Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc

Chương 42: Về thôn




*Hôm nay các bé thi xong khối B. Đây là quà khích lệ tinh thần, xả stress!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!*

Chương thứ tư

Mục quang của La đình ở bên trong thất tìm kiến, cuối cùng dừng tại phía trước bình phong.

Theo thám tử hồi báo, việc này hẳn là ba người mới đúng…… Như vậy hai người còn lại đang ở đâu? Bình phong không có khả năng giấu được hai người.

Du Hiểu Kiệt tay thủ sẵn dây cung run nhè nhẹ. Một mũi tên này phải trúng mục tiêu, nếu không sẽ bại lộ chỗ ẩn thân của chính mình, lâm vào hoàn cảnh bất lợi.

Chính là, Lạc Ngâm cùng La Đình lại ở gần nhau quá, vạn nhất La Đình đem Lạc Ngâm kéo y đến trước người hắn ngăn đỡ mũi tên mà Lạc Ngâm không kịp phòng bị…… Đây chẳng phải là hội đem một mũi tên bắn chết Lạc Ngâm?

Người cẩn thận chính là lo lắng cho đại cuộc quá chu toàn, đến nỗi do dự.

Ám các, Dương Tĩnh Lan đã thay cho Du Hiểu Kiệt sốt ruột.

Tên ngu ngốc này! Muốn bắn thì cứ bắn a! Nghĩ lâu như vậy không sợ bị phát hiện?

Mũi tên ở trên nhiễm màu xanh của nọc độc, đây là lọai thế gian kì độc không có dược nào chữa được. Chỉ cần dính vào một điểm, sẽ lập tức bị mất mạng. Một khi bắn chếch, Lạc Ngâm hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ.

Lòng bàn tay Du Hiểu Kiệt đã ướt đẫm mồ hôi. Không được, không thể kéo dài được nữa!

Thủ sẵn dây cung, ngón tay chậm rãi buông ra. Ngón trỏ, ngón giữa, rồi đến ngón áp út……

“Sưu!”

Nhanh mũi tên xuyên thấu bình phong, phá phong xu thế làm cho người sợ.

Lạc Ngâm cùng Du Hiểu Kiệt không hẹn mà cùng lộ ra tiếu dung.

“Đương!”

Một thanh mộc kiếm ngăn lại mũi tên Du Hiểu Kiệt bắn ra. Kiếm Nhẹ nhàng nảy lên, kiếm khí xẹt qua, mũi tên làm bằng bạc bị chém thành hai đọan rơi xuống đất.

“Thuộc hạ tới chậm, thỉnh Đường chủ thứ tội.” Lách mình tới, Huyền y nhân quỳ một gối xuống nói.

Lực đạo hảo kinh người! Dương Tĩnh Lan thấy thiếu chút nữa kinh hô lên tiếng.

Địch nhân lại thêm một người. Hơn nữa, người này còn không phải “đèn đã cạn dầu”*

*: ý nói không phải là kẻ tầm thường

Du Hiểu Kiệt từ sau tấm bình phong đi ra, không sao cả cười cười:“La Đình, loại người như ngươi giá áo túi cơm có thể có thuộc hạ lợi hại như vậy, thật làm cho người giật mình a.”

Muốn lui lại là không thể nào . Hai đấu hai… Không biết phần thắng có bao nhiêu?

Nhìn xem, tình thế càng phát ra khẩn trương, Dương Tĩnh Lan có chút chần chờ — mình nên lưu lại, hay là trở về tìm viện binh?

Lưu lại a, lại không giúp được gì; Lặng lẽ rời đi lại có vẻ quá không có nghĩa khí.

Đang lúc Dương Tĩnh Lan thế khó xử, đột nhiên có người từ phía sau y bưng kín miệng y.

“Ngô..” Dương Tĩnh Lan ý đồ vặn bung ra cái tay kia, lại bị người nọ dùng cái tay còn lại chăm chú kiềm chế bịt chặt, không thể động đậy.

“Đừng lên tiếng, ta sẽ không tổn thương ngươi.” Bên tai vang lên thanh âm trầm thấp như là có ma lực, làm cho Dương Tĩnh Lan vô thức nghe lời gật gật đầu.

Cặp tay hữu lực kia mở ra. Dương Tĩnh Lan quay đầu lại, trông thấy một vị nam tử trang phục màu ngân bạch đứng sau mình. Đôi mắt kiếm, cái mũi anh tuấn cùng Tiêu Thương Nguyệt thập phần tương tự. Nhếch lên khóe môi treo một tia cười ưu nhã hai đầu lông mày bá đạo lại làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách.

Thật sự là trời sinh vương giả. Đây là ấn tượng đầu tiên của Dương Tĩnh Lan đối với hắn.

“Tại hạ Nam Trúc Khiêm, Bắc Lam lâu lâu chủ. Vừa rồi cử động nếu có mạo phạm, kính xin huynh đài thông cảm.”

Dương Tĩnh Lan cũng biết hắn là vì phòng ngừa chính mình phát hiện có người xa lạ tiến vào ám các mà kêu sợ hãi, mới có thể che miệng mình, bởi vậy cũng không có chú ý.

“Ta gọi là… Tiêu Thương Nguyệt, là bằng hữu của Du Hiểu Kiệt.” Dương Tĩnh Lan thấy may mắn chính mình phản ứng nhanh, bằng không thốt ra tên sẽ là “Dương Tĩnh… Lan”.

Song phương giằng co hồi lâu, nhưng không ai dẫn đầu khởi xướng công kích. Tại đây không rõ ràng lắm địch nhân thực lực tình cảm huống hạ, hậu phát chế nhân là lựa chọn sáng suốt nhất.

La Đình nương hoàng kim phủ yểm hộ, bất động thanh sắc bắn ra vài miếng phi tiêu.

Taymắt lanh lẹ, Lạc Ngâm đem phi tiêu toàn bộ tiếp được, cười lạnh:“Lại vận dụng trấn giáo chi bảo của Diệt Diệu giáo, vong thành độc ‘Cúc Bách Nhật’…. La Đường chủ quá đề cao chúng ta .”

Vừa dứt lời, Lạc Ngâm tựu tại bỗng nhiên sắc mặt trắng bệt — sau lưng, huyền y nam tử trong tay mộc kiếm đâm xuyên qua thân thể hắn. Máu tươi theo thân kiếm chậm rãi chảy xuống, rơi xuống mặt đất, khai ra nhiều đóa hoa huyết sắc.

“Lạc Ngâm!” Du Hiểu Kiệt cả kinh, muốn tiến lên lại bị huyền y nam tử ngăn lại.

“Ngươi xa hơn trước một bước, ta sẽ giết hắn.” Đem mộc kiếm bạt ra, gác ở trên cổ Lạc Ngâm, huyền y nam tử lạnh lùng mở miệng.

Lạc Ngâm thống khổ nhíu lại lông mày, mồ hôi lạnh không ngừng theo thái dương chảy xuống, răng cắn chặt lấy môi dưới vốn không có chút huyết sắc nào.

“Ngươi… Rốt cuộc muốn như thế nào?” Cưỡng chế xúc động, cùng địch nhân đàm phán.

“Ha ha ha! Du Hiểu Kiệt, ngươi cũng có hôm nay!” La Đình cười to,“Một năm trước ngươi phá hủy chiến thuật ta tỉ mỉ bày ra, cái này một mủi tên chi cừu cuối cùng có thể báo ! Hôm nay bằng hữu của ngươi trong tay ta, ta lệnh cho ngươi lập tức tự đoạn kinh mạch, nếu không…… Hắn tựu cũng không chỉ là chết đơn giản như vậy.”

Du Hiểu Kiệt biết rõ thủ đoạn của La Đình, nếu như hắn muốn tra tấn một người, tuyệt đối có thể làm y sống không bằng chết.

“Hiểu Kiệt… Không cần phải…..” Gian nan mở miệng, Lạc Ngâm không nghĩ vì mình mà Du Hiểu Kiệt phải chết. Nếu như Du Hiểu Kiệt mặc kệ hắn, sẽ có cơ hội có thể chạy đi .

Một hòn đá nhỏ đánh trúng cổ tay Huyền y nhân, đưa trường kiếm trong tay y văng xa ra vài chục trượng. Du Hiểu Kiệt thừa cơ đem Lạc Ngâm kéo đến bên cạnh.

Tục ngữ nói, diễn viên cuối cùng luôn,gặt hái thành công, chuyện đó không giả. Nam Trúc Khiêm một kích này thành công giải cứu Lạc Ngâm, đồng thời cũng cứu Du Hiểu Kiệt .

“… Lâu chủ?” Có thể có được loại này nội lực kinh người này, khắp thiên hạ chỉ có ba người. Một là đã ẩn lui giang hồ độc hành hiệp Quý Cẩn Chi, hai là Bách Vi cung cung chủ Nhan Bích, ba là Bắc Lam lâu lâu chủ, Nam Trúc Khiêm. Xuất hiện vào lúc này, chỉ có Nam Trúc Khiêm.

Nam Trúc Khiêm đi ra ám các, nói:“ Lạc Ngâm, Hiểu Kiệt, các ngươi sơ suất quá, chẳng lẽ không biết địch nhân hội từ phía sau lưng đánh lén ?”

“Lâu chủ giáo huấn phải…. ” Vịn Lạc Ngâm bị thương, Du Hiểu Kiệt cúi đầu nhận sai.

Rút ra trường kiếm trong vỏ, Nam Trúc Khiêm ý bảo Dương Tĩnh Lan tới:“Ngươi không võ công, nhanh đến bên cạnh ta.”

Dương Tĩnh Lan giật mình, lập tức đi đến phía sau hắn.

Được người này bảo vệ…cảm giác… Thật tốt..

~~oOo~~

*********************************************************************

Chương tiếp theo:

Tiêu Thương Nhiên đối với hắn hảo là vì Tiêu Thương Nguyệt, Du Hiểu Kiệt chiếu cố y, quan tâm y cũng là bởi vì Tiêu Thương Nguyệt, không phải bởi vì chính mình.

Nam Trúc Khiêm không biết Tiêu Thương Nguyệt, cho nên chỉ có hắn, mới là thật sự ở bên bảo vệ mình.

“Chú ý!” Nam Trúc Khiêm dùng trường kiếm ngăn phi tiêu tập kích Dương Tĩnh Lan,“Ngươi như thế nào ngay tại lúc này thất thần a? Rất nguy hiểm!”

……….

*****************************************************************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.