Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc

Chương 30: Đào giếng




Tiêu Thần Phong đi rồi, Lê Phi Kì ngồi ở long ỷ tự hỏi thật lâu, cuối cùng gọi tới Tề Hiên.

“Tề Hiên, tổng bộ Phệ Nguyệt giáo ở Giang Nam phải không?”

“Phải”

“Hảo, Trẫm muốn phá hủy tổng bộ Phệ Nguyệt giáo, đoạt lấy giải dược.”

“Hoàng thượng nói độc của Hoàng hậu là do Phệ Nguyệt giáo hạ?”

“Đúng vậy. Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo hiện giờ còn tại kinh thành, là thời cơ tốt phá hủy hắn tổng bộ Giang Nam. Còn có, Tần Thủy Tâm chính là Phệ Nguyệt giáo, lúc trước ngươi tra được Phệ Nguyệt giáo cùng đại hoàng huynh liên thủ chỉ sợ cũng là nàng. Gần nhất đại hoàng huynh đang làm cái gì?”

“Thanh Trữ Vương hôm trước cùng Kiêu quốc vương tử mật đàm chuyện Kiêu quốc xuất binh, Thanh Trữ Vương vốn muốn lợi dụng Hoàng hậu uy hiếp Hoàng thượng, hiện giờ Hoàng hậu đã trở lại trong cung, Thanh Trữ Vương đã không còn con tin cũng không tính từ bỏ, cùng Kiêu quốc vương tử ước định năm ngày sau xuất binh tấn công quốc gia của ta, làm phân tán binh lực kinh thành, có lợi cho Thanh Trữ Vương soán vị.”

“Phải không? Đại hoàng huynh cũng tính toán hành động a, vừa lúc!”

“Hoàng thượng, còn có một chuyện, chủ mưu vụ án Hứa Như Hành tướng quân đúng là Tần tướng quân cùng Thục phi nương nương, Hoàng thượng có muốn bắt Tần tướng quân cùng Thục phi nương nương không ?”

“Không vội, hiện giờ Tần Thủy Tâm đã bị trục xuất Phệ Nguyệt giáo, không biết đang ở nơi nào, còn Tần Mộ, Trẫm có tự đối sách khác. Người tới, mời Hứa tướng quân tiến cung.”

Chỉ trong chốc lát, Hứa Như Hành phụng mệnh tới Ngự thư phòng.

“Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Miễn lễ, Hứa tướng quân, Trẫm lệnh ngươi tức khắc lĩnh tám vạn tinh binh đi Giang Nam, tìm tổng bộ Phệ Nguyệt giáo rồi phá hủy.”

“Thần tuân chỉ.”Hứa Như Hành lĩnh chỉ mà đi.

“Tề Hiên, đi thỉnh Thanh Viễn Vương đến Ngự thư phòng.”

“Vâng” Tề Hiên phụng chỉ đi thỉnh Nhan Tuấn.

Nhan Tuấn đi vào Ngự thư phòng, đẩy cửa mà vào.

“Phi Kì, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Tuấn, độc của Lạc Nhi là do Phệ Nguyệt giáo hạ, Tiêu Thần Phong đã ra mặt với ta, hắn cùng Tần Thủy Tâm đều là người Phệ Nguyệt giáo, ta đã phái Hứa Như Hành lãnh binh đi Giang Nam phá hủy tổng bộ Phệ Nguyệt giáo, Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo hiện còn tại kinh thành, đúng là thời cơ tốt tiêu diệt Phệ Nguyệt giáo, giải dược của Lạc Nhi cũng có hy vọng rồi.”

“Phải không? Vậy ngươi đã biết tổng bộ Phệ Nguyệt giáo ở đâu chưa ?”Nhan Tuấn thật cẩn thận hỏi.

“Ta chỉ biết là ở Giang Nam, cụ thể vị trí còn cần Hứa Như Hành tự mình điều tra, nhưng sẽ tìm được thôi.”

“Như vậy a, mọi sự cẩn thận, ta có việc đi trước.” Nhan Tuấn vội vàng rời đi.

Hai ngày sau, Ảnh Thương mang theo Môn chủ Vu Y môn Lí Ngự Phong tới kinh thành. Trong nhã gian Quỳnh Thủy lâu, Lí Ngự Phong nhàn nhã uống trà.

“Nhan Tuấn, đã lâu không thấy a, ngươi vẫn che mặt, bất quá ở trước mặt ta thì không cần nha, ta cũng không phải chưa thấy qua ngươi.”Lí Ngự Phong vừa uống trà vừa chọc Nhan Tuấn.

“Ta thích.”Nhan Tuấn lạnh lùng nói.

“Sao lại lãnh đạm như thế a, là ngươi ngàn dặm xa xôi đem ta từ Giang Nam gọi vào kinh thành, lúc này gặp mặt lại lạnh như khối băng!”Lí Ngự Phong nói xong còn khoa trương chà xát bả vai.

“Ngươi hẳn là biết mục đích ta gọi ngươi tới.”

“Không phải là cứu tình nhân bảo bối của ngươi thôi, ai, thực ghen tị hắn a, có thể khiến ngươi khẩn trương như vậy, sao ta không thấy ngươi khẩn trương vì ta a!”

“Hãy bớt sàm ngôn đi, có biện pháp sao không?”

“Thiên hạ không có độc mà Lí Ngự Phong ta giải không được! Bất quá, đương nhiên phải xem tình huống của hắn trước, còn có ta phải chuẩn bị vài thứ.”

“Hảo, ngươi tạm thời sẽ ngụ ở Quỳnh Thủy lâu, ta sẽ an bài.”Nhan Tuấn đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bị Lí Ngự Phong ngăn cản, “Ngươi làm gì? Tránh ra!”

“Tuấn, chúng ta thật lâu không gặp, chẳng lẽ ngươi sẽ không nhớ ta sao?”Lí Ngự Phong một tay chặn ngang ôm lấy Nhan Tuấn, tay kia thì kéo khăn che mặt của y, ” sao lại lãnh đạm với ta như thế.”

“Buông tay, bằng không đừng trách ta không khách khí!” Trên trán Nhan Tuấn nổi gân xanh.

“Không cần! Sẽ không buông! Trừ phi cho ta hôn một cái!”Lí Ngự Phong nói xong liền nhào qua.

“Chán sống phải không?”Nhan Tuấn sắc mặt âm trầm, “Mau buông ra!”

“Thiết ~~~”Lí Ngự Phong phẫn nộ buông tay, “Keo kiệt! Chỉ đùa một chút cũng không được!” (TG: ngươi thật sự chỉ đang hay nói giỡn sao? )

“Ta không thời gian cùng ngươi đùa giỡn nhảm nhí! Có việc ta sẽ thông tri ngươi.”Nhan Tuấn phi thân mà đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.