Sự Trả Thù Đầy Đam Mê (A Most Passionate Revenge)

Chương 43




Cuộc điện vừa rồi là Ninh Pháp gọi tới, tin tức tuy còn không xác định nhưng nghe nói ý kiến của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đã có biến hoá vi diệu, nhất định là ý kiến của Phó chủ tịch đã phát huy tác dụng.

Hai lãnh đạo chủ yếu của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương gồm Chư Hiền cùng Lăng Chính Dược đều không đồng ý điều chỉnh Triệu Quốc Đống vào lúc này, nhưng bây giờ nghe nói Chư Hiền đã đi hỏi ý kiến Thủ tướng.

Đây là tín hiệu rất rõ ràng.

Nếu như không phải tư tưởng Chư Hiền đã có chút thay đổi thì y tuyệt đối không đi ngược suy nghĩ của mình. Trưng cầu ý kiến của Thủ tướng bề ngoài tuy chỉ là trình tự đơn giản nhưng cũng đại biểu thái độ của Chư Hiền có biến hoá.

Đương nhiên không phải chính thức cũng có nghĩa đây không phải là Chư Hiền lấy danh nghĩa trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương đi trưng cầu ý kiến. Có lẽ đây không tính là một cuộc trao đổi riêng nhưng hàm nghĩa trong đó có không ít.

Mà Thủ tướng có vẻ cũng ủng hộ, điều này có nghĩa việc đồng chí Triệu Quốc Đống dược ba thường vụ Bộ Chính trị ủng hộ. Mặc dù là Ban Tổ chức cán bộ Trung ương cũng không thể nào có ý kiến khác ở vấn đề này.

Thái Chánh Dương thầm than tên Quốc Đống này quá may mắn, có thể được Thủ tướng Văn Quốc Cơ, Phó thủ tướng Tiền Việt tán thành là điều y dự đoán trước, nhưng sao thái độ của Phó chủ tịch lại trở nên rõ ràng như vậy?

Thái độ của Phó chủ tịch là rất quan trọng, trong điện thoại Ninh Pháp cũng không giải thích nhiều về điểm này, Thái Chánh Dương không tiện hỏi nhiều. Nhiều thứ chỉ có thể hiểu chứ không thể nói.

Chẳng qua Ninh Pháp cũng nhắc mình cần phải cân nhắc một lần nữa bố trí bộ máy Điền Nam nếu như Triệu Quốc Đống đi. Ai làm trưởng ban tổ chức cán bộ rất quan trọng, mà giọng điệu của Ninh Pháp cũng ám chỉ ngoài Triệu Quốc Đống ra, Điền Nam cũng sẽ có điều chỉnh khác.

Ai còn có thể đi nữa? Đương nhiên không phải là mình, vậy là ai?

…..

Triệu Quốc Đống nhìn thoáng qua thứ trên bàn. Trung ương đồng ý Quan Kinh Sơn làm thường vụ tỉnh ủy An Nguyên. Tôn Liên Bình sắp đi, lúc này Quan Kinh Sơn làm thường vụ tỉnh ủy An Nguyên coi như là là làm điểm tựa cho bước đi tiếp theo.

Nếu Quan Kinh Sơn thật sự muốn tiếp nhận chức Bí thư thị ủy An Đô, như vậy chức phó bí thư tỉnh ủy chưa chắc có thể rơi vào đầu y. Đây là trực giác của Triệu Quốc Đống. Căn cứ theo thông lệ không thể bổ nhiệm một người làm thường vụ tỉnh ủy vài tháng rồi lại bổ nhiệm làm phó bí thư tỉnh ủy được.

Chung Dược Quân vẫn một mực muốn tiến vào tỉnh ủy, nhưng bây giờ xem ra Bí thư thị ủy Ninh Lăng vào thường vụ chỉ là trường hợp đặc biệt hoặc là một trận gió. Mình đi cũng mang theo danh hiệu thường vụ tỉnh ủy này. Bây giờ thường vụ tỉnh ủy An Nguyên một lần nữa có 13 người, vậy Chung Dược Quân chỉ có thể chờ đến lúc Tôn Liên Bình rời khỏi An Nguyên để mong có cơ hội.

Nghe nói biểu hiện của Đàm Lập Phong cũng rất tốt. Kinh tế Hoài Khánh bây giờ đã theo sát Ninh Lăng, vứt Miên Châu cùng Kiến Dương ở phía sau. Đương nhiên theo sát chỉ là về vị trí còn GDP thì chênh lệch giữa Hoài Khánh và Ninh Lăng càng lúc càng lớn.

Đương nhiên nếu muốn làm thị trưởng Thành phố An Đô thì không chỉ do tỉnh ủy An Nguyên có thể quyết định, điều này còn phải do Trung ương. Nhưng tỉnh ủy An Nguyên vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn đến vị trí này. Nhất là khi Quan Kinh Sơn là do Trung ương điều tới, từ góc độ cân bằng thì người làm thị trưởng, Trung ương sẽ tôn trọng ý kiến của tỉnh ủy An Nguyên.

Triệu Quốc Đống phát hiện mình vẫn vô thức chú ý tình hình biến hoá ở An Nguyên. Chẳng những là phát triển kinh tế và cục diện chính trị, thâm chí ngay cả biến hoá ở một ít thành phố, thị xã ở An Nguyên hắn cũng muốn tìm hiểu. Ví dụ xu thế phát triển kinh tế của Đường Giang, ví dụ như điều chỉnh kết cấu kinh tế của Vinh Sơn, lại ví dụ như điều chỉnh nhân sự ở An Nguyên, tất cả đều làm cho mình muốn có cảm giác tham dự, nhưng mình bây giờ là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam mà không phải trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy An Nguyên.
Cảm giác vi diệu này có lẽ xuất phát từ việc mình vẫn coi An Nguyên là nhà, cũng để lại mình nhiều ký ức tốt đẹp. Ở sâu trong lòng Triệu Quốc Đống vẫn cảm thấy mình là cán bộ An Nguyên, Điền Nam mặc dù tốt nhưng không phải quê hương. Một năm ngắn ngủi thật là khó có thể làm cho mình thật sự coi mình là người Điền Nam.

Quan Kinh Sơn làm thường vụ tỉnh ủy An Nguyên cũng có nghĩa khả năng mình về An Nguyên đã không còn. Vậy bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia? Triệu Quốc Đống lắc đầu, rối rắm, mình luôn muốn vứt nó ra ngoài nhưng không thể.

Chợt nhận được tin tức mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Triệu Quốc Đống vẫn chấn động.

- Quốc Đống, không phải là không chuẩn bị tư tưởng gì đó chứ?
Thái Chánh Dương cười nói. Y nâng chung trà nhấp một ngụm, ngẩng đùa lắc lắc cổ giống như cúi đầu quá lâu làm cổ y mỏi mệt vậy.

Triệu Quốc Đống và Qua Tĩnh có quan hệ mật thiết, một thời gian trước hắn đã lên Bắc Kinh một chuyến. Bên Qua Tĩnh nhất định đã tiết lộ một ít tin tức cho hắn, chỉ là loại chuyện này không ai dám xác định. Dù là bây giờ cũng chỉ có thể nói tăng khả năng lên mà thôi nhưng chưa hoàn toàn chắc chắn. Không ai dám nói một cách khẳng định.

- Thái ca, Trưởng ban Qua đã nói với em, bí thư Đông Lưu muốn em về An Đô nhưng ban cảm thấy điều kiện không thành thục nên trực tiếp bác bỏ. Ngoài ra Ủy ban kế hoạch phát triển cũng có một vị phó chủ nhiệm về hưu. Nhưng Trưởng ban Qua cũng không nói rõ, chỉ nói có nhiều khả năng, mà ở lại Điền Nam công tác tiếp là khả năng cao nhất, em cũng không hỏi thêm.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

- Hắc hắc, Thái ca, không phải của em thì tranh cũng không được, là của em thì em nghĩ nó cũng không chạy thoát. Nói khó nghe một chút là nghe theo tổ chức an bài.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

- Ừ, tâm trạng đoan chính, như vậy là tốt rồi. Bây giờ chú cũng đừng nghĩ nhiều, sau hai hội sẽ dần rong sáng. Anh nghĩ khi đó chú cân nhắc công việc sau này của mình cũng không muộn. Chẳng qua anh bây giờ thật ra cũng muốn hỏi ý của chú. Anh nói nếu như chú rời khỏi vị trí bây giờ thì chú cảm thấy ai thích hợp thay mình nhất. Anh chỉ là càng thích hợp với công việc của tỉnh ta.
Thái Chánh Dương mặc dù rất tùy ý tung vấn đề nhưng cũng có trọng lượng không nhẹ.

Triệu Quốc Đống gãi đầu nói.
- Thái ca, cái này sợ không phải tỉnh ủy có thể quyết định mà. Đối với em mà nói hình như đề tài này cũng quá nặng một chút, em có chút không thừa nhận nổi.

- Đừng có mà vòng vo với anh, anh chỉ hỏi cái nhìn của chú, ai bảo chú quyết định?
Thái Chánh Dương trầm giọng nói.

Tình huống đã dần sáng tỏ, khi Triệu Quốc Đống có thể rời khỏi Điền Nam, Đào Hòa Khiêm cũng có thể rời khỏi Điền Nam, Trương Bảo Quốc có thể lên làm chủ tịch tỉnh mà phó bí thư tỉnh ủy sẽ điều từ ngoài tới, Trung ương muốn ở Điền Nam sinh ra một thường vụ tỉnh ủy, điểm này Triệu Quốc Đống không rõ lắm cho nên Thái Chánh Dương hy vọng Triệu Quốc Đống có thể đưa cho mình đề nghị tương đối chuẩn xác.

- Thái ca, em đúng là không tiện nói. Nếu Trung ương có ý sinh ra trong tỉnh ta thì em cảm thấy trưởng ban Hoàng, trưởng ban thư ký Thương đều được, đương nhiên em cảm thấy chủ tịch Đăng Cao cũng thích hợp, việc này phải xem suy nghĩ của anh.
Triệu Quốc Đống không quá muốn phát biểu ý kiến ở vấn đề này.

Mặc dù là có quan hệ mật thiết với Thái Chánh Dương nhưng ở vấn đề nhân sự này mỗi bí thư đều có chừng mực của mình. Lời của anh chưa chắc đúng tâm ý của đối phương. Anh đừng bao giờ nghĩ mình có thể thấy được tâm tư của sếp.

Thái Chánh Dương lắc đầu không nói chỉ uống trà.

Triệu Quốc Đống biết mình nếu không nói thêm chỉ sợ khó làm Thái Chánh Dương hài lòng nên kiên trì tới cùng.
- Trưởng ban Hoàng có tính cách cứng rắn, có chủ kiến, làm việc quyết đoán. Trưởng ban thư ký Thương như kim giấu trong chăn, giỏi về quan hệ phối hợp, năng lực toàn diện cũng rất thích hợp. Ồ, em thật ra cảm thấy chủ tịch Đăng Cao làm việc kiên nhẫn cũng khá thích hợp. Thái ca, em chỉ có thể nói đến vậy, ăn cơm mỗi người một khẩu vị, đi giầy có cỡ của mình, chỉ có thích hợp mới là tốt nhất. Nói cách khác chỉ có phù hợp với tình hình thực tế của Điền Nam, phù hợp với ý đồ công việc sau đây của anh mới là quan trọng nhất. Thái ca, anh nói có đúng không?

Thái Chánh Dương nhìn Triệu Quốc Đống một lúc lâu làm hắn hơi sợ, lúc này Thái Chánh Dương mới gật đầu nói:
- Quốc Đống, cậu coi như chính thức trưởng thành, có thể xuất sư. Trời đất rộng lớn nơi đâu cũng có thể đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.