Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc

Chương 22




Trong Ngự thư phòng, Lê Phi Kì vẻ mặt tối tăm nhìn Tần Mộ đang quỳ, Nhan Tuấn cũng ở, mày mặt nhíu chặt, suy nghĩ sâu xa.

“Tần tướng quân, hôm nay kẻ ám sát Hoàng hậu thật là người của Phệ Nguyệt giáo?”

“Vâng, thiên chân vạn xác, trong đó một người đã bị thủ hạ ta chính là phó tướng bắt được, hiện giờ đang giam ở thiên lao.”

“Nga? Đã bắt được sao? Hảo, Trẫm muốn đích thân thẩm vấn, Tuấn, ngươi cùng đi đi.” Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn đi vào thiên lao.

Mơ mơ màng màng mở to mắt, Ảnh Lạc biết mình tựa hồ đang ở thiên lao, thiên lao? Sao có thể? Chẳng lẽ ~~~

Quả nhiên, Ảnh Lạc nhìn đến trước mắt rõ ràng chính là đương kim Thánh Thượng, bên cạnh chính là ~~~, mà mình đang bị trói trên tường.

“Như thế nào, không có gì muốn nói sao?” ánh mắt sắc bén của Lê Phi Kì bắn về phía Ảnh Lạc, “Ngươi có phải thực nghi hoặc sao mình lại ở chỗ này không ?”

Ảnh Lạc liếc nhìn Lê Phi Kì, không lên tiếng, mà Nhan Tuấn đã xanh mặt.

“Nói, Giáo chủ các ngươi là ai? Vì sao muốn ám sát Hoàng hậu?”

Ảnh Lạc hơi nhíu mi, nghĩ thầm,chắc chắn Tần Thủy Tâm làm, hắn quay đầu, bảo trì trầm mặc.

“Không muốn nói sao? Trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng, bằng không cũng đừng trách Trẫm tâm ngoan thủ lạt!”

“Hừ!”Ảnh Lạc hừ lạnh một tiếng, như trước trầm mặc.

“Người tới, dụng hình!”

“Ngô!”Ảnh Lạc thống khổ kêu rên.

“Hiện tại muốn nói chưa?”

“Phi!”Ảnh Lạc phun ra một ngụm tụ huyết.

“Tiếp tục!”

Ảnh Lạc thề sống chết không nói, tuyệt không phản bội chủ nhân đối với mình ân trọng như núi, hình cụ đáng sợ ở trên người hắn lưu lại vô số vết thương.

“Phi Kì, ta thấy hắn là người gan lỳ, sẽ không nhanh chiêu hàng, không bằng chờ hắn tỉnh táo lại, ngày mai tái thẩm tra cũng không muộn.” Nhan Tuấn nhìn thấy thủ hạ tình như huynh đệ đang chịu khổ, tim như bị đao cắt.

“Hôm nay dừng ở đây, nghiêm mật trông giữ, ngày mai tiếp tục thẩm vấn.”Lê Phi Kì thấy hôm nay cũng không hỏi ra cái gì, liền phất tay áo rời đi.

Trước khi Nhan Tuấn rời đi, hướng Ảnh Lạc nháy mắt, Ảnh Lạc hiểu ý.

Ban đêm, ánh trăng bị tầng mây thật dày che đi quang hoa, Hoàng cung bao phủ trong bóng tối, hai bóng đen ở trên Hoàng cung nhanh chóng di động, phương hướng là thiên lao.

Thị vệ trông coi thiên lao một người tiếp một người ngã xuống, hai Hắc y nhân tốc hành tìm vị trí Ảnh Lạc , thời điểm vừa muốn phá cửa lao, bên ngoài đột nhiên nổi lên xôn xao, hai Hắc y nhân liếc nhau liền nhảy lên trần nhà, ẩn vào trong âm u, lẳng lặng quan sát động tĩnh phía dưới.

Ảnh Lạc nhìn thấy một đám thị vệ dũng mãnh tiến vào thiên lao, theo sau đi vào đúng là Hoàng thượng.

“Hừ, Trẫm chỉ biết sẽ có người đến cướp ngục, chỉ không nghĩ tới nhanh như vậy, Tề Hiên, đưa hắn vào mật lao, trừ Trẫm ra, không cho bất luận kẻ nào tiến vào!”

Ảnh Lạc bị mười đại nội cao thủ áp giải vào trong mật thất, hơn nữa trong mật thất có cơ quan, mạnh mẽ xâm nhập thì có vào không ra.

Lê Phi Kì cùng bọn thị vệ rời đi xong, hai Hắc y nhân nhanh chóng rời đi.

Trong Nguyệt Lam Hiên, Nhan Tuấn cùng Ảnh Thương bỏ đi y phục dạ hành, sắc mặt trầm trọng, bên trong nhất thời trầm mặc.

“Chủ nhân, việc này làm sao bây giờ, trong mật thất cơ quan rất nhiều, lại có đại nội cao thủ trấn thủ, nếu xông vào, ngay cả chủ nhân cũng sẽ bị liên lụy.”

“Xông vào sợ rằng không dễ dàng cứu ra Ảnh Lạc, biện pháp là có, nhưng nếu có thể, ta không muốn làm như vậy.”Nhan Tuấn trên mặt hiện lên một tia áy náy, trong lòng giãy dụa.

” Ý của Chủ nhân là ~~~”Ảnh Thương tựa hồ đoán được Nhan Tuấn nói là biện pháp mà hắn không muốn áp dụng.

“Ân, có lẽ đành phải như vậy, chỉ có thể ủy khuất Vũ Lạc.” Nhan Tuấn trong lòng áy náy, nhưng đã không còn cách khác, “Ảnh Thương, ngươi đi Quỳnh Thủy lâu an bài chỗ ở cho Vũ Lạc, không thể để cho bất luận kẻ nào phát hiện.”

“Quỳnh Thủy lâu? Vì sao không trực tiếp đưa đi Yêu Nguyệt các? Yêu Nguyệt các an toàn hơn a.” Ảnh Thương nhất thời không nghĩ thông suốt.

“Vũ Lạc nhận ra Yêu Nguyệt các, sẽ phát hiện thân phận chúng ta.”

“Thuộc hạ hiểu được, cáo lui.” Thân hình Ảnh Thương chợt lóe liền không có bóng dáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.