Sự Trả Thù Đầy Đam Mê (A Most Passionate Revenge)

Chương 37




Từ biểu hiện của khách đến Triệu Quốc Đống có thể nhìn ra vài điều. Khách bên nhà trai đông hơn nhà gái nhiều, hơn nữa cũng nhìn ra có không ít người khá thành công.

Mặc dù không thể nói điều này đại biểu cho tương lai đôi vợ chồng trẻ ai mạnh ai yếu nhưng cũng không thể không nói đây là một nhân tố ngầm trong đó. Chỉ từ điểm này có thể mơ hồ nhìn thấy gia đình hai bên cùng với trình độ xã hội. Đương nhiên số lượng cũng chưa chắc đại biểu tất cả, chất lượng còn quan trọng hơn.

Triệu Quốc Đống và Lệnh Hồ Triều cũng khiến một số người chú ý. Mặc dù hai người nói chuyện bằng tiếng An Nguyên, khác với những người xung quanh lấy giọng Bắc Kinh nói chuyện nhưng khí độ hai người thể hiện là không bình thường. Nhất là Triệu Quốc Đống giống như không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.

Mà Lưu Nhược Đồng đứng bên không nói chuyện mấy cũng rất điềm đạm, tự nhiên, áo khoác ngoài rất tùy ý bay trong gió, chiếc áo len cao cổ cùng chiếc dây chyền tôn lên nét đẹp của người phụ nữ, chiếc váy dài đến đùi màu trắng sữa được chiếc thắt lưng màu nâu buộc lại. Cô duyên dáng đứng đó khiến mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp ở bên không thể so sánh.

Người có ánh mắt luôn từ biểu hiện của người phụ nữ là biết người đàn ông của cô ta không phải là người bình thường. Mặc dù Triệu Quốc Đống ăn mặc rất đơn giản, thậm chí không nhìn ra hắn có gì xuất sắc nhưng anh có thể cảm thấy hắn đứng bên cạnh Lưu Nhược Đồng mà không hề kém cạnh.

Dương Khắc – chồng Lục Nhị tốt nghiệp đại học Nam Khai, bây giờ công tác ở tập đoàn Trung Liên, tập đoàn Trung Liên có tên đầy đủ là công ty trách nhiệm hữu hạn tập đoàn khí thiên nhiên – dầu mỏ liên hợp Trung Quốc, đây là tập đoàn năng lượng khổng lồ trực thuộc Bộ năng lượng. Nhà Dương Khắc nghe nói cũng có chút thế lực, có thể vào tập đoàn Trung Liên làm việc đương nhiên là có cửa.

Triệu Quốc Đống cũng không hỏi Lục Nhị về tình hình gia đình Dương Khắc, Lục Nhị không giới thiệu. Có lẽ cô cảm thấy trước mặt Triệu Quốc Đống mà nói chuyện gia đình chồng mình có khi càng thấy xấu hổ.

- Nghe nói cô dâu không phải người Bắc Kinh chúng ta, là người tỉnh ngoài?

- Ừ, không biết sao Dương Khắc có điều kiện tốt như vậy mà lấy vợ ngoại tỉnh?

- Ai biết được? Chẳng qua nghe nói cô gái kia khá đẹp, cũng có năng lực, có lẽ đây là nguyên nhân mà Dương Khắc thích cô ta.

- Điều kiện gia đình cô gái thế nào?

- Cái này tôi không rõ lắm, Trương di, cô biết không?

- Ôi, còn có thể thế nào nữa? Nghe nói là giáo viên ở nông thôn, trước đây có lẽ chưa từng lên Bắc Kinh bao giờ.

- Ồ, vậy cô gái này lấy được Dương Khắc đúng là chuột sa chĩnh gạo, không biết kiếp trước tu thế nào mà lại may mắn thế.

- Đúng là quái lạ. Tôi giới thiệu hai ba cô gái cho Dương Khắc mà cậu ta không ưng ai cả. Có một là họ hàng với lão Chu trong công ty chúng ta, dung mạo đẹp, bố còn làm một phó giám đốc tập đoàn quốc tế Hán Đường. Đáng tiếc Dương Khắc chỉ gặp mặt một lần rồi không tiếp xúc nữa.

Mấy đôi vợ chồng ở bên nhỏ giọng nói chuyện, giọng nói mặc dù không quá khắc nghiệt nhưng khá coi thường hoàn cảnh gia đình Lục Nhị, hơn nữa có một số người phụ nữ lúc nói chuyện còn nhìn về phái Triệu Quốc Đống và Lệnh Hồ Triều. Bọn họ cảm thấy mấy người Triệu Quốc Đống là khách bên nhà gái.



Ngoài cửa hơi xao động, một đôi vợ chồng khoảng 50 tuổi đi tới, mặc khá quy cách, mặt mày tươi cười, tay cầm bao thuốc Trung Hoa đã mở, một bên nói chuyện với mấy cặp vợ chồng, một bên mời thuốc.

Triệu Quốc Đống đoán đây chắc là bố mẹ Dương Khắc, chỉ tiếc không ai giới thiệu với hắn, hắn cũng không tiện chủ động lên chào hỏi.

Nhìn bộ dạng có thể thấy bố mẹ Dương Khắc là cán bộ không lớn không nhỏ ở cơ quan. Từ vẻ mặt người xung quanh đều nở nụ cười chào đón, vẻ mặt này Triệu Quốc Đống rất hay thấy đó là nhìn thấy lãnh đạo cấp trên mới có vẻ mặt đó.

Bố mẹ Dương Khắc cũng chú ý tới bốn người Triệu Quốc Đống, có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy nên đoán là khách nhà gái. Nhưng mấy người này tuy có khí độ không bình thường nhưng bọn họ hỏi khách xung quanh đều nói không nhận ra, điều này làm vợ chồng bố mẹ Dương Khắc không dám xác định.

Đối phương cuối cùng đã đi tới trước mặt, trên mặt có nụ cười nhàn nhạt như lãnh đạo, Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ nên chào đối phương như thế nào? Gọi cô chú, cách gọi này đã lâu hắn không dùng đến, ngay cả Triệu Quốc Đống cũng thấy mới lạ. Gọi chức vụ nhưng mình không nhận ra đối phương, không biết chức vụ của họ là gì, không thể hàm hồ gọi giám đốc Dương, chẳng may người ta không phải giám đốc thì có phải thành trò cười không?

Dương Thủ Tuấn nhìn mấy người này từ trên xuống dưới, phụ nữ khá quyến rũ nhất là người phụ nữ cao gầy hơn 30 tuổi kia. Với ánh mắt của y cũng nhận ra thân phận của mấy người này không bình thường, có lẽ là lãnh đạo của Lục Nhị lúc làm việc tại An Nguyên. Tuy nói những người này đến Bắc Kinh không tính là gì nhưng dù sao cũng vì hôn lễ của con mình tới, mình phải đến chào.

- Mấy vị đến tham gia hôn lễ của con tôi và Lục Nhị? Tôi là Dương Thủ Tuấn, bố của Dương Khắc, đây là mẹ cháu, không biết?
Dương Thủ Tuấn nho nhã hỏi.

Triệu Quốc Đống á khẩu, đối phương khá khách khí nhưng mình vẫn không biết gọi như thế nào, xem ra chỉ có thể hàm hồ gọi tiếng chú theo Lục Nhị. Triệu Quốc Đống há mồm cảm thấy giọng mình như bị ép phải nói nên khá cứng.
- Chào cô chú, bọn cháu đều là đồng nghiệp trước đây của Lục Nhị. Hôm nay rất vui vì có thể đến tham gia hôn lễ của Lục Nhị. Không khí náo nhiệt thế này thật sự làm bọn cháu vui mừng cho vợ chồng Lục Nhị.

Dương Thủ Tuấn nở nụ cười tự hào. Nói đùa à, khách sạn Côn Lôn này đâu phải ai cũng có thể bày tiệc cưới, cái này phải có quan hệ và thực lực kinh tế đảm bảo. Tốt xấu mình cũng là lãnh đạo cấp phòng thuộc tập đoàn Quốc điện, Dương Thủ Tuấn vẫn rất tự hào về thân phận của mình nhất là với người nhà gái.

Không đợi Dương Thủ Tuấn trả lời, ngoài cửa đã có một chiếc xe màu đen chạy tới, xe thoáng dừng lại, một đôi vợ chồng đi xuống.

- Thủ Tuấn, nhanh, giám đốc Chu tới.
Người vợ mắt rất sáng, liếc cái nhận ra khách nên kéo chồng.
- Mau một chút, đừng thất lễ.

Dương Thủ Tuấn cũng nhìn ra khách tới là lãnh đạo của mình, lãnh đạo đang nhìn quanh tìm mình. Y không kịp nghĩ nhiều mà đi theo vợ.

Lệnh Hồ Triều có chút bực mình nhìn đối phương:
- Trưởng ban Triệu, người này sao vậy chứ? Khách quý tới là bỏ mặc chúng ta, không nói câu gì đã đi, có phải thất lễ không?

- Không phải thất lễ mà là quá hám lợi. Em thấy Lục Nhị sau này vào nhà này sẽ khổ.
Sở Lỵ lên tiếng.

- Vợ chồng hai người đừng có mà quan tâm cho người khác. Lục Nhị cũng không phải kẻ vừa đâu. Có bộ trưởng Cam chống giữ cho thì sợ gì?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Người ta có khách quý tới, không chừng là lãnh đạo cấp trên, y còn có thể không mau ra tiếp ư? Điều này có thể giải thích. Ví dụ như lãnh đạo thị ủy tới, cậu có đi đón không Lệnh Hồ?

Một đám người vây quanh đôi vợ chồng mới tới đi vào trong. Triệu Quốc Đống đứng từ xa nhìn thấy người đàn ông hơi quen mặt như đã nhận ra ở đâu, hình như là giám đốc một công ty con của Tập đoàn quốc điện, hình như họ Chu, tên là gì thì hắn không quá nhớ. Hắn và Đổng Minh Đường lúc ăn cùng nhau có một lần giám đốc Chu này cũng tham ra. Người này hình như có quan hệ mật thiết với Đổng Minh Đường.

- Quốc Đống, có phải thấy mất mát không?
Lưu Nhược Đồng đứng bên Triệu Quốc Đống khẽ cười nói:
- Ở Bắc Kinh này dù là ai cũng cảm thấy mình cao hơn người ngoài Bắc Kinh một bậc, người tỉnh ngoài đến sẽ thấp hơn một đầu dù anh có làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy.

- Ha ha, như vậy sao?
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Lưu Nhược Đồng.
- Không chừng ngày nào đó anh có thể nhanh chóng khôi phục thân phận quan Bắc Kinh đó.

- Vậy ư?
Lưu Nhược Đồng nghi hoặc nhìn Triệu Quốc Đống, không biết hắn nói thật hay không? Cô cũng mơ hồ nghe vài lời đồn về Triệu Quốc Đống nhưng Lưu Thác đã phủ nhận nên cô không tiện hỏi thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.