Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc

Chương 12: Cứu người




Nhưng mà lúc này Tiêu Vũ Lạc đã bị Gia Luật Văn Tu bắt đi, Gia Luật Văn Tu vốn định đem Tiêu Vũ Lạc tới nơi khác, sau đó ngẫm lại thì hành quán an toàn hơn, liền mang Tiêu Vũ Lạc trở về hành quán. Gã quá kích động nên không phát hiện bản thân bị một người đi theo. Tới hành quán gã vừa mới buông Tiêu Vũ Lạc, trên cổ đột nhiên bị một thứ lành lạnh kề vào, phía sau truyền đến giọng nói của Lê Phi Dật.

“Ngươi mang hoàng tẩu ta đến nơi này làm gì a?” Lê Phi Dật đặt kiếm lên cổ Gia Luật Văn Tu.

“Ha hả, ngươi buông thứ nguy hiểm này xuống trước, có chuyện gì thì từ từ nói a!” Gia Luật Văn Tu cứng ngắc nghiêng đầu, ngón trỏ đẩy đẩy kiếm.

“Được, coi ngươi muốn giở trò gì!” Lê Phi Dật thu kiếm vào trong vỏ.

“Ta thấy nhân nhi đang buồn, cho nên liền dẫn hắn đến chỗ ta chơi đùa chút mà thôi!” Nguy hiểm không còn, Gia Luật Văn Tu lập tức khôi phục bản tính bất cần đời.

“Nga, mang hoàng tẩu đến chơi a, vậy có cần thiết đánh hắn xỉu không?” Lê Phi Dật âm trầm dí sát vào Gia Luật Văn Tu, “Hừ! Ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi hả?!”

“Ta sợ hắn không chịu đến nên áp dụng một chút tài nhỏ thôi! Bất quá sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Gia Luật Văn Tu lui ra sau từng bước, gã không chịu được Lê Phi Dật tới gần, như vậy sẽ làm gã sinh ra cảm giác kỳ quái, sẽ không tự chủ được muốn đụng vào cậu. Điều này không giống bản thân, gã không thích loại cảm giác này, loại cảm giác không thể khống chế chính mình.

“Một chút tài nhỏ? Ngươi ít ngụy biện đi!” Lê Phi Dật lại rút kiếm chĩa vào Gia Luật Văn Tu, “Ta đã thấy đến bộ dáng lén lút của ngươi mới đi theo ngươi, không ngờ được chứ đi! Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám động tay động chân với hoàng tẩu, thì đừng trách ta không khách khí!”

“Không khách khí? Ngươi có thể giết ta sao?” Gia Luật Văn Tu nhíu mi, gã cũng không tin Lê Phi Dật thật sự sẽ đối phó gã.

“Ngươi! Hảo, đây là ngươi tự tìm!” Lê Phi Dật tức giận, mũi kiếm đâm thẳng vào tim Gia Luật Văn Tu.

“Ngươi thật sự làm? Ngô!” Gia Luật Văn Tu không ngờ cậu thật sự đâm tới, phản ứng chậm một nhịp, không thể hoàn toàn tránh đi liền bị lợi kiếm đâm trúng ngực.

“A! Đáng chết!” Lê Phi Dật cũng không nghĩ tới sẽ thật sự đâm trúng, vội vàng điểm mấy đại huyệt quanh thân gã, “Ngươi sao rồi?”

“Ngươi, ngươi tự đâm ngực một kiếm thử xem?” Gia Luật Văn Tu tức giận quát.

“Ai kêu ngươi không tránh đi!” Lê Phi Dật dìu gã đến bên giường ngồi xuống.

“Ta làm sao biết ngươi thật sự sẽ đâm đến!” Gia Luật Văn Tu đã bị thương còn muốn cùng Lê Phi Dật đấu võ mồm.

“Được rồi, đừng nói nữa, ta đi kêu thái y đến.” Lê Phi Dật đứng dậy.

Gia Luật Văn Tu giữ chặt cậu, gã cũng không muốn lớn chuyện: “Không cần đi, ngươi muốn làm lớn chuyện sao?”

“Nhưng mà ngươi …” Lê Phi Dật hơi hối hận vì đã quá xúc động.

“Ngươi giúp ta băng bó miệng vết thương trước, hòm thuốc ở trong ngăn tủ bên cạnh.” Gia Luật Văn Tu nhắm mắt, nín thở điều tức.

Lê Phi Dật lấy hòm thuốc, xé mở y phục của gã, thượng dược tốt nhất rồi quấn băng vải lên. Gia Luật Văn Tu mắt mở to, lại nhìn thấy vẻ mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt loạn phiêu.

“Đỏ mặt cái gì? Có phải dáng người ta rất tốt hay không?” Gia Luật Văn Tu trêu chọc cậu.

“Ta, ta không có đỏ mặt! Ít tự cho là đúng đi!” Lê Phi Dật trừng mắt.

“Không có sao ?” Gia Luật Văn Tu đột nhiên nắm hai má cậu, “Đều đỏ đến nóng lên rồi, còn nói không đỏ mặt!”

“Buông tay! Hiện tại ngươi phải làm sao, bị thương thì không thể cử động đi? Làm sao tự sinh hoạt đây!” Lê Phi Dật đánh tay gã.

“Cho nên, mấy ngày nay đành phiền ngươi tới chiếu cố ta! Ai kêu ngươi đâm ta bị thương a ~” Gia Luật Văn Tu phẫn nộ thu hồi tay, gã vẫn muốn đụng vào cậu, vừa rồi chính là nhịn không được liền làm như vậy.

“Ngươi mới là đầu sỏ gây chuyện đi!” Lê Phi Dật khó chịu, dựa vào cái gì muốn cậu tới chiếu cố gã nha!

“Nhưng mà ngươi khiến ta bị thương a!”

“Được rồi!” Lê Phi Dật không cam lòng gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.