Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc

Chương 7: Lần đầu kiếm tiền




Sau khi Tần Mộ rời đi, Tần Thủy Tâm đốt chút thôi tình hương, dìu Lê Phi Kì bất tỉnh nhân sự lên giường, cởi bỏ y phục của hai người .

“Hoàng thượng, Hoàng thượng.” Nàng nhẹ nhàng lay Lê Phi Kì vài cái, nhưng y không chút phản ứng.

“Hoàng thượng.” Nàng lại lay vài cái, Lê Phi Kì vẫn ngủ rất sâu, không hề phản ứng.

“Chẳng lẽ ta hạ lượng mê dược quá nhiều? Thôi kệ” Nàng xuống giường dập tắt thôi tình hương, “Dù sao ta chỉ cần tối nay ngươi ở chỗ ta qua đêm là được rồi.” Nói xong liền tắt đèn, nằm xuống cạnh Lê Phi Kì.

Sáng hôm sau , Lê Phi Kì vừa đau đầu vừa tỉnh lại, lúc ngồi dậy liền phát hiện Tần Thủy Tâm mặc sa mỏng trong suốt nằm ngủ bên cạnh, nhất thời vô cùng kinh ngạc, không hiểu được là đã xảy ra chuyện gì.

“Hoàng thượng tỉnh a.” Tần Thủy Tâm nũng nịu nói.

“Đây là chuyện gì? Sao ngươi lại ở chỗ này?” Ánh mắt sắc bén của Lê Phi Kì đảo qua Tần Thủy Tâm.

“Đây là tẩm cung của nô tì a, Hoàng thượng không nhớ rõ sao? Rõ ràng tối qua Hoàng thượng còn yêu chiều nô tì nha~~~” Tần Thủy Tâm bám tay Lê Phi Kì, cười thiên kiều bá mị.

“Không đúng! Trẫm không nhớ được chuyện tối qua.” Lê Phi Kì hất tay nàng ra, xoa xoa huyệt Thái Dương .

“Hoàng thượng, sao ngài có thể đối xử nô tì như vậy ? Ô ô ~~~” Tần Thủy Tâm giả vờ gào khóc .

“Đủ rồi! Mặc kệ tối qua đã xảy ra chuyện gì, ngươi phải quên hết đi! Ta cảnh cáo ngươi, đừng mơ mộng lấy chuyện tối qua để uy hiếp ta, càng không được đi quấy rầy Lạc Nhi nghỉ ngơi!” Lê Phi Kì đứng dậy mặc y phục, phất tay rời đi.

“Hừ!” Lê Phi Kì vừa đi, Tần Thủy Tâm liền ném đồ đạc trong cung.

Lê Phi Kì tiến vào Phượng Dạ cung đã bị quăng một cái gối vào mặt.

“Lạc Nhi?” Lê Phi Kì nhặt gối lên, đi tới bên giường Tiêu Vũ Lạc.

“Ngươi cút, ta không muốn nhìn thấy ngươi!” Tiêu Vũ Lạc che mặt hét lên .

“Lạc Nhi, ngươi làm sao vậy?” Lê Phi Kì đi đến bên giường ngồi xuống.

“Phi Kì, vì sao tối qua ngươi không trở về?” Nhan Tuấn lạnh lùng liếc Lê Phi Kì, “Vũ Lạc đợi ngươi cả buổi tối, ta kêu hắn ngủ trước mà hắn cũng không chịu.”

“Ta …” Lê Phi Kì do dự, “Tối qua ta có chút việc, nhất thời không thoát thân được .” Y cuối cùng vẫn không dám nói chuyện của Tần Thủy Tâm, bởi vì y vốn không có ấn tượng gì.

“Thật không? Chuyện gì mà trọng yếu đến mức khiến ngươi không thoát thân được, làm ngươi một đêm không về? Ân? Hay là ở Cảnh Ương cung khoái hoạt đến quên cả trời đất?” Nhan Tuấn từng bước ép sát.

“Ngươi có ý gì?! Ngươi không tin ta?!” Lê Phi Kì cũng bắt đầu nổi nóng.

“Ta có tin ngươi hay không cũng không trọng yếu, quan trọng là… Vũ Lạc có tin ngươi hay không!” Nhan Tuấn xem thường liếc y một cái, “Ngươi làm sao giải thích với Vũ Lạc? A?”

“Ta giải thích như thế nào là chuyện của ta!” Lê Phi Kì cũng lườm y một cái.

“Hảo, vậy ngươi cứ từ từ giải thích, ta sẽ không quấy rầy hai người.” Nhan Tuấn nói xong liền ra ngoài, lưu lại Lê Phi Kì cùng Tiêu Vũ Lạc .

“Lạc Nhi, đừng trùm chăn nữa.” Lê Phi Kì đưa tay muốn kéo cái chăn Tiêu Vũ Lạc trùm trên đầu, “Ngồi dậy nhìn ta.”

“Ngươi cút, ta không muốn nhìn thấy ngươi!” Tiêu Vũ Lạc nắm chặt chăn.

“Lạc Nhi,” Lê Phi Kì cúi đầu, “Vậy được rồi, ta đi.” Nói xong liền đứng lên.

Tiêu Vũ Lạc cảm giác bên giường không còn ai, nghĩ tới y thật sự rời đi, vội vàng xốc chăn lên ló đầu ra, thầm nghĩ tên hỗn đản này thật sự cứ như vậy mà đi hử?!

“A! Ngươi, sao ngươi còn ở đây, không phải ngươi đi rồi hả?” Tiêu Vũ Lạc vừa nhìn thấy Lê Phi Kì đứng bên giường liền hoảng sợ, vội vàng muốn trùm kín chăn lại, nhưng Lê Phi Kì đang chờ cơ hội này, sao có thể để cho hắn chui vào nữa?

“Lạc Nhi, ngươi nghe ta nói được không?” Lê Phi Kì bắt lấy tay Tiêu Vũ Lạc, “Kỳ thật tối qua ta uống rượu, buổi sáng tỉnh lại Thục phi liền ngủ bên cạnh ta, ta không nhớ rõ ta và nàng rốt cuộc có phát sinh chuyện gì hay không, nhưng xin ngươi phải tin tưởng ta, trong tâm của ta vĩnh viễn chỉ có mình ngươi, tuyệt đối không phản bội ngươi!”

“Phi Kì, nếu hai người thật sự ~~~” Tiêu Vũ Lạc nghe Lê Phi Kì khai thật xong, tuy hắn tin tưởng Lê Phi Kì chỉ yêu mình hắn, nhưng vẫn khó tiếp thu chuyện y đã cùng người khác phát sinh quan hệ.

“Cho dù ta và nàng đã có gì thì điều đó cũng không thể chứng minh cái gì. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, lòng ta chỉ có ngươi. Đừng miên man suy nghĩ nữa, biết không?” Lê Phi Kì hôn nhẹ trán hắn.

“Ân, ta biết rồi.” Tuy trong lòng Tiêu Vũ Lạc vẫn còn nghi ngờ, nhưng Lê Phi Kì đều đã nói như vậy, hắn cũng không biết nói gì hơn, huống chi bản thân cũng đồng thời có quan hệ với hai người hệ sao? Vậy thì hắn có tư cách gì trách cứ y?

“Lạc Nhi, ngươi đang mang thai, phải chú ý thân thể, ngươi thức trắng một đêm, hiện tại mau ngủ một lát đi.” Lê Phi Kì thay hắn đắp chăn.

“Ân.” Tiêu Vũ Lạc nhắm mắt lại.

Nhìn hắn nhắm mắt lại ngủ xong, Lê Phi Kì liền đứng dậy thay long bào rồi vào triều .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.