[Sư-Yết] Tôi Yêu Em

Chương 199: Quyền chủ thực ngạo kiều (4)




“Em xin lỗi.” Đậu Đậu nắm tay hắn càng lúc càng chặt, ánh mắt kiên định, “Em sẽ không trở thành ma đâu, em đảm bảo với anh!”

Yêu Nghiệt cười khổ, rõ ràng biết câu này của cô thật ra không thể coi là thật, nhưng hắn vẫn tin, “Được, em sẽ không trở thành ma đâu!”

Hắn ôm cô nói như vậy, sau đó thu hồi tâm trạng nặng nề, “Trưa ăn gì vậy? Tiểu Thập không ở đây, chỉ có thể mua những thứ dễ làm về thôi. Hay là tới phòng 912 xem xem, có thể tìm Tiểu Bạch xin một bữa cơm không?”

“Tìm Tiểu Bạch đi, em nhớ cơm cô ấy nấu rồi.”

Đậu Đậu giải thoát khỏi tâm trạng chán nản, muốn ăn cơm của Tiểu Bạch nấu đến phát điên rồi.

Yêu Nghiệt bất lực lắc đầu, nhắc nhở, “Cô ấy và mẹ cô ấy hiện giờ rất nguy hiểm, không nên chỉ để ý tới ăn, thỉnh thoảng vẫn phải hỏi han một chút.”

Đậu Đậu, “… Em đâu có chỉ để ý tới ăn? Em chính là nghĩ tới chuyện này mới nghĩ tới nhà Tiểu Bạch tiện thể xin một bữa cơm thôi.”

Yêu Nghiệt vừa nghe đã ha ha, chỉ cười, không nói gì hết.

Sau khi gọi điện xong xuôi cho Lăng Đầu Thanh, Yêu Nghiệt vừa nhấn ga liền vút khỏi hầm gửi xe.

Đi tới phòng 912, Tiểu Bạch và Trương Khải Bình đã ở cửa chờ rồi.

Đậu Đậu khó hiểu, vì việc cô về phòng 912 không báo trước với Tiểu Bạch, tại sao Tiểu Bạch và Trương Khải Bình lại có khả năng nhìn trước tương lai như vậy?

Đậu Đậu đi tới, lúc này mới phát hiện sắc mặt Tiểu Bạch tái mét, tóc tai có hơi loạn một chút.

Dự cảm không lành tự nhiên trỗi dậy, Đậu Đậu bước nhanh tới hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

“Đậu… Đậu Đậu!”

Tiểu Bạch đầu tóc rối tinh ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn có tia máu đỏ, khi nhìn thấy Đậu Đậu liền chạy tới, giọng nói đã khan đặc rồi.

Đậu Đậu đỡ lấy cô ấy, Tiểu Bạch đã khóc ra tiếng, vừa nức nở vừa nói, căn bản nghe không rõ đang nói cái gì.

Đậu Đậu nhẹ nhàng vén tóc của cô ấy lên, nhìn về phía Trương Khải Bình, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trương Khải Bình râu ria xồm xoàm, bộ cảnh phục trên người cũng nhăn nhúm, thần sắc mệt mỏi như mấy ngày không chợp mắt, chưa mở miệng đã thấy mùi thuốc lá nồng nặc.

“Mẹ vợ tôi mất tích đã hai ngày nay rồi, giống như bốc hơi vậy, không có một chút tin tức nào.”

Giọng Trương Khải Bình vừa dứt thì sắc mặt Đậu Đậu đã khó coi hơn rất nhiều, vừa đưa mắt ra hiệu Yêu Nghiệt để hắn mở cửa, vừa đỡ Tiểu Bạch vào phòng 912. Tiểu Bạch ngồi trên sofa khóc rất lâu, sau đó tâm trạng dần dần bình tĩnh trở lại.

“Đậu Đậu, mẹ tôi mất tích rồi! Tôi hỏi tiểu quỷ gần đây nhưng bọn chúng đều không nhìn thấy bà ấy. Bất luận là hồn phách hay thể xác… đều không nhìn thấy.”

Đậu Đậu mở bình lọc nước, dùng linh lực làm nóng nước, rót vào cốc đưa cho Tiểu Bạch, nói, “Đừng lo lắng, tôi giúp cô bói một quẻ.”

Susan xảy ra chuyện, tại sao Tứ Bất Tượng lại không hề nhắc tới chuyện này?

Tứ Bất Tượng tỏ ý tim mình tan nát, “Chủ nhân, chuyện lần này thật sự với năng lực của tôi thì không thể tra ra được. Tôi… tôi thật sự không biết Susan xảy ra chuyện …”

‘Đồ bỏ đi!’

Đậu Đậu không nhịn được mà mắng một câu, Tứ Bất Tượng vội vàng rửa oan cho mình, “Ồ, tôi biết rồi, vậy có nghĩa là Susan vẫn chưa xảy ra chuyện, chỉ là do ở cùng với ma nên tạm thời tôi không tra ra được tin tức của bà ấy.”

Đậu Đậu, “…”

Tứ Bất Tượng yếu ớt bổ sung, “Dù sao trước mắt có thể xác định là Susan chưa chết! Nếu như chết rồi, trên sổ sinh tử sẽ phải có.”

Đậu Đậu, “…Vậy có bị thương không?”

Tứ Bất Tượng, “Chuyện này… tôi không biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.