết xong, đồng nhất nhìn Mạch Lăng.

Mạch Lăng nghệt mặt ngẩn ngơ, “Cùng nhìn anh làm cái gì? Anh không biết thật mà. Việc này muốn giải quyết phải tìm đến người gây ra chuyện, chúng ta nhất định phải tìm được bà già đã tạo ra con trùng đó, những việc khác đều không có tác dụng gì.”

Yêu Nghiệt, “… Điểm này tất nhiên tôi biết, nhưng tìm bà già đó ở đâu? Tin tức về bà ta lẫn lộn, lẽ nào chúng ta phải mò kim đáy bể?”

“Cái này là cậu không hiểu rồi, Ma tộc tất nhiên sẽ có cách của Ma tộc.”

Đậu Đậu, “… Cách gì?”

“Linh Nguyện Đường đó! Đến Linh Nguyện Đường thì có thể điều tra ra tung tích của cổ bà.”

Đậu Đậu, “… Không thể nào. Tôi nghe Vạn Tu Viễn nói chuyện qua điện thoại với người đàn ông của tôi. Linh Nguyện Đường là nơi bán khế nhân, sau khi bán khế nhân sẽ thuộc về chủ tử. Thứ đã bán đi rồi, dù có cho Linh Nguyện Đường năm lá gan thì bọn chúng cũng không dám động đến khế nhân!”

Thượng Quan Lăng Mạch làm ra vẻ khinh thường, “Linh Nguyện Đường từ lâu đã thuộc về anh.”

Nước bọt trong cổ họng Đậu Đậu ứ lại suýt chút nữa thì chết sặc, “Linh Nguyện Đường là của anh? Anh làm gì mà có bản lĩnh như vậy chứ?”

Thượng Quan Lăng Mạch bị coi thường gần như muốn giậm chân, “Sao anh lại không thể có?”

“Được được được, anh có. Nhưng anh có cũng vô dụng! Phu nhân Hoa Dung nhận cổ bà làm khế nhân là việc của mấy nghìn năm trước rồi, bây giờ anh là chủ nhân của Linh Nguyện Đường thì anh cũng không quản nổi chuyện trước đây!”

Còn nữa, anh ta vì muốn đưa cô trở về hủy diệt thế giới mà chạy đến Nhân giới đầu thai, tính ra ít cũng đã rời khỏi Ma giới mười mấy hai chục năm rồi, Linh Nguyện Đường còn nghe theo anh ta sao? Không khoa học một chút nào!

Nhưng Mạch Lăng nói anh ta hơn Mạch Phi hơn một nghìn tuổi, lúc cô còn chưa ra đời thì anh ta đã là thiếu chủ của Linh Nguyện Đường rồi.

Nguyên nhân cụ thể nói ra rất dài, nhưng lúc cổ bà nhận phu nhân Hoa Dung làm chủ, anh ta cũng có mặt ở Linh Nguyện Đường. Anh ta cố gắng yêu cầu Đường chủ của Linh Nguyện Đường ghi chép tất cả danh sách khế nhân của phu nhân Hoa Dung vào Linh Nguyện Trì, như vậy thì hành tung của đám khế nhân này, Linh Nguyện Đường có thể nắm rõ như lòng bàn tay.

Linh Nguyện Trì là bí mật của Linh Nguyện Đường, trước giờ chỉ có Đường chủ mới biết. Đường chủ ngầm đồng ý tư lợi riêng của anh ta, thế là danh sách khế nhân của phu nhân Hoa Dung đều được ghi chép lại trong Linh Nguyện Trì.

Thượng Quan Lăng Mạch giải thích một chút, sau đó đứng dậy nói, “Anh phải trở về Ma giới một chuyến, đi lại phải cần đến mười ngày hoặc nửa tháng, trong thời gian này con trùng đó có lẽ sẽ không có động tĩnh gì. Cho dù là có, hai người làm theo cách anh vừa làm khi nãy đốt nó một lúc là ổn. Tuy không thể làm nó chết được nhưng cũng có thể làm nó dừng lại, tất cả chờ anh quay lại rồi tính.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.