Sự Trở Về Của Chiến Thần

Chương 144: Mình là công chúa nhỏ của anh ấy mà!




Có rất nhiều cách để gọi Minh Dạ, cậu chủ, ngoại trừ anh ta ra không ai dám dùng, hay anh Minh, anh Dạ, đều là được người khác đặt cho.

“Còn là ai nữa? Chính là bà chủ của nhà họ Minh, chúng ta không thể so sánh được, đâu có nhiều người có thể lại gần quyến rũ anh Dạ.”

Một giọng nữ rất dễ nghe trả lời.

Bạch Lăng nhướng mày, giọng nói này sao lại giống như một lọ giấm cũ vậy, đúng là đủ chua.

“Chính là…… là đồ đê tiện Lan San kia, tôi còn tưởng là ai, lại ăn mặc thành như vậy.”

Đã là thời đại gì rồi mà còn ăn mặc như vậy, cô ta thật sự nghĩ mình là vũ công của Đại Thượng Hải sao?

Quyến rũ được người cha rồi lại muốn quyến rũ cả anh Dạ, thật đúng là một lần bán mình này rất đáng giá, thật không biết xấu hổ.

“Y Á, sau này cô gả cho anh Dạ, cô cứ chỉnh chết người phụ nữ kia đi.”

Bạch Lăng nghe thấy vậy nhịn không được liền lấy tay che miệng cười.

Cô thở dài một tiếng: Đúng là cô ở trong miệng người khác chính là một người phụ nữ đê tiện, là một người không biết xấu hổ, khiến cho không ít người phụ nữ khác phải giận dữ.

Thở dài lần thứ hai: Ôi…… Gả cho Minh Dạ? Ha…! Đúng là một cô gái kỳ lạ.

Cô cùng Minh Dạ sống chung không lâu, hiểu biết về anh tuy không nhiều, nhưng những điều cơ bản về anh thì cô cũng biết khá rõ.

Anh là một con người phóng đãng, một người đàn ông tự cao tự đại, anh mà coi trọng mấy người phụ nữ dễ dàng nhìn thấy tâm tư như vậy mới lạ.

Cô gái Y Á kia, dùng một thanh âm thẹn thùng, ngượng ngùng nói: “Nói cái gì vậy chứ, anh ấy chắc gì đã lấy tôi.”

“Như vậy vẫn chưa rõ ràng sao, anh Dạ đã mang cô tới bữa tiệc hằng năm của nhà họ Minh, nhất định cô là mợ chủ tương lai của nhà họ Minh, người phụ nữ không biết xấu hổ kia……”

Cô ta đang nói một cách hăng say, trong gương bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Rõ ràng đó chính là người phụ nữ không biết xấu hổ mà hai người họ vẫn nhắc đến từ nãy đến giờ, hai người vội đưa tay bịt miệng, hoảng sợ nhìn Bạch Lăng như nhìn thấy quỷ.

Bạch Lăng hơi duỗi cổ, cẩn thận chỉnh lại chiếc kẹp tóc trân châu trên đầu, chỉnh lại đến vị trí cô muốn mới bỏ tay xuống.

Trên mặt không có một chút tức giận, bình tĩnh đến kỳ lạ.

Chỉ có cặp chân mày cùng đôi mắt kia mới để lộ ra một sự lạnh lùng không đúng tuổi.

“Tôi nghĩ tôi đúng là một người phụ nữ không biết xấu hổ, nhưng nếu đem ra so với cô… Tôi cảm thấy mặt tôi vẫn không dày lắm, và còn rất xinh đẹp nha!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.