Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 13




- Rốt cuộc thì ngươi đang giở trò gì vậy!

Lân Ngũ thở hồng hộc dựa đầu vào ghế, nhìn chăm chú vào Trác Thanh Đế đang thoải mái lái xe, giận dữ mà quát lên.

- Đến nơi thì chú sẽ biết ngay thôi, người trong bộ an ninh quốc gia của các chú không phải là rất thích chơi trò thần bí hay sao? Hôm nay ta cũng sẽ chơi một lần cho chú mở rộng tầm mắt.

- Hừ!

Lân Ngũ hừ lạnh một tiếng, rồi không thèm đáp lại, y thực sự rất muốn xem cái tên Trác Thanh Đế này đang muốn là gì. Thường ngày làm bất cứ chuyện gì, Lân Ngũ cũng đều nắm chắc phần thắng ở trong tay, nhưng đây là lần đầu tiên y cảm thấy mơ hồ và bất lực.

- Thực ra thì chuyện này cũng là quyết định nhất thời mà thôi. Sau khi Cường Tử trao đổi với ta, phân tích một chút thì ta đã tìm Trần Đông Thanh và bàn bạc với ngài ấy. Ngài ấy cảm thấy chuyện này rất mạo hiểm nhưng ngài ấy cũng rất hứng thú. Lúc mà chú và mọi người đi cứu Lân Cửu thì Trần Đông Thanh và ta đã lần lượt báo cáo chuyện này lên cấp trên, và cấp trên cũng đã phê chuẩn rồi.

- Rốt cuộc là chuyện gì mới được?

- Một lát nữa thôi là chú sẽ thấy ngay mà, nhớ kỹ thời khắc lịch sử này đó, Tiểu Ngũ, chú nhất định sẽ cảm thấy hưng phấn cho mà coi, nhưng cũng đừng có cao hứng quá đó …..

- Đánh cho ngươi quả rắm chó, mau nói cho ta biết!

- Lão tử đây cứ không nói đó, chú định cắn anh?

Xe vẫn lao với một tốc độ nhanh, giống y như lúc đến, chẳng mấy chốc mà đã đến được con đường gần tập đoàn Cửu Nhật. Khi mà chiếc xe rẽ vào con đường này, Lân Ngũ không thể không ngồi thẳng người dậy, tất cả những gì đang diễn ra ở trước mắt khiến cho y cảm thấy thực sự bị chấn động.

Từng đội binh sĩ chỉnh tề xếp thành lối, đứng nghiêm trang ở hai bên đường. Cảnh tượng những binh lính với quân trang vũ khí đầy đủ, bày trận địa sừng sững đã khiến cho y cảm thấy kinh ngạc và đè nén. Cả một con đường lớn đều đã bị phong tỏa, nhưng trong tầm mắt lại không nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe quân đội nào cả, điều này đã nói lên rằng những binh lính xếp hàng đứng chờ kia chính là đi bộ đến đây.

Chiếc xe của Trác Thanh Đế sau khi rẽ vào con đường này liền tắt máy. Sau khi y nhảy ra khỏi chiếc xe liền đưa tay lên và nhìn đồng hồ. Thời gian đã trôi qua được tám phút kể từ khi gã gọi điện cho Cường Tử, vậy là còn hai phút nữa thôi, chính là lúc mà gã và đám người Cường Tử chơi lớn một ván.

Một người sĩ quan sau khi nhìn thấy Trác Thanh Đế bước từ trên xe xuống liền chạy tới đứng nghiêm trước mặt gã, và chào gã theo đúng nghi thức của quân đội.

- Báo cáo! Đại đội đặc chủng đã tập hợp xong, tiếp nhận chỉ huy của ngài, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu, xin chỉ thị của ngài.

- Nghỉ!

Trác Thanh đế chào lại vị sĩ quan này rồi nói. Lân Ngũ bước xuống xe liền đứng ở sau lưng của gã, không kìm được sự tò mò, y liền đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Những khuôn mặt nghiêm trang của binh lính cùng với tác phong chuyên nghiệp đã khiến cho y bị chấn động mạnh.

Những binh sĩ xếp thành hàng lối đứng nghiêm chỉnh, sẵn sàng đợi lệnh với một tinh thần vô cùng thoải mái. Lân Ngũ đứng ở đầu hàng nhìn xuống cuối hàng, rồi y phát hiện ra rằng mỗi một người đều đang có ý chí chiến đấu sôi sục, họ vô cùng uy vũ và hùng tráng.

- Trác Thanh Đế, rốt cuộc thì ngươi muốn là gì vậy?

Lân Ngũ vẫn chưa hiểu ra vấn đề, lại một lần nữa hỏi Trác Thanh Đế.

- Đến bây giờ rồi mà chú vẫn không thể tưởng tượng ra được?

- Không tưởng tượng được!

Trác Thanh Đế không thèm để ý đến y, lại nhìn đồng hồ trên tay, mười phút đã trôi qua.

Chiếc Land Rover mà Chu Bách Tước lái đang phóng qua góc cua bằng một đường lái hoàn mỹ, theo đó tốc độ của xe giảm dần. Nhìn từ gương chiếc hậu, sau khi bị Trác Thanh đế và Lân Ngũ ngăn cản thì vẫn còn lại hai chiếc xe Mitsubishi vẫn đang ráo riết bám chặt lấy xe của họ. Trên đường đi, hai chiếc xe này đã bị chiếc Land Rover chọc cho phát điên lên, chúng chỉ hận một nỗi không thể xông lên, ngay lập tức đâm nát chiếc xe Land Rover thành từng miếng nhỏ.

Nhìn thấy trước của tòa nhà cao tầng ở trước mắt có hai tên vệ sĩ mặc quần áo quân trang đứng nghiêm, nhưng bộ quân trang đó nhất định không phải là quân trang của đội quân anh xem, mà là đội tự vệ.

Đại sứ quán Nhật Bản!

Chu Bách Tước nhe răng ra cười cười hai tiếng rồi nói với Cường Tử:
- Chuẩn bị xong chưa?

Cường Tử khẽ gật đầu đáp lại:
- Xong rồi, dù sao thì cũng không phải chuyện của con.

Bảo vệ đứng gác ở trước cửa đại sứ quán Nhật Bản nghe thấy tiếng bánh xe ma sát vào mặt đường, cả hai không ai bảo ai, cùng một lúc quay đầu về phía mà âm thanh đó phát ra. Chiếc xe Land Rover giảm dần tốc độ, Cường Tử từ chỗ tay lái phụ bước xuống hàng ghế sau, ôm lấy Lân Cửu đã ngủ say vì quá mệt, kéo cửa xe rồi nhảy xuống xe. Sau khi bước vài bước thì hắn liền mất hút không thấy bón ở trong một con ngõ đen.

Đợi bóng dáng của Cường Tử mất hút trong con ngõ nhỏ thì cũng là lúc hai chiếc xe Mitsubishi theo sát ở đằng sau lúc này như đã thực sự phát điên lên, cũng đã quay lại. Chỉ nhìn thấy hai chiếc xe cách nhau trong gang tấc, tên lái xe người Nhật bản đã đỏ cả hai mắt lên. Suốt dọc đường, chiếc Land Rover đã khiếu khích hai chiếc xe này rất nhiều lần, mắt nhìn thấy chiếc xe của mình đã đuổi kịp chiếc Land Rover nhưng chỉ trong nháy mắt khoảng cách đó đã bị kéo ra vài cự ly. Chuyện này cứ lặp đi lặp lại vài lần khiến cho người Nhật Bản luôn cho rằng kỹ thuật lái xe không tồi của mình lúc này cũng phải cảm thấy nhục nhã.

Nhìn thấy chiếc Mitsubishi đã đuổi kịp, Chu Bách Tước đạp chân ga lần nữa và tăng tốc độ, đúng lúc chiếc Mitsubishi khó khăn lắm mới đuổi kịp chuẩn bị đâm mạnh một nhát vào đuôi xe thì lập tức chiếc Land Rover lại vọt lên phía trước, một làn khói đen phụt ra giống như một cái rắm thối khổng lồ phun thẳng vào đầu chiếc Mitsubishi.

Trong lúc mấy tên bảo vệ đứng gác ở trước của đại sứ quán Nhật Bản đang đứng trơ mắt ếch ra nhìn thì Chu Bách Tước nhấn ga, lái chiếc Land Rover bay thẳng về phía hai người này. Đúng giây phút chiếc xe chuẩn bị đâm vào trạm gác thì tên bảo vệ người Nhật Bản mới tỉnh lại sau một lúc kinh ngạc và bàng hoàng. Y vội vàng bỏ chạy trong lúc vội vàng đã ngã nhào xuống đất.

Phản ứng của tên bảo vệ còn lại rất nhanh, nhưng y vừa mới giương khẩu súng trong tay thì đã bị con Land Rover thình lình đổi hướng đâm vào người. Cả người của hắn giống như một con diều bị đứt dây bay vèo ra ngoài, trực tiếp đâm vào bức tường bao quanh và hôn mê.

Chu Bách Tước quay ngắt đầu xe lại rồi phi thẳng vào sân bên trong đại sứ quán, trực tiếp tiến vào trong đang mở sẵn cửa. Rầm một tiếng, chiếc Land Rover đâm nát chiếc cửa chính giống như một con tê giác động đực đâm thẳng vào trong phòng. Sau khi đụng đổ một tấm bình phong thì dừng lại, Chu Bách Tước nhanh chóng nhảy ra khỏi chiếc Land Rover, nhắm lấy một địa điểm thích hợp rồi đi ẩn nấp.

Hai chiếc xe Mitsubishi nhìn thấy chiếc xe Land Rover xông thẳng vào trong đại sứ quán, bỗng chốc liền khẩn trương. Hai chiếc xe lần lượt phi thẳng vào trong sân của đại sứ quán. Từ trên trần nhà nhảy xuống hơn mười tên áo đen trong tay cầm chắc vũ khí xống vào bên rong. Tên bảo vệ đứng ở trước của may mắn thoát chết vẫn chưa hiểu ra đang xảy ra chuyện gì thì cảnh tượng đang diễn ra trước mắt đã khiến cho y sợ khiếp vía. Hơn mười người áo đen tay lăm lăm vũ khí hùng hùng hổ hổ xông vào trong đại sứ quán, cảnh tượng này đúng là quá kinh người rồi!

Đây chính là một cuộc xâm lược!

Phản ứng đầu tiên của tên bảo vệ chính là nổ súng bắn chết những tên ác nhân này nhưng khi nhìn thấy vũ khí trong tay của đối phương thì y lại bắt đầu do dự. Dù sao thì lúc này, ở đây cũng chỉ có mỗi một mình y, đương đầu với hơn mười tên ác nhân tay lăm lăm vũ khí sắc bén, y chắc chắn là không có một chút phần thắng nào. Lúc này đây, trong lòng y vô cùng rối bời, y liền thay đổi quyết định, một quyết định khiến cho y vô cùng cắn rứt lương tâm và oán hận bản thân. Y rất muốn hiện tại có thể lôi ra một cây bút máy để biến thành một siêu nhân điện quang, đến đánh bại lũ ác nhân.

Đúng lúc y vừa mới kéo còi báo động thì chuyện xảy ra tiếp theo đã khiến cho y càng cảm thấy đơ người, chỉ biết trơ mắt ếch đứng nhìn.

Còi báo động vừa mới kêu lên, bên ngoài đường chợt truyền lại tiếng xe hơi nổ vang, tiếp theo ngay sau đó từng chiếc xe quân đội giống như đã được sắp xếp từ trước đột đột xuất hiện ở con đường trước cửa chính. Những binh lính được trang bị vũ khí đầy đủ đã nhanh chóng khống chế cả một con đường. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đại sứ quán đã bị bao vây kín mít, đến một con ruồi cũng không thể nào thoát được.

Một người có bộ dạng giống như vị sĩ quan cầm một chiếc loa nhỏ, hướng về phía bên trong đại sứ quán và hét lớn lên:
- Những kẻ bắt cóc ở bên trong đại sứ quán nghe cho rõ, chúng ta đã bao vậy cẩn mật nơi đây rồi, các ngươi hãy mau chóng tranh thủ thời gian, bỏ vũ khí đầu hàng, sau đó thì hai tay đưa lên ôm chặt đầu từng người một bước ra đây, đừng có cố gắng chống cự mà vô ích. Đại sứ quán chính là đại diện cho chủ quyền thần thánh của nước Nhật Bản, tuyệt đối sẽ không dung tha cho những kẻ xâm phạm!

Sau khi hạ chiếc loa nhỏ xuống, vị sĩ quan này liền hướng mắt vào trong quan sát. Tên vệ binh đáng thương kia đang đứng như trời trồng ở bên trong, hoàn toàn mất đi ý thức. Ngay lúc này đây, y vô cùng sùng bái, ngưỡng mộ đội quân bên ngoài, họ chẳng khác gì những thần binh thiên tướng, đúng là không thể biết được tại sao họ có thể đến được ngay sau khi hắn vừa mới kéo chuông báo động.

- Ta đếm đến ba, nếu như các ngươi vẫn còn ngoan cố không chịu ra ngoài, thì chúng ta sẽ dùng biện pháp mạnh để cưỡng chế.

Quan quân gật đầu với tên vệ binh kia, ngầm ra hiệu rằng y không cần phải sợ hãi, không cần phải gào thét nữa. Tên vệ binh kia bị ánh mắt ấm áp của quan quân cảm hóa, thậm chí y còn muốn khóc, trong lòng thì vô cùng cảm động, cuối cùng thì y cũng hiểu được cái gì được gọi là cứu người đúng lúc nguy nan.

Đám người áo đen vừa mới xông vào trong phòng đại sứ quán vẫn chưa tìm được người trong chiếc Land Rover. Còn đại sứ Nhất Bản ở trên lầu, vừa mới bị kinh đông không kịp mặc quần áo cẩn thân, những cảnh vệ khác thì vừa mới nhảy lên, chuẩn bị ứng phó với tình huống đột ngột phát sinh: bên ngoài đã bị bao vây.

Mấy tên áo đen cầm vũ khí chắc trong tay rồi đưa mắt nhìn nhau. Chúng đang bàn bạc với nhau và mong muốn tìm được đáp án từ trong mắt của người đối diện, nhưng kết quả lại khiến cho tất cả bọn chúng cùng thất vọng.

Về cơ bản là chúng không biết đã xảy ra chuyện gì. Bọn chúng là người Nhật Bản, tại sao giờ phút này lại trở thành những tên ác nhân, tội phạm đi tấn công đại sứ quán Nhật Bản?

Đại sứ Nhật Bản không mặc quần áo được hai tên bảo vệ đưa vào bên trong. Ông ta vội vàng nhìn xuống mười mấy tên ác nhân đáng chết, tay đang lăm lăm vũ khí ở dưới lầu. Ánh mắt của ông ta đang bùng cháy, hận một nỗi là không thể dùng ánh mắt này mà giết người.

Vị sĩ quan kia lại cầm loa lên nói vọng vào bên trong.

- Bây giờ thì ta sẽ bắt đầu đếm, đây chính là cơ hội cuối cùng dành cho các ngươi đó.

- Ba!

- Hành động!

Tên bảo vệ kia lại được một lần đơ não, tại sao vị sĩ quan kia lại đếm như vậy? Chẳng phải là ngài vừa nói là sẽ đếm đến ba hay sao? Tại sao bây giờ chưa gì đã đếm đến ba luôn?

Đoàng!

Một cỗ xe thiết giáp hướng nòng súng về hướng trực tiếp bắn ra lửa. Sau tiếng nổ long trời lở đất vang lên và một chùm ánh sáng chói mắt lóe sáng thì cửa chính của đại sứ quán Nhật Bản đã biến thành một đống đổ nát.

Năm sáu tên áo đen đứng gần ở cửa ra vào bị uy lực khủng khiếp của quả lửa đạn kia thổi bay ra ngoài. Giờ đây chúng đã biến thành một đám thịt bầy nhầy, máu me be bét rơi ở một nơi rất xa. Lần bắn pháo này dường như đã nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người, đương nhiên là trừ những binh lính đang đứng sẵn ở cửa sẵn sàng đợi lệnh. Sau khi bắn quả pháo thứ nhất, vị sĩ quan kia lại phất tay, nòng pháo lại tự động điều chỉnh một chút, một lần nữa phun ra một đám lửa.

Trong tiếng nổ đinh tai nhiếc óc thì cửa sổ và bức tường ở phía trước đại sứ quán đã bị bắn vỡ, tạo thành một lỗ thủng rất lớn. Gạch đá và thủy tinh vỡ vụn văng ra khắp nơi. Tiếp sau đó thì lại có thêm ba tên áo đen nữa bị bắn chết, những tên còn lại thì bị dọa đến mức kinh hồn bạt vía, cứ đứng như tượng, chỉ đế khi tên cầm đầu hét lớn lên thì bọn chúng mới phản ứng lại, mau mải tìm chỗ ẩn nấp.

Vị sĩ quan kia lại vung tay lên.

Từng đội bộ đội đặc chủng dàn sẵn trận địa di chyển từ từ vào bên trong sân của đại sứ quán, dường như họ không gặp phải bất cứ một sự chống cự nào ở bên ngoài phòng đại sứ quán. Một chiến sĩ khi đi qua người tên bảo vệ kia đã vỗ nhẹ vào vai y và khẽ động viên:
- Người anh em à, cố mà giữ vững tinh thần nha, thần mã đều là phù vân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.