Sự Trả Thù Đầy Đam Mê (A Most Passionate Revenge)

Chương 8




Đinh Lập Cường nửa tỉnh nửa mê bị một đám người đẩy vào văn phòng. Kể cả chính ủy đại đội Cừu Đức Phương và đại đội trưởng Khương Hồng cũng ở trong, các anh em đại đội đều nhìn hắn với ánh mắt đầy hâm mộ, gần như muốn hỏi cung Đinh Lập Cường để hắn nói xem hắn và trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy sao lại là sư huynh, sư đệ.

Thấy các lãnh đạo đều nhìn mình với ánh mắt chờ mong, Đinh Lập Cường không biết lên tiếng từ đâu. Chuyện hơn 10 năm trước đã có nhiều thứ bị trôi theo thời gian, nhưng có nhiều thứ chỉ hơi nhớ lại là rõ ràng.

Quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Đinh Lập Cường ở trường cảnh sát đúng là rất tốt, đội võ thuật là quần thể có phạm vi nhỏ, tổng cộng chỉ hơn 20 người, bình thường đều là người của năm ba. Chẳng qua Đinh Lập Cường từ nhỏ thích võ nên tập từ nhỏ, vì thế lúc vừa vào trường đã được tuyển vào đội võ thuật. Khi ấy Triệu Quốc Đống ở trong đội võ cũng là nhân vật có chút lai lịch.

Trong mỗi lần so đấu ai muốn vượt qua Triệu Quốc Đống để đứng đầu đều là mơ hão. Đinh Lập Cường vào đội võ cũng có chút kiêu ngạo vì mình giỏi, cũng từng thử đấu vài lần với Triệu Quốc Đống kết quả đều bại trận, bị đánh cho bầm dập.

Triệu Quốc Đống nổi tiếng toàn trường là khi hắn cởi bộ đồ học tập thì cũng hái được đóa hoa Đường Cẩn của trường. Triệu Quốc Đống về ngoại hình, gia thế và thành tích đều chỉ có thể nói là bình thường, ngoài đánh đấm được ra thì cái khác không đáng nhắc tới. Nhưng trong trường không phải dựa vào tay chân là xưng vương xưng bá được. Trong trường có nhiều sinh viên là con quan chức, lãnh đạo, điều kiện của Triệu Quốc Đống căn bản không phải là tốt so với nhiều sinh viên khác.

Đường Cẩn hình như là con em cảnh sát Cục công an thành phố An Đô, hơn nữa người xinh đẹp, là công chúa của trường, đám sinh viên trong trường đều có ý đồ với Đường Cẩn. nhưng cuối cùng không ai thành công mà Đường Cẩn lại bị Triệu Quốc Đống hái mất, điều này làm rất nhiều người bất ngờ. Cũng vì nguyên nhân này mới khiến Triệu Quốc Đống thành nhân vật có tiếng của trường cảnh sát tỉnh.

Đinh Lập Cường và Triệu Quốc Đống quen thuộc cũng là sau mấy lần đấu võ. Lúc ấy Đinh Lập Cường cũng hiểu Triệu Quốc Đống mặc dù không có gì đặc biệt nhưng đầy tính đàn ông, làm việc quyết đoán, đã nói được là làm được. Giống như hắn nói sẽ tán được Đường Cẩn, cuối cùng đã thành công. Việc này làm mọi người trong đội võ đều phục.

Hơn nữa Triệu Quốc Đống rất hào sảng, mặc dù điều kiện gia đình không quá tốt nhưng chỉ cần anh trong đội gõ lên đầu là hắn không từ chối. Nhất là lấy cớ hắn tán được Đường Cẩn càng gõ suốt, hắn lập tức vỗ ngực. Tối là anh em có thể ra ngoài quán ngồi nhậu đến đêm.

Triệu Quốc Đống tốt nghiệp được phân về huyện, sau đó xuống đồn công an. Về sau Đinh Lập Cường và bạn gái điều tới một phòng công an ở huyện của Côn Châu, Đinh Lập Cường dựa vào năng lực của mình từng bước được lãnh đạo của đội cảnh sát hình sự Cục công an thành phố coi trọng nên được điều tới Cục công an thành phố.

Thoáng cái đã hơn 10 năm, Đinh Lập Cường cảm thấy mình ở Cục công an thành phố làm khá tốt. 35 tuổi đã làm đội trưởng đội trọng án số 2, là cán bộ cấp phó khoa, coi như là khá ổn ở đội ngũ cảnh sát.

Nhưng hôm nay nhìn thấy Triệu Quốc Đống, Đinh Lập Cường mới cảm thấy chênh lệch giữa mình và vị sư huynh này là lớn đến như thế nào? Ngay cả cục trưởng cũng phải cúi đầu thấp mắt, Triệu Quốc Đống đến Cục công an nghe báo cáo công việc, điều tra công việc, giúp Cục công an thành phố giải quyết vấn đề.

Khương Hồng là người không thể chấp nhận sự thật này nhất. Đinh Lập Cường là bạn học của trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, hơn nữa còn là hynh đệ.

Khương Hồng nhìn Đinh Lập Cường vài vòng sau đó không nhịn được sự tò mò.
- Đại Đinh, trưởng ban Triệu thật sự là cùng trường cảnh sát An Nguyên với cậu?

Đinh Lập Cường có chút do dự sau đó gật đầu nói:
- Ừ, hắn hơn tôi một khóa, công phu rất tốt. Hắn sau khi tốt nghiệp được phân về huyện, tình hình sau đó do tôi tới Điền Nam nên mất liên lạc.

- Đại Đinh, thật sự không nghĩ ra nổi. trưởng ban Triệu không ngờ cũng từng làm cảnh sát, lại còn tốt nghiệp cùng trường với cậu. Cậu nói xem trưởng ban Triệu sao có thể lên làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy tỉnh ta?
Cừu Đức Phương cũng thở dài không thôi. Cảnh sát đi ra ngành ngoài không nhiều, hơn nữa con đường rất hẹp, làm tốt cùng lắm là sang bên chính pháp, nhảy sang bên chính quyền là rất ít. Nhưng vị trưởng ban Triệu này đã phá vỡ thông lệ đó.

Các đồng nghiệp khác cũng vây lấy Đinh Lập Cường mà hỏi han, chuyện này là điều không ai nghĩ đến nên đương nhiên thành đề tài được chú ý nhất.

Đoạn Tự Lập cùng đi với phó chánh văn phòng Cục công an thành phố đi tới trụ sở của đại đội cảnh sát hình sự.

Trước đó y cũng chỉ biết sếp vốn làm cảnh sát nhưng chỉ là hai ba năm ngắn ngủi rồi nhảy sang làm bên chính quyền. Đó là việc ở tỉnh An Nguyên, không ngờ đến Điền Nam lại có một người vốn là bạn học của sếp, hơn nữa xem ra quan hệ không kém.

Nhìn thấy một nhóm người vây quanh Đinh Lập Cường để hỏi han, Đoạn Tự Lập có chút buồn cười. Nhưng y cũng hiểu, dù sao đều là đồng nghiệp đột nhiên có người là bạn học của trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, đây không phải tin tức rất lớn ư?

Phó chánh văn phòng gọi Đinh Lập Cường ra, Đoạn Tự Lập truyền đạt lại lời của lãnh đạo, lấy số điện thoại của đối phương, sau đó cho số điện thoại của sếp, dặn đối phương số điện thoại này là số cá nhân của sếp, không được tùy tiện lộ ra ngoài.

Mãi cho đến khi Đoạn Tự Lập đi, Đinh Lập Cường vẫn chưa tỉnh táo lại. Lãnh đạo và đồng nghiệp lại vây lấy hỏi han. Đinh Lập Cường không tiện nói nên đành bảo đó là thư ký của trưởng ban Triệu muốn số điện thoại của mình. Từng người đều chúc mừng nói Đinh Lập Cường bám được cành cao, sắp lên như diều gặp gió. Điều này làm Đinh Lập Cường dở khóc dở cười.

Thoáng cái hơn 10 năm mà Triệu Quốc Đống đi đến bước này, tính cách có thay đổi gì không thì Đinh Lập Cường không biết. Nhưng Đinh Lập Cường có thể biết Triệu Quốc Đống bây giờ không phải sư huynh ở đội võ ngày xưa. Có thể làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, một câu nói của Triệu Quốc Đống sẽ làm cho mấy chục năm làm việc của mình sau này sẽ thay đổi rất nhiều.

Đinh Lập Cường thậm chí có thể tưởng tượng chờ cuộc điều tra kết thúc thì vận mệnh của mình có thể sẽ xảy ra biến hoá không thể tưởng tượng. Từ ánh mắt chính ủy và đại đội trưởng, Đinh Lập Cường cũng có thể thấy được tia biến hoá. Mặc dù bọn họ không nói nhưng cũng là muốn gần gũi với mình.

- Cứ gọi tôi là sư huynh, nơi này chỉ có hai chúng ta, đã lâu không nghe gọi như vậy, nghe thấy rất thân thiết.
Triệu Quốc Đống vừa nói vừa nhớ lại chuyện trước đây. Có thể gặp một bạn học hồi xưa ở tại Điền Nam này đúng là không dễ. Hơn nữa lại là sư đệ ở đội võ thuận nữa. Đủ chuyện ùa lại trong đầu làm hắn cũng thấy mơ hồ.

- Hắc hắc, tôi cũng thấy gọi sư huynh thân thiết hơn, gọi trưởng ban Triệu nghe cứ sao đó.
Đinh Lập Cường mặc dù phóng khoáng nhưng đầu óc phản ứng rất nhanh. Có thể ngồi nói chuyện một mình với Triệu Quốc Đống như thế này, mặc dù đối phương chỉ muốn nhớ lại ít chuyện cũ nhưng cơ hội đó sợ là bao người đều mơ ước. Ít nhất ngay cả cục trưởng Vương cũng đến hỏi mình đủ thấy sức ảnh hưởng mà vị sư huynh này mang tới.

- Ồ, sau này chỉ có hai chúng ta thì cậu gọi tôi là sư huynh, còn trước mặt người ngoài nên gọi như thế nào thì cứ gọi như vậy. Ai bảo chúng ta phải mang mặt nạ làm người chứ?
Triệu Quốc Đống rất hài lòng với sự cơ trí của Đinh Lập Cường.
- Bạn gái cậu vẫn là cô bé học trường sư phạm đó chứ? Bây giờ công tác ở đâu?

- Ừ, tôi còn có thể thay ngựa sao? Cô ấy đang dạy ở trường Nhất trung – Côn Châu.
Đinh Lập Cường nói sau đó hỏi tiếp.
- Chị Đường Cẩn vẫn khỏe chứ sư huynh?
- Hình như là làm việc ở Cục công an thành phố An Đô, tôi đã lâu không liên lạc.

Đinh Lập Cường thấy vẻ mặt Triệu Quốc Đống lúc này, y không khỏi muốn tát vào miệng mình. Y cũng biết tình yêu hồi sinh viên có mấy đôi thành công. Mình không phải tự tìm đánh khi nhắc tới việc này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.