Sự Trả Thù Đầy Đam Mê (A Most Passionate Revenge)

Chương 14




Tiền Việt hơi nhướng mày lên nói.
- Còn có việc này. Ừ, khi ấy tôi còn đang làm việc ở Nam Việt đúng là có chút này nhưng không nhớ nổi. Là Triệu Quốc Đống này ư?

- Vâng, Thủ tướng có ấn tượng rất sâu, hình như lúc ấy Thủ tướng đến chỉ huy phòng chống lụt bão ở An Nguyên cho nên rất có ấn tượng với Triệu Quốc Đống. Lần này đến Điền Nam khảo sát, Thủ tướng thoáng cái nhận ra cậu ta.
Tằng Quyền Quân giải thích.
- Chẳng qua chính thức làm Triệu Quốc Đống nổi tiếng là trong hai năm cậu ta làm việc ở Ninh Lăng.

- Ồ, bây giờ không có nhiều cán bộ trẻ vừa có năng lực công tác vừa có tố chất chính trị như vậy.
Tiền Việt suy nghĩ khá lâu mới nói.
- Nhất là cán bộ hơn 30 tuổi từ cơ sở đi ra càng hiếm có. Đúng, tôi nghe nói năm ngoái Điền Nam không quá bình tĩnh cũng là do có quan hệ tới Triệu Quốc Đống này?

Tằng Quyền Quân cười cười không nói. Ở vấn đề này y không tiện phát biểu ý kiến. Nửa cuối năm Điền Nam có điều chỉnh nhân sự rất lớn, Trung ương cũng có một vài phản ứng. Mặc dù Ban Tổ chức cán bộ Trung ương vẫn duy trì trầm mặt, không có đánh giá gì với bên Điền Nam nhưng có thể khẳng định còn có chút ảnh hưởng trái. Triệu Quốc Đống làm trưởng ban tổ chức cán bộ đương nhiên không thoát được quan hệ. Về phần cơn sóng gió ở Điền Nam thì khó đánh giá được là tốt hay xấu.

Tiền Việt cũng biết câu hỏi này của mình làm khó Tằng Quyền Quân. Tiền Việt có thể đánh giá không có nghĩa Tằng Quyền Quân có thể tùy tiện phát biểu ý kiến cho nên không nói thêm gì nữa. Nhưng có một điểm Tiền Việt nhìn ra được đấy là Triệu Quốc Đống không phải người cam chịu tĩnh mịch. Tuổi trẻ nếu không có sự xúc động, không có sự hăng hái tiến lên thì Đảng không cần cán bộ loại này. Tiền Việt rất hy vọng cán bộ dám dũng cảm thử nghiệm trong công việc, sáng tạo trong công việc, dù có chút sai lầm cũng không sợ.

- Lão Tằng, sang năm lão Trần sẽ lui?
Tiền Việt đột nhiên nhớ đến gì đó nên thuận miệng nói.

- Vâng, tuổi lão Trần đã tới có lẽ là sang tháng sẽ làm thủ tục.
Tằng Quyền Quân hơi động tâm, chẳng lẽ nói là …

Triệu Quốc Đống chọn bàn trong góc vì không muốn có người ngoài quấy rầy.
- Quốc Đống, không muốn gặp người quen ở đây sao? Xem ra anh ở Côn Châu đúng là có cảm giác như cá gặp nước.
Mắt Trình Nhược Lâm rất sáng, cô rất vui khi đến Côn Châu gặp Triệu Quốc Đống.
- Em thấy y như là làm cảnh sát, ánh mắt rất sắc. Mấy người phía sau y mặc dù cách khá xa nhưng đều có mùi không đúng.

- Nhược Lâm, ánh mắt em khá độc đó, có thể hai người không nghĩ tới đây là sư đệ cùng đội võ trường cảnh sát tỉnh An Nguyên với anh. Mới mấy tháng trước anh ngẫu nhiên gặp y, không thể không nói là có duyên phận.
Triệu Quốc Đống nói.
- Cậu ta là người Thiên Châu, lúc học có bạn gái là người Côn Châu sau đó theo vợ đến Côn Châu và thành người Côn Châu.

- Ồ, sư đệ của anh? Đúng là xa quê gặp người quen.
La Băng mặc đỏ ửng như sắp chảy nước nhìn qua trẻ hơn vài tuổi, mái tóc dài xõa ngang vai càng tăng thêm nét quý phái, trang nhã của cô.
- Y sao cũng đến đây, anh không phải nói ở đây rất yên tĩnh không có người nhàn tản đến sao?

- Cậu ta làm công an nên xuất hiện ở đâu cũng là bình thường. Hơn nữa đây là địa bàn cậu ta quản lý. Câu ta là phó trưởng phòng Công an quận Tây Lĩnh, phụ trách an ninh trật tự. Khách sạn này là ngành sản xuất đặc biệt nên có lẽ đến kiểm tra công việc.
Triệu Quốc Đống tùy ý nói.
- Hoàn cảnh ở đây rất yên tĩnh, du khách từ ngoài đến bình thường cũng không biết nơi này, người địa phương lại ngại đến đây vì giá cao nên anh cảm thấy nơi này khá thích hợp.

- Đối với anh mà nói là thích hợp rồi.
Trình Nhược Lâm cười cười nhìn Triệu Quốc Đống.

- Ờ, nói cũng đúng, rất thích hợp để hẹn hò.
Triệu Quốc Đống thoải mái nhìn vào đôi mắt đầy tình cảm của Trình Nhược Lâm.
- Sao Nhược Lâm, có phải là thấy anh nên nói như vậy mới hợp ý em?

Bị Triệu Quốc Đống phản kích, mặt Trình Nhược Lâm nóng lên. Cô trừng mắt nhìn hắn nói:
- Không biết xấu hổ.

- Sao lại nói câu này chứ, đôi bên tình nguyện mà.
Triệu Quốc Đống nhún vai.
….
- Sếp Đinh, tên bên kia sợ là có vấn đề.
Một người đàn ông cao gầy đi theo phía sau Đinh Lập Cường nhỏ giọng nói.

- Ồ?
Đinh Lập Cường còn khó hiểu sao Triệu Quốc Đống lại xuất hiện ở đây. Bây giờ nghe cấp dưới nói như vậy y không khỏi rùng minh. Kinh nghiệm công tác nhiều năm làm y luôn giữ được vẻ mặt dưới nhiều trường hợp, thậm chí ngay cả bước đi cũng không hề ngừng lại chút nào, vẫn duy trì tốc độ bình thường đi về phía hành lang nhưng ánh mắt đã sớm liếc nhìn về phía bên kia.

Không sai, Đinh Lập Cường vừa liếc nhìn là biết nhân viên nói không sao. Người đàn ông ngồi phía bên kia nhất định có vấn đề. Mặc dù y vẫn tỏ ra chú ý vào cốc café trước mặt nhưng cơ thể cứng nhắc đã để lộ tâm trạng rất khẩn trương của hắn. Điều này nói rõ đối phương đã nhận ra thân phận của đoàn người bên mình, có thể thấy cảnh sát nên hắn mới khẩn trương. Mà hắn có thái độ như vậy thì nhất định là có chuyện.

- Người này vừa nãy lúc chúng ta đi qua thì người hơi căng thẳng, tai dựng lên, rõ ràng là đang chú ý sếp.

Nhân viên nói chuyện rất nhỏ nhưng ngoài mặt lại không để lộ cảm giác gì.

- Đừng để ý tới y, chúng ta đầu tiên đi xuống rồi nói. Y không chạy được đâu, không chừng còn có đồng bọn.
Đinh Lập Cường vẫn duy trì vẻ mặt tùy ý, y còn ra vẻ cười nói rất vui với nhân viên sau đó đi ra ngoài.

Mãi đến khi đoàn người Đinh Lập Cường biến mất bên ngoài hành lang, người đàn ông kia mới thoáng yên tâm.

Làm y khẩn trương không phải chỉ vì thân phận của đoàn người Đinh Lập Cường, mà là Đinh Lập Cường còn nhận ra Triệu Quốc Đống. Việc này khá phiền phức. Thân phận của Triệu Quốc Đống thì Lực ca đã sớm nói cho hắn biết, đây là nhân vật lớn không dễ động vào. Ở địa bàn Côn Châu này thì đối phương là vua, muốn cho mình chết cũng không khác gì bóp một con kiến. Lực ca cũng nhiều lần dặn mình tuyệt đối phải cẩn thận, không được rút dây động rừng, càng không thể lộ.

Tình hình bây giờ sợ rằng mình cần báo cáo với Lực ca. Có cảnh sát ra mặt thì không phải chuyện nhỏ. Hơn nữa với cảm giác xông nam vào bắc nhiều năm của y, y biết mấy tên cảnh sát kia đều là kẻ lão luyện, không biết bọn họ có chú ý đến mình hay không? Lúc này y có chút hối hận mình có phải là đến quá gần mục tiêu không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.