Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc

Chương 3: Sinh kế




Sau khi Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn rời đi, những người còn lại gồm Lê Phi Dật cùng Gia Luật Văn Tu, còn có một đám thị vệ không biết rõ tình trạng hiện tại.

Lê Phi Dật dậm chân, hoàng huynh chết tiệt cư nhiên bắt ta tiễn tên quỷ đáng ghét này trở về! Quay đầu nhìn về phía Gia Luật Văn Tu, liền thấy gã rất đắc ý quan sát mình, vì thế hung tợn trừng gã một cái rồi rút giận lên đám thị vệ.

“Các ngươi còn đứng đây để làm gì hả! Còn không mau trở về!”Lê Phi Dật hung thần ác sát trừng một đám thị vệ vô tội.

“Dạ, tiểu nhân cáo lui!”Bọn thị vệ biến mất nhanh như chớp.

“Thiết!”Lê Phi Dật hừ một tiếng, đi nhanh như vậy làm gì a, vội vàng đầu thai đi sao? ( đây tuyệt đối là giận chó đánh mèo ~)

“Thanh Vân Vương hình như bức bối trong người a, tiểu vương mới có dược hạ hỏa rất tốt, ngày khác sẽ đưa tới cho Vương gia .”Gia Luật Văn Tu trêu chọc cậu .

“Vậy thì không cần, chỉ cần tên đáng ghét nào đó biến mất, hỏa của ta tự nhiên hạ liền!”Lê Phi Dật cho gã một ánh mắt xem thường.

“Như vậy xem ra, hình như là tiểu vương khiến Vương gia mất hứng a! Không biết tiểu vương đã đắc tội Vương gia khi nào?”Da Luật Văn Tu biết rõ còn cố hỏi.

“Hừ, còn làm bộ làm tịch nữa a! Được rồi, được rồi, mau cút đi, tuy miệng vết thương không sâu nhưng vẫn phải xử lý một chút, miễn cho ngươi đến lúc đó lại cáo trạng với hoàng huynh là ta vô trách nhiệm.”Lê Phi Dật đầy bụng oán niệm, nhưng vẫn lấy đại cục làm trọng.

“Vậy làm phiền Vương gia.”Gia Luật Văn Tu nghĩ rằng cậu bị chọc giận sẽ rời đi, không ngờ cậu còn biết lấy đại cục làm trọng.

Lê Phi Dật tiễn Gia Luật Văn Tu trở lại hành quán cũng không lập tức rời đi, thẳng đến lúc Gia Luật Văn Tu băng bó vết thương xong, cậu vẫn ngồi bất động như vậy.

“Vương gia còn chuyện gì sao?”Gia Luật Văn Tu nhìn cậu vẫn không đi,giống như có chuyện muốn nói.

“Ngươi đã băng bó kĩ rồi đúng không ? Ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.” Hai mắt Lê Phi Dật dán chặt lên Gia Luật Văn Tu, sự lợi hại trong đó không hề thua kém Lê Phi Kì.

“Vương gia có chuyện gì xin việc hỏi!”Gia Luật Văn Tu nhìn thấy ánh mắt Lê Phi Dật, thầm nghĩ đây mới là ánh mắt chân chính của cậu sao? Sắc bén như thế, giống như điều gì cũng không lừa được cậu , vậy lúc bình thường đều là ngụy trang ? Nhưng đôi mắt trong suốt như thế cũng có thể giả vờ sao? Nếu thật sự như vậy thì cậu rất đáng sợ.

“Hôm nay lúc có thích khách ám sát, vì sao ngươi lại ở cùng một chỗ với hoàng tẩu của ta?”Lê Phi Dật hỏi bâng quơ.

“Vậy sao Vương gia lại xuất hiện đúng lúc như vậy ?”Gia Luật Văn Tu bất động thanh sắc hỏi lại.

“Ta? Ta đi nhà xí về, vừa vặn đi ngang qua mà thôi.”Lê Phi Dật thuận miệng đáp.

“Tiểu vương cũng vừa vặn đi ngang qua a.”Gia Luật Văn Tu đáp lễ .

“Gia Luật Văn Tu, ngươi cho rằng ta dễ gạt vậy sao ?”Lê Phi Dật nhếch môi, “Ta nhìn thấy ngươi bám theo hoàng tẩu ra khỏi Hồng Diệp Viên nga!”

“Một khi đã như vậy, Vương gia cần gì phải hỏi ta nữa? !”Gia Luật Văn Tu không hờn giận đáp trả.

“Ta muốn nhìn xem ngươi có nói thật không mà thôi, hiện tại xem ra ngươi rất có vấn đề nga!”Lê Phi Dật đột nhiên tới gần Gia Luật Văn Tu, bỡn cợt nháy mắt, “Ngươi cũng không thể kháng cự lại mị lực của hoàng tẩu đúng không?”

Gia Luật Văn Tu kinh ngạc khi cậu đột nhiên tới gần, lăng lăng nhìn cậu ta nháy mắt với gã, lông mi thật dài chớp động, lại có cảm giác muốn đưa tay chạm vào hàng mi cong dài kia.

“Nhưng mà, “Lê Phi Dật lại nhanh chóng ngồi xuống ghế, biểu tình nghiêm túc, trầm giọng nói, “Ta tuyệt đối không cho phép ngươi chen chân vào giữa hoàng huynh và hoàng tẩu.”

Gia Luật Văn Tu lại giật mình ngốc lăng, nhưng lại nhanh chóng cười nói: ” Người ngươi nói chính là vị hoàng huynh nào a?” Gã không hề xưng Lê Phi Dật là Vương gia, hơn nữa trong lời nói có chút ám chỉ.

” Chuyện ngươi biết cũng nhiều đấy!”Lê Phi Dật bĩu môi, “Ta nói rõ cũng được , quan hệ giữa hoàng tẩu và hoàng huynh cùng Nhị hoàng huynh không phải là thứ ngươi có thể chen vào, tình cảm của bọn họ cho dù là ai cũng không thể tham gia, ngươi vẫn nên hết hy vọng đi!”

“Nếu ta nhất định phải đoạt được nhân nhi kia thì sao?”Gia Luật Văn Tu cũng không tiếp tục che dấu ý đồ của mình.

“Ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội này sao? Vẫn là tiết kiệm chút khí lực đi!”Lê Phi Dật hướng gã khoát tay.

“Cơ hội là do người sáng tạo ra, không phải có câu nói ‘mưu sự tại nhân’ sao ?”Gia Luật Văn Tu bất vi sở động.

“Ta sẽ không cho ngươi thành công!”Lê Phi Dật đứng dậy, “Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào phá hỏng hạnh phúc của hoàng tẩu! Tự lo thân ngươi đi, cáo từ!”

“Thứ cho không tiễn xa được.”Gia Luật Văn Tu có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Lê Phi Dật rời đi, “Sẽ không để cho bất luận kẻ nào phá hỏng hạnh phúc của hoàng tẩu sao? Hạnh phúc của hoàng tẩu ư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.