Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc

Chương 15: Lễ Phúc Trạch




Sau khi Tiêu Vũ Lạc trở về “nương gia”, liền một mình ngồi trong phòng ngẩn người, không nhìn đến Tiêu lão gia ở trước mặt hắn đi qua đi lại cùng Tiêu phu nhân gấp đến chóng mặt, sau đó, Tiêu Vũ Dận tiến vào, anh ta vừa nghe nói đệ đệ về nhà liền lập tức từ cửa hàng chạy về.

“Lạc Nhi, ngươi đã trở lại a!” Tiêu Vũ Dận tiến lên cho Tiêu Vũ Lạc một cái ôm thật to.

“Ca?” Tiêu Vũ Lạc hoàn hồn, cảm giác được ôm ấp ấm áp quen thuộc của ca ca, nhìn đến ca ca mình yêu thương, hốc mắt không khỏi đỏ lên, “Ca, ô ô~”

Tiêu Vũ Lạc ôm ca hắn khóc lớn, nước mắt nước mũi toàn bộ chùi lên người ca ca, mà Tiêu Vũ Dận không hiểu gì cả, anh ta quay đầu nhìn về phía Tiêu lão gia cùng Tiêu phu nhân, hai vị lão nhân cũng chỉ lắc đầu tỏ vẻ không biết.

“Lạc Nhi từ lúc trở về đến bây giờ vẫn ngẩn người, hỏi hắn có chuyện gì hắn cũng không nói. Dận nhi, các ngươi có cảm tình tốt, mau hỏi thăm Lạc Nhi, chúng ta ra ngoài trước, các ngươi từ từ nói chuyện đi.” Tiêu phu nhân cũng gấp đỏ mắt, nhìn thấy đứa con bảo bối vẻ mặt tiều tụy, trong lòng rất khó chịu, dùng sức túm Tiêu lão gia đi ra ngoài.

“Ngươi túm ta làm gì?” Tiêu lão gia cũng muốn biết bảo bối của mình bị làm sao, lại bị Tiêu phu nhân lôi đi.

“Ngươi lão hồ đồ a, Lạc Nhi như vậy chắc chắn không muốn nói cho chúng ta nghe, vậy để hai huynh đệ nó nói chuyện a, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.” Tiêu phu nhân liếc Tiêu lão gia một cái.

“Nga, phu nhân cao minh!” Tiêu lão gia bừng tỉnh đại ngộ, cảm thán không hổ là phu nhân của mình .

“Lạc Nhi, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Tiêu Vũ Dận lắc lắc Tiêu Vũ Lạc, sau đó sắc mặt đột nhiên dữ tợn, “Có phải y khi dễ ngươi hay không?” Người Tiêu Vũ Dận nói đương nhiên là Lê Phi Kì, anh ta không biết còn một Nhan Tuấn nữa.

“Ca ~~~ oa ~~~” Tiêu Vũ Lạc vừa nghe ca ca nói trúng rồi, tiếng khóc càng vang, nước mắt nước mũi tiếp tục chà lên người ca ca. (zoe: =”= ở dơ quá)

“Hừ, quả nhiên là như thế sao?!” Hai mắt Tiêu Vũ Dận bốc lên ngọn lửa phẫn nộ, “Lạc Nhi, sau này ngươi cứ ở nhà, có chuyện gì ca thay ngươi giải quyết, quản y là Hoàng thượng hay là Ngọc Hoàng đại đế!”

“Ca ~~~” Tiêu Vũ Lạc cảm động, vốn sắp ngừng khóc lại bắt đầu khóc lớn hơn, “Oa ~~~”

“Lạc Nhi, đừng khóc, giọng nói sắp khàn rồi, ngoan, mau lau mặt, có chuyện gì ca cho ngươi chỗ dựa!” Tiêu Vũ Dận lấy ra khăn tay lau nước mắt cho Tiêu Vũ Lạc.

“Ân ~” Tiêu Vũ Lạc dần dần giảm tiếng khóc, cầm lấy khăn tay hung hăng lau nước mũi, kỳ thật đại đa số đều đã chùi hết lên người ca ca. (zoe: đã ở dơ còn kéo người khác dơ theo =”=)

“Lạc Nhi, nhìn ngươi khóc kìa, hiện tại ngoan ngoãn ngủ một giấc, chờ tới vãn thiện ta sẽ đến gọi ngươi.” Tiêu Vũ Dận giúp hắn nằm xuống, đắp chăn xong liền ra ngoài. (vãn thiện: cơm tối)

Tiêu Vũ Lạc nằm trên giường rất nhanh liền ngủ thiếp đi, vừa rồi khóc đến rung trời động địa, phát tiết tâm tình buồn bực một chút, hiện tại khóc mệt rồi, đương nhiên liền ngủ đến bất tỉnh nhân sự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.