Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc

Chương 17




Nhan Tuấn đi đến bên giường nhìn thấy Tiêu Vũ Lạc đang ngủ, nhẹ nhàng chạm vào tóc hắn, trong mắt tràn đầy đau sủng, Tiêu Vũ Lạc bị động tác của y làm bừng tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt, câu nói đầu tiên là: “Ca, vừa rồi ta mơ thấy chúng ta trước đây chơi hôn hôn.”

Nhan Tuấn nổi gân xanh, quay đầu trừng Tiêu Vũ Dận, tinh quang trong mắt bắn ra tứ phía. Mà Tiêu Vũ Dận cũng hắc tuyến, hắn xấu hổ đứng ở một bên, bị Nhan Tuấn trừng đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, cộng thêm tầm mắt nghi hoặc của cha nương, khí thế hồi nãy đã biến mất.

“Nga? Vậy sao? Ngươi mơ thấy hai huynh đệ trước đây chơi hôn hôn a?” Nhan Tuấn ghé vào tai Tiêu Vũ Lạc mà nói.

Kỳ thật Nhan Tuấn nhìn thấy Tiêu Vũ Lạc hơi tiều tụy liền đau lòng, nhưng y không muốn nghe thấy câu nói đầu tiên lại là hắn cùng ca ca hồi xưa chơi hôn hôn.

“Ách? Tuấn? Hừ!”Tiêu Vũ Lạc vốn tưởng là ca ca, không ngờ lại nghe được thanh âm Nhan Tuấn, sau đó nghĩ tới chuyện mới đây, bật người quay đầu hừ một tiếng, không để ý tới Nhan Tuấn.

“Vũ Lạc?” Nhan Tuấn nhất thời sửng sốt, lập tức hỏi han, “Ta đã làm gì khiến cho Vũ Lạc ngay cả nhìn ta cũng không chịu?” Khẩu khí có chút ủy khuất.

“Hừ!” Tiêu Vũ Lạc lủi vào chăn.

“Ta muốn cùng Vũ Lạc nói chuyện riêng.” Nhan Tuấn xoay người nói với Tiêu lão gia.

“A, vâng, Vương gia cùng Lạc Nhi hảo hảo trò chuyện đi, phu nhân, Dận nhi, đi thôi.” Tiêu lão gia vội vàng lôi phu nhân tò mò cùng đứa con vẻ mặt khó chịu ra ngoài.

Nhan Tuấn kéo Tiêu Vũ Lạc ra khỏi chăn, bắt lấy hai tay hắn, không cho hắn chui vào chăn, sau đó thật sự nghiêm túc nhìn hắn.

“Vũ Lạc, đừng như vậy, nhìn ta đi, ngươi muốn sinh khí cũng phải nói cho ta biết vì sao chứ?” Nhan Tuấn dừng một chút rồi nói: “Vũ Lạc sẽ không hiểu lầm chuyện gì đi?”

“Hừ, hiểu lầm? Ta tận mắt thấy ngươi ôm công chúa không buông, chẳng lẽ mắt ta có vấn đề rồi?” Tiêu Vũ Lạc nghĩ tới việc này liền nổi giận, giãy dụa muốn thoát khỏi Nhan Tuấn.

“Ha hả, quả nhiên là hiểu lầm. Vũ Lạc, chuyện này không phải ngươi đã nghĩ, ta không đẩy nàng ra là vì nàng nói sẽ hạ thủ với ngươi, ta chỉ yêu mình ngươi, sao có quan hệ với nàng được ? Tin tưởng ta được không ?” Nhan Tuấn thâm tình nhìn Tiêu Vũ Lạc, mắt phượng lục sắc tràn đầy chân thành.

Tiêu Vũ Lạc nhìn vào đôi mắt Nhan Tuấn, thâm tình cùng chân thành như vậy làm cho hắn như thế nào cũng không thể hoài nghi lời nói của y, đỏ mặt cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Là thật sao? Vậy ta đã trách oan ngươi rồi sao? Thực xin lỗi, Tuấn.”

“Bất quá ta thật cao hứng khi ngươi ghen, bởi vì ngươi thương ta nên mới có thể ghen nha.” Nhan Tuấn buông tay hắn ra rồi nâng mặt hắn lên.

“Ai, ai ghen tị? Ta chỉ tức giận thôi, không phải ghen!” Tiêu Vũ Lạc chết cũng không thừa nhận mình ghen.

“Nga? Nổi giận như vậy không phải là ghen thì là gì?” Nhan Tuấn dựa sát Tiêu Vũ Lạc, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ mọng mềm mại, “Tốt lắm, hiện tại hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, chúng ta trở về đi, Phi Kì rất lo lắng cho ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.