Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 7




- Chị có biết không? Em luôn mong có một người chị.

Cường Tử dựa vào khung bóng rổ, nhả ra một luồng khói dài. Ánh mắt của hắn có chút say mê, nhìn qua bóng đêm vô tận trên bầu trời, giống như giữa bầu trời sâu thẳm có cái gì thu hút hắn. Bầu trời đêm vẫn bình lặng sao sáng lấp lánh, vẫn như trước giờ không có gì thay đổi.

Lân Cửu không nói gì, cô tựa vào bên kia khung bóng rổ, bắt trước Cường Tử ngẩng đầu nhìn sao sang chói lọi.

- Mẹ em chết từ khi nào tôi cũng không nhớ rõ, cũng không ai nói cho em biết. Trong nhà em kể cả một bức ảnh của mẹ cũng không có, nghĩ nát cả ốc cũng không hình dung ra được hình dáng mẹ như thế nào. Từ khi em bắt đầu hiểu chuyện, cha tôi chưa bao giờ quản thúc em. Cuộc đời của ông ấy gắn liền trên mặt bàn, một bàn rượu một bàn cờ bạc, trong trí ức của em ông ấy trừ đi tiểu đi đại tiện ra chưa di chuyển đi đâu khác. Về sau không phụ lòng kỳ vọng của mọi người ông ấy chết trên bàn mạt chược, bởi vì ông ấy được một ván bài đẹp, quá kích động đau tim mà chết. Cũng không thể trách do ông quá kích động, cả đời ông ấy chưa từng có ván bài đẹp. Những người đánh mạt chược gần nữa đời người với ông ấy không ai để ý đến ông ấy, chỉ gọi em từ trường học trở về đến để vác cái sát lạnh như băng đó đi.

Cường Tử hít một hơi thuốc, cười giễu cợt.

- Em luôn suy nghĩ, nếu lúc đó có người có lòng tốt gọi xe cấp cứu đến, có thể ông ấy đã không chết. Lúc em đến thì ông ấy đã nằm úp trên bàn, trong tay còn nắm chặt con tnăm vạn mà chính mình nặn ra, nắm chặt đến nỗi em dùng hết sức lực cũng không mở tay ông ấy ra được, cuối cùng không còn cách nào lúc hỏa tán vẫn còn nắm quân bài đó. Năm đó em mười bốn tuổi, bán ngôi nhà cũ ngày xưa của em để lo ma chay cho ông ta, ngôi nhà năm phòng bán được ba ngàn đồng, giá tiền bán chỉ bằng một phần mười. Không còn cách nào khác, ai kêu em tuổi còn nhỏ mà còn là trẻ mồ côi.

- Thực ra ông ấy cũng không tệ lắm, mặc dù chưa từng quan tâm em ăn uống tiểu tiện đại tiện và giờ giấc ngủ, nhưng tiền học phí mỗi năm vẫn đưa em không thiếu một xu. Sau mỗi lần uống rượu say ông ấy đều sẽ nói: ‘Con trai à, con là thằng nhóc không có cái gì tốt nhưng được cái dễ nuôi. Đợi sau này cha được ván bài đẹp thắng nhiều tiền, mua cho con một cái cặp sách mới mua một hộp bút chì mới. Con thi lấy hạng nhất về cho ba xem xem nó như thế nào? Ba tự tin về dòng giống của mình, lấy hạng nhất là không thành vấn đề, con thông minh giống ba, haha!

- Ông ấy đã bắt được ván bài đẹp rồi, kết quả tiền không thắng về được. Thực ra, hôm ông ấy chết em thật sự đã đoạt hạng nhất toàn trường, không cần cặp sách mới, không cần hộp bút chì mới, em vẫn đạt hạng nhất. Lúc đó em muốn chứng minh cho ông ấy biết, thật ra em còn thông minh hơn ông ấy.

- Tên Nhị béo hàng xóm cùng lớp với ta, điều kiện gia đình nhà cậu ta tốt, luôn luôn ăn thịt. lúc đó em suy nghĩ, nếu ngày nào mình cũng có thịt ăn, mình cũng đổi tên gọi là Nhị béo cũng được. Nhị béo có người chị, em không biết tên gọi là gì, bố mẹ chị ấy gọi chị là Đại Nha, Nhị béo gọi chị là Đường lão nha, chỉ nhớ chị ấy có một đôi mắt rất to và rất sáng, thích để đầu tóc ngắn.

Cường Tử liếc nhìn Lân Cửu, khẽ mỉm cười.

- Giống như mái tóc của chị, nhìn rất đẹp.

Ngoảnh lại thấy ánh mắt Cường Tử đang nhìn mình, Lân Cửu giả vờ lảng tránh đi, như có chút bối rối.

- Em nhớ mỗi lần khí em nấp ở cửa sổ nhìn lén gia đình họ ăn cơm, chị của Nhị béo luôn là người phát hiện thấy em sau đó cười với em. Nụ cười của chị ấy luôn khiến em có cảm giác ấp áp, một khi thấy chị cười bụng ta hầu như không còn đói như trước nữa. Chị ấy có một chiếc răng khểnh, khi cười lộ ra rất đẹp.

Lân Cửu xấu hổ quay đầu đi, bặm chặt miệng lại, bởi vì bên trong cái miệng xinh xắn đỏ hồng của cô, cũng có một chiếc răng khểnh nhỏ nhắn xinh xắn.

- Mỗi lần ăn cơm chị ấy đều trộm giấu lại một ít, đợi lúc người nhà chị không có ai đặt cơm ở trên cửa sổ nhà em. Sau đó nhè nhẹ gõ ba cái, chị ấy từng nói, gõ ba cái ý nói là: ‘đã đến giờ ăn cơm.’ Ha ha, em giống như những kẻ tù tội, còn chị ấy, chính là người duy nhất đưa cơm đến cho em ăn.

- Sau đó mẹ chị ấy phát hiện sao thức ăn luôn bị ít đi, nghĩ rằng có tên ăn mày vào nhà trộm ăn. Lặng lẽ nấp vào một chỗ chuẩn bị bắt trộm, kết quả chính là bắt được đứa con gái của mình. Nhà chị ấy mổ lợn, ba chị ấy sợ máu, chị nghĩ đi mẹ chị ấy là người hung hãn như nào?

Cường Tử hỏi.

Lân Cửu vẫn không để ý đến hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên khó mà phát hiện ra cô đang mỉm cười. Đôi mắt cô thật mê hoặc người, nhất là lúc cười, giống như một vành trăng lưỡi liềm.

- Mẹ chị ấy hỏi chị ấy, con mới vừa ăn cơm xong còn muốn mang cơm đi đâu? Chị ấy không trả lời, chỉ giấu đồ ăn đằng sau lưng, nhưng vẫn không nói. EM nấp ở phía của sổ nhà mình nhìn sang, em nhìn thấy mà nóng ruột, nóng ruột giống như thiêu như đốt. Sau đó mẹ chị ấy định véo lỗ tai chị ấy, em nóng ruốt quá liền phóng từ cửa sổ chạy ra, bị trẹo cả chân. Em liều mạng đập cửa nhà chị ấy, em hô đừng đánh chị ấy đừng đánh chị của cháu! Chị ấy lấy đồ ăn là mang cho cháu ăn!

- Ta ra sức đập cửa chính nhà chị, tiếng đập rầm rầm. Sau đó em nghe tiếng chị khóc, khóc xé ruột xé gan. Em nghĩ mẹ chị ấy đánh chị rồi, em liền cuống lên, nhặt một cục gạch ném vào trong sân, rầm một tiếng vỡ nát kính nhà chị ấy.

Lân Cửu không dám quay đầu lại, để che giấu cảm xúc của mình.

- Sau đó mẹ chị ấy liền kéo cửa ra, trong tay cầm một con dao mổ lợn. lúc đó em luống cuống, chị chưa tiếng kêu sắc bén lúc mẹ chị ấy giết lợn đâu, đao đỏ tiến vào máu trắng bắn ra, ……À không, nhằm, phải là đao sáng tiến vào máu đỏ bắn ra.

Phì một tiếng, Lân Cửu bị hắn chọc cười, mượn cơ hội lau đi những giọt nước mắt của mình, giả vờ như mới bật cười.

- Mẹ chị ấy một tay cầm dao, tay còn lại tóm lấy em kéo vào trong nhà. Chị không biết đâu, mẹ chị ấy mạnh như nào đâu… không phải em mắng chửi người khác, ý của em là nói mẹ chị ấy rất mạnh… Thôi đi, chị hiểu là được rồi. Lúc đó em có suy nghĩ, tiêu rồi tiêu rồi, nhất định mổ mình ra như mổ lợn, lột da rút gân lóc xương cắt miếng, ngày hôm sau sẽ đem bày ra chợ bán cho người ta mua về hầm ăn. Em liền bật khóc, vừa hô vừa gào khóc ầm lên, hình như còn cắn mẹ chị ấy một cái, tay mẹ chị ấy rất thô, Em cắn không thắm vào đâu.

- Sau đó chị ấy chạy tới kéo em ra nói, Tiểu Cường đừng như vậy, mẹ chị định nấu cho em một bát thịt kho tàu. Mẹ chị có ý tốt, em không được cắn mẹ chị.

- Lúc chị ấy nói đôi mắt còn đỏ hoe, nhưng trên nét mặt lại cười.

- Mẹ chị ấy thở dài, lắc lắc đầu rồi đi vào nhà bếp nấu cho em một bát thịt kho tàu to. Chị không biết đâu, trước kia em chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình được ăn một bát thịt to như vậy!

- Nói thật, lúc đó em chảy cả nước miếng, chảy đầy bàn.

- Hai tay chị ấy chống cằm như thế này xem em ăn thịt, chị không biết bộ dạng em lúc đó đâu, ăn ngon lành không ngừng đến mỡ chảy chảy ra từ miệng, ăn một hơi hết sạch một bát thịt to đầy! Chị ấy cứ nhìn em ăn, vừa nhìn vừa cười, chị ấy cười để lộ ra chiếc răng khểnh đó, đó là nụ cười đẹp nhất mà mà cả cuộc đời này em từng thấy, khoảnh khắc đó mãi mãi khắc ghi, giống như đã đóng dấu vào trong lòng em.

- Ăn xong chị ấy dùng chiếc khăn tay trắng bạch lau miệng cho em, chiếc khăn trắng bạch đã bị lau bẩn hết. Em nhớ khăn tay chị ấy đặc biệt thơm, em ngửi thấy rất dễ chịu, em tham lam ngửi, giống như định ngửi cái khăn đó vào trong lỗ mũi.

- Về sau chị ấy và Nhị béo còn có em cùng nhau đến lớp, năm đó chị ấy học lớp sau, em học lớp hai. Sau đó em dùng tiền kiếm được trong hai tháng nhặt đồng nát muốn tặng chị một chiếc khăn tay đắt tiền nhất. Em nghĩ phải đắt nhất mới xứng với chị ấy.

- Nhưng tiếc rằng……

Cường Tử hút xong điếu thuốc, giơ tay cầm tàn thuốc vứt đi, ánh mắt lóe lên nhiều nỗi niềm phức tạp, tuy ngắn ngủi nhưng lại sâu sắc như vậy. Giây phút đó khiến một người dễ xúc động như Lân Cửu tim đau nhói, đau đến tận xương tủy.

- Nhưng tiếc rằng, đến cuối cùng vẫn không thể tặng chiếc khăn tay cho chị ấy.

- Tại sao?

Lần đầu Lân Cửu nói chen vào, Cường Tử nói rất lâu, cô ta luôn làm một người nghe rất chăm chú.

- Chết mất rồi, còn có thể như thế nào nữa.

Cường Tử cười cười, vẻ mặt đau khổ. Lại châm một điếu thuốc nữa, ngẩng đầu nhìn lên ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm. Nét mặt của hắn rất bình thản, như không có một chút sóng gió nào. Nhưng Lân Cửu lại cảm nhận được đau khổ trong lòng hắn, nỗi đau khổ đó khiến cô đau lòng, có lúc nổi khổ kìm nén trong lòng mới là nổi đau khổ thật sự. nhìn vẻ mặt nôn nóng thắc mắc và sự ngạc nhiên của Lân Cửu, Cường Tử nhún vai nói:
- Bệnh ung thư máu, đến khi tóc chị ấy rụng hết em mới biết được, lúc ấy em còn suy nghĩ tại sao chị ấy không cùng em đi học? Hay là ghét mình nên không thèm để ý đến mình? Em thì nghĩ nhanh chóng kiếm tiền mua chiếc khăn tay cho chị ấy, nói câu xin lỗi, để ý đến em có được không.

- Trước lúc chị ấy chết em mới thấy mặt chị ấy một lần cuối cùng, là Nhị béo lén nói cho em biết. Chị ấy không cho Nhị béo nói, em biết chị ấy sợ em nhìn thấy bộ dạng đầu không có tóc của chị ấy. Nhưng chị đâu biết rằng trong lòng em cho dù chị….. không có tóc, nhưng chị vẫn đẹp nhất.

- Em không khóc, mãi cho đến tang lễ chị ấy em vẫn không khóc.

- Chỉ lén lút đem thiêu chiếc khăn đi, không biết chị ấy có nhận được chưa. Đã nhiều năm rồi, cũng không báo mộng cho em biết một tiếng, thật là vô tình, chiếc khăn đó rất đắt.

- Sau khi kết thúc tang lễ mọi người đều đi hết em mới lén lén chạy tới nhìn chị ấy, tấm hình chị trên bia mộ vẫn có tóc, rất ngắn rất dày, rất đẹp.

- Em nói, ngươi chết thì chết đi, tại sao còn mang chị ta theo?

- Chị chết rồi, ai làm chị em đây?

- Ai ?

- Ai?

Cường Tử không kìm nén được gào lên, hướng lên ngôi sao óng ánh nhất trên bầu trời. Hình như là đang trút ra hết mọi thứ, hình như là cũng đang thổ lộ ra hết. Nước mắt chảy ra, chảy xuống gò má Cường Tử.

- Mẹ chết rồi, ba thì bỏ mặc, chỉ yêu cầu có một người chị như chị của Nhị béo. Kết quả mới vừa cảm nhận được hạnh phúc có chị, thì chị ấy lạnh lùng ra đi rồi, kể cả một chút hy vọng cũng không cho em.

- Ha ha, con người em chính là khắc tinh, ai gần gũi em thì khắc mệnh. Khắc chết từng người một, trước là mẹ kế tiếp là ba, sau đó là người chị yêu thương lo lắng em nửa năm. Sau khi chị ấy chết đi, em liên tục nằm mơ thấy chị ấy mấy đêm, mơ thấy một chiếc khăn trắng bay trên bầu trời, bay không ngừng. Em chạy đuổi theo, nhưng vẫn không bắt được.

Nước mắt làm ướt hết điếu thuốc, Cường Tử đau khổ kéo một hơi.

Một chiếc khăn trắng tinh không chút tì vết phát hương thơm nhè nhẹ đưa sang quơ nhẹ nhẹ ở ngay trước mặt Cường Tử.

- Có phải đàn ông không? Còn khóc nữa!

Đôi mắt Lân Cửu đỏ hoe, hai dòng nước mắt trong suốt, nội dung trong quy tắc điều lệnh của đặc công sau khi gặp Cường Tử cô đều phạm vào hết, yêu cầu cơ bản là lúc thi hành nhiệm vụ không được lẫn lộn tình cảm cá nhân. Trước kia cô ta chưa bao giờ nghĩ qua mình sẽ bị câu chuyện bình thường của một người đàn ông mà khiến cô phải khóc, cô ta cho rằng người phụ nữ dễ nước mắt là người mềm yếu bi thương nhất, cô ta tin chắc mình là một người phụ nữ kiên cường mạnh mẽ.

- Không có lời nào định nói với chị sao? Chị cho em thêm một cơ hội, quá thời gian đùng hối hận.

Cô nói.

Cường Tử nhận lấy chiếc khăn, đặt ở mũi ra sức ngửi, sau đó ra sức lau mặt, lau mắt, lau mũi, làm chiếc khăn lau bẩn như cái giẻ lau nhà.

- Làm chị em được không?

Cường Tử nói.

- Được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.