Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 8




Trong hành lang của tòa nhà tập đoàn Cửu Nhật, vô số thi thể nằm ngổn ngang vẫn còn chưa lạnh ở đó. Từng võ giả Đông Doanh mặc áo nhẫn giả màu đen bị cùng một thanh đao sắc nhọn lấy đi sinh mạng, một đao mất mạng lạnh lùng vô tình. Trên hàng lang khắp nơi đều là vết máu tươi, những vết máu này men theo bậc cầu thang chảy xuống dưới tạo thành một dòng chảy nhỏ, trông chẳng khác gì một thác nước thu nhỏ.

Ba mươi mốt người, chưa đủ! Vẫn còn chưa đủ!

Lại một Nhẫn giả nữa bị thanh Huyết Nhận trong tay Lân Cửu cắt đứt cổ họng. Y chết rồi, nhưng nỗi sợ hãi trong mắt y , bởi vì đồng tử co rút lại mà được phóng to lên hết cỡ. In hình trong đôi mắt đó, Lân Cửu là một thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp như tiên nữ nhưng khắp người cô lại thấm đẫm máu, lúc này trông cô chẳng khác gì một La Sát vừa mới thoát khỏi địa ngục, giết người không chớp mắt.

Lân Cửu bước từng bước lên bậc thang. Tòa nhà có tổng cộng ba mươi ba tầng thì cô đã đi qua được mười tầng, giết chết ba mươi mốt người, càng lúc càng có thêm những vũng máu loang lổ trên sàn nhà.

Tiểu Dã Tam Mộc đứng trước màn hình quan sát, khoanh tay trước ngực, mắt nhìn chăm chú vào thiếu nữ xinh đẹp mỹ miều nhưng lại ngùn ngụt sát khí trên màn hình. Trong mắt của gã là một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, không có cách nào để che giấu được, dường như ngọn lửa này sắp phóng ra ngoài. Người phụ nữ trên màn hình quả thực rất xinh đẹp và mỹ miều, cô đẹp đến mức khiến cho người đối diện phải ngừng thở, nhưng tại sao cô ta lại có thể lạnh lùng, giết người tàn bạo như vậy.

Nhìn thấy từng tên thuộc hạ của mình bị Lân Cửu giết chết một cách không thương tiếc, hô hấp của Tiểu Dã Tam Mộc càng ngày càng gấp. Sự chuyển động của vòng eo khi Lân Cửu giết người, khiến cho gã nhớ đến một xà nữ mà mấy hôm trước Trịnh kiến Huy đã tặng cho gã. Mặc dù ả này mới có mười bốn tuổi, nhưng cơ thể lại rất phổng phao, đầy đặn khiến cho người gã nóng lên, không sao mà kìm lòng được. Ả xà nữ này có thể dễ dàng làm ra một động tác với độ khó vô cùng cao, thậm chí gã còn có thể, uốn cong cơ thể của con bé này thành một vòng tròn rồi mới tiến hành ân ái. Để cho đầu của ả này nằm dưới mông của gã, thỉnh thoảng gã lại rút ra đút vào giữa hai cái lỗ xinh xắn.

Động tác giết người của Lân Cửu vô cùng lạnh lùng và tàn khốc, nhưng cơ thể của cô lại rất hoàn mỹ, thậm chí là mỗi một cử động, mỗi một động tác cũng đều vô cùng bắt mắt. Vòng eo con kiến, đôi mông căng tròn, cặp đùi trắng, thon dài thẳng tắp, tất cả những thứ này đều khiến Tiểu Dã Tam Mộc cảm thấy hưng phấn.

Máu, thuốc phiện và đàn bà.

Ba thứ này chính là ba thứ dễ khiến đàn ông si mê nhất.

- Để cho cô ta lên, ta muốn đích thân tiếp đón cô ta!

Tiểu Dã Tam Mộc hạ lệnh, một hàng những người mặc áo đen đứng sau lưng y liền khom người gật đầu. Trong tập đoàn Cửu Nhật này, Tiểu Dã tam Mộc chính là Hoàng đế, cho nên lời của gã chính là thánh chỉ. Gã không cho phép bất kỳ ai được phép nghi ngờ quyền uy tuyệt đối của gã.

- Để cho cô đi lên đây, ta rất muốn xem, dưới lớp áo đen kia, liệu làn da, cơ thể của cô có lạnh lùng vô cảm như khuôn mặt này không?

Lân Cửu kéo lê thanh Huyết Nhận vừa dài vừa nhỏ dưới sàn nhà, bước từng bước về phía cầu thang. Những tên Nhẫn Giả đứng canh giữ ở những góc cầu thang dường như đều đã nhận được mệnh lệnh, trong nháy mắt tất cả đều đã lui hết xuống, không còn bất cứ ai hay bất cứ trở ngại này cản trở bước đi của cô.

Lân Cửu cau mày, trong ánh mắt ánh lên một tia sát khí.

- Để cho ta đi lên ư?

Vậy thì ta sẽ cho ngươi được toại nguyện!

Lân Cửu bước nhanh hơn, ba mươi mốt mạng người vẫn không thể nào bù đắp được những tổn thương mà hắn phải chịu đựng. Trong mắt của Lân Cửu, sinh mạng của người Nhật Bản còn không quý giá bằng một sợi tóc của cô, cho dù người đó có là Thiên hoàng của Nhật Bản thì cũng vậy thôi!

- Chủ tịch!

Một chàng thanh niên trẻ tuổi đứng phía sau Tiểu Dã Tam Mộc khẽ lên tiếng.

- Ừ?

- Hãy để cho tôi đi tiếp đón cô ta trước, đợi đến khi cô ta đã thấm mệt, đến lúc đó ngài hãy từ từ mà chơi đùa với cô ta?

Người thanh niên này mặc một bộ quần áo của Nhẫn Giả màu bạc, đeo một mặt nạ bạc chỉ để lộ ra có hai con măt u ám. Lông mày của y rất thô và rậm, nhưng hai con mắt lại nhỏ, so với tổng thể của khuôn mặt thì hai con mắt này chẳng khác gì hai khe hở nhỏ ở trên sống mũi.

Dáng người của y cũng không cao, chắc cũng chỉ khoảng một thước sáu, thậm chí còn thấp hơn Lân Cửu nửa cái đầu. Nhưng người này đứng ở đó, trông chẳng khác gì một con sói đang đói ngấu nghiến, nhẫn nại nằm mai phục chờ đợi con mồi xuất hiện, khắp người y tỏa ra một luồng khí tức nguy hiểm.

- Cũng được, đi đi! Không được làm hỏng con mồi của ta đó!

- Ngài yên tâm đi! Tôi sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người của cô ta đâu.

- Được!

Tiểu Dã Tam Mộc nhẹ nhàng gật đầu, một cơ thể hoàn mỹ đến như vậy, nhất định là không được có bất cứ một dấu vết gì, mà giả sử có thì cũng phải do gã đích thân, tự tay để lại.

Người đàn ông mặc bộ quần áo Nhẫn Giả màu bạc này tên là Nại Lương, cao thủ kiệt xuất đời thứ ba của lưu phái Giáp Hạ.

Nại Lương nhẹ nhàng cử động bả vai rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Kỹ thuật độn thổ và ẩn nấp ám sát của y, đến ngay cả chủ môn lưu phái Giáp Hạ Điền Chính Hùng cũng phải khen ngợi không ngớt.

Sau khi bước lên tầng hai mươi mốt, người đàn ông mặc bộ quần áo nhẫn giả màu bạc đã thu hút được sự chú ý của Lân Cửu. Cô không tiếp tục bước tiếp lên cầu thang nữa mà chuyển hướng bước vào đại sảnh của tầng thứ hai mươi mốt.

Nhìn thấy Lân Cửu đã bị dụ tới, khuôn mặt đằng sau tấm nặt nạ của Nại Lương liền lộ ra một nụ cười đầy thâm ý. Người con gái này thật là mạnh mẽ và kiên cường, nó đã khơi dậy sự hứng thú của y. Nhưng chỉ là, từ phản ứng của Tiểu Dã Tam Mộc, y có thể nhìn ra ngay được ý đồ của gã đối với người con gái này, cho nên y chỉ còn biết khống chế ham muốn của bản thân, nếu như đã không thể cùng với người con gái này lên giường thì đánh nhau một trận cũng không tồi.

- Vì sao cô lại muốn đến nơi đây?

Nại Lương lên tiếng hỏi cô.

Lân Cửu không đáp lại, chỉ tiếp tục tiến về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa cô và Nại Lương. Khi mà khoảng cách của hai người càng ngày càng được rút ngắn thì Nại Lương lại càng cảm nhận rõ ràng áp lực mà Lân Cửu dành cho y. Đó chính là sát ý đang được hiện thực hóa bằng hành động.

Không biết vì sao, một người từ trước tới giờ luôn tự phụ như Nại Lương, trong lúc này đây tâm trạng lại trở nên bất an như vậy. Vốn dĩ khi mới bắt đầu, y chính là người có ý định muốn chơi đùa với người con gái này, nhưng bây giờ y lại bắt đầu cảm thấy bực bội.

- Nếu như cô còn dám tiến về phía trước một bước nữa thì ta sẽ giết chết cô!

Nại Lương lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo. Y không muốn bản thân trở nên yếu thế trước mặt một ai đó, mà đặc biết là phụ nữ. Trong mắt của y, phụ nữ dù có đẹp đến mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, y tuyệt đối không cho phép phụ nữ được mạnh mẽ, giỏi giang hơn y!

Lân Cửu vẫn không nói gì, con ngươi của cô hiện lên những tia máu màu đỏ chằn chịt. Đó chính là sát ý ngập trời, lúc này trông cô như sắp bước vào ma đạo.

Giơ thanh Huyết Nhận trong tay lên, Lân Cửu đột nhiên hét lớn lên một tiếng rồi phi người qua chỗ y. Mũi đao dính đầy máu tươi vẽ một đường cong tuyệt mỹ vào không trung. Đao của cô rất sắc nhọn.

Giống như một tia chớp màu máu lóe lên, xé toạc bầu không khí hướng thẳng vào cổ họng của Nại Lương.

Nại Lương thấy vậy khẽ mắng chửi một câu “Nữ nhân này quả là một con mụ điên. Nói ra tay là ta tay luôn, đến một câu cũng không nói. Đây mà là Nhật Bản thì Nại lương ta đã sớm cho ăn một cái bạt tai rồi.”

Bộ áo nhẫn giả màu bạc tung lên một đường vô cùng quỷ dị, Nại Lương dùng một động tác uốn người vượt xa sức tưởng tượng của con người để né tránh nhát đao đang bổ xuống Lân Cửu. Từ trước đến giờ, y luôn tự hào với đời về tốc độ cũng như sự dẻo dai của cơ thể mình, y có thể ẩn nấp trong chiếc ngăn kéo cả một ngày mà không nhúc nhích động đậy, cũng có thể bắt được con chó săn chạy nhanh nhất.

Lân Cửu ý thức được chuyện bản thân cô đã gặp phải đối thủ xứng tầm. Bởi vì thân pháp của đối phương khiến cho cô cảm thấy bất an, trong lòng thấp thỏm lo âu. Cơ thể dẻo dai, tốc độ chớp nhoáng đó, cô không thể nào bằng y được.

Thoát một cái, Nại Lương đã đứng ở đằng sau Lân Cửu, một tay cầm đao định bổ vào sau gáy của Lân Cửu. Nhưng Lân Cửu không hề xoay người quay đầu lại, ngược lại, cô chuyển tay cầm đao rồi vung mạnh lên. Thanh Huyết Nhận tỏa ra một luồng sát khí rồi lại vẽ lên một vệt sáng vào trong không trung. Phản ứng nhanh như vậy đã nằm ngoài dự đoán của Nại Lương, y lại uốn éo vặn vẹo người một lần nữa để né tránh nhát đao này, ngay sau khi thoát hiểm, y lập tức nhún người bật lên cao.

Sau khi Lân Cửu lướt thanh đao ngang qua thì cơ thể của Nại Lương đã ở trên không cách xa khỏi mặt đất rồi. Lân Cửu xoay người, đá móc một cái hướng vào cằm của nại Lương. Gót giày cao vẫn còn dính ít máu tươi, lúc này với một gót giày vừa cao như vậy thì nó đã trở thành một vũ khí giết người vô cùng lợi hại! Nếu như bị cô đá trúng thì không còn nghi ngờ gì nữa, gót giày kia sẽ đâm thủng cằm của Nại Lương.

Liên tục bị tấn công mà chưa phản kháng lại được lần nào, Nại Lương đã bắt đầu tức giận. Nhất thời y quên đi mất lời hứa với Tiểu Dã Tam Mộc là không được để lại bất cứ dấu vết gì trên người của Lân Cửu. Cho nên tay phải của y giống như một thanh đao sắc nhọn nhằm thẳng vào cổ chân của Lân Cửu mà giáng xuống.

Chân của Lân Cửu đã không thể thu về được rồi, nhưng ngay từ đầu bản thân cô cũng không có ý định thu chân về.

Cho dù chưởng này của đối phương có thể giáng đúng vào chân cô thì cô cũng đã dùng chân đạp thủng cằm của y trước rồi. Gót giày cao nhọn hiện tại đã trở thành một vũ khí giết người đầy uy lực. Đây chính xác là một cuộc đánh lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều bị thương), nhưng về cơ bản Lân Cửu cũng không muốn để cho người này được tiếp tục sống, cho dù sau khi giết chết y, bản thân cô sẽ bị thương thì cũng không có gì phải nuối tiếc.

Nại Lương ý thức được rằng chưởng đánh này của bản thân cũng không thể nào ngăn cản được đối phương cho nên y đành phải cắn chặt răng thu tay về, sau đó thì cố gắng vặn người giống như một cái bánh quai chèo, khó khăn chật vật lắm mới y mới có thể thoát được cú đá này của Lân Cửu.

Mặc dù đã né tránh được nhưng cơ hội thì đã mất, Nại Lương có muốn hành động lại thì Lân Cửu đã quay người đi rồi. Thanh Huyết Đao vung ra, mùi máu tươi tỏa ra, lại một lần nữa chém xuống, trực tiếp hướng vào đầu của Nại Lương!

Cơ thể mềm dẻo của Nại Lương đã vượt qua sức tưởng tượng và dự đoán của Lân Cửu. Cô thực sự không ngờ được rằng y lại có thể uốn cong cơ thể về đằng sau, rồi đưa đầu chui qua háng của chính hắn để né tránh nhát đao này. Đúng lúc Lân Cửu đang có chút kinh ngạc thì Nại Lương đã nhanh trí nắm bắt lấy cơ hội ngàn năm hiếm có này. Giữ nguyên tư thế biến thái này, hai tay của Nại Lương chống xuống đất, hai chân giống như chiếc lò xo bị nén lại bật ra, đạp trúng vào ngực của Lân Cửu.

Lân Cửu phải lùi lại một chút, nhưng mũi chân của Nại Lương vẫn cứ chạm vào ngực của cô. Bộ ngực mềm căng lập tức cảm nhận được sự đau đớn. Lông mày Lân Cửu càng cau chặt hơn.

Tức giận, tức giận càng phình to hơn đã khiến cho những tia máu trong con ngươi của Lân Cửu càng trở nên đỏ và dày hơn. Cô cắn chặt răng nhất định không lùi xuống. Sau khi dùng tay bắt được cổ chân của Nại Lương cô liền kéo thẳng lên, rung cả người bé nhỏ của Nại Lương rồi ném vào không trung.

Vung đao chém vào phía eo của Nại Lương, cô muốn chém đứt đôi người cái tên Nhật Bản đáng ghét này. Nhát đao này của Lân Cửu khiến cho Nại Lương lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là cái chết cận kề. Trong thời khắc quan trọng y không thể không dốc toàn bộ tinh thần và sức lực. Trên không trung y mạnh mẽ vặn người, cơ thể của y giống như một chiếc lo xo bị nén tới cực hạn rồi mạnh mẽ bật ra, dễ dàng biến đổi vị trí ở giữa không trung.

Sau khi chém hụt nhát đao đó, Lân Cửu lại tiếp tục đuổi theo, tiếp tục vung đao lên chém về phía Nại lương. Nại Lương vừa tiếp đất thì hai ngón tai của y bật “tách” một tiếng, ngay lập tức một đám khỏi trắng bốc lên, y liền biến mất trong đám khói đó và cũng biến mất khỏi tầm nhìn của Lân Cửu.

Lân Cửu biết rằng đây chính là thuật độn thổ của nhẫn giả, cô quay người lại và lia ngang thanh đao trong vô thức, nhưng sau lưng cô lại không hề có bóng dáng của Nại Lương. Đột nhiên! Lân Cửu cảm thấy cổ chân của bản thân đang bị ai đó nắm chặt, cô không cúi đầu xuống nhìn mà nhanh chóng đâm một nhát xuống.

Nại Lương ẩn mình dưới đất rồi đưa tay lên nắm chặt lấy cổ chân của Lân Cửu mà lắc. Dùng sức thật mạnh ném Lân Cửu ra ngoài. Sau khi Lân Cửu ngã xuống đất thì Nại Lương liền hiện thân, sau đó dùng chân dẫm mạnh lên ngực của Lân Cửu.

Ánh mắt Lân Cửu lay động, không hề có ý trốn tránh hay sợ hãi gì hết.

Lân Cửu hứng đựng một cước cực mạnh của Nại Lương trên ngực, cắn chặt răng dùng đao đâm thẳng vào bụng của Nại Lương.

Nại Lương không ngờ rằng cô gái này lại có thể mạnh mẽ và hung dữ như vậy. Lực mà y dồn vào một một cước này tự tin rằng có thể giẫm nát một viên đá! Nhưng cô gái này lại gồng mình lên chịu đựng, thậm chí ngay sau đó lại còn có thể phản công lại. Hơn nữa chọn thời cơ phản công vô cùng chính xác. Chính thời điểm mà Nại Lương vừa mới cảm thấy đắc ý thì thanh Huyết Nhận giống như một con rắn độc đâm thẳng vào bụng của y.

- Chết đi!

Lân Cử tức giận hét lên một tiếng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.