Sự Trả Thù Đầy Đam Mê (A Most Passionate Revenge)

Chương 10




Điều chỉnh công việc của Đinh Lập Cường đối với Triệu Quốc Đống mà nói là rất đơn giản, trên thực tế không cần hắn nhấc tay cũng có người ngầm hiểu ý. Người hiểu quy tắc quan trường như Vương Thiết thì cơ hội này y có thể không bắt được sao? Đương nhiên đối phương điều chỉnh như vậy cũng là hợp tình hợp lý, không ai tìm ra sơ sót gì. Đinh Lập Cường đã làm phó trưởng phòng được hai năm, điều đến Công an quận Tây Lĩnh làm phó trưởng phòng thì không phải là một câu nói sao? Ai còn có thể gây khó dễ?

Chẳng qua chỉ hai tuần đã điều chỉnh không thể không nói Cục công an thành phố Côn Châu làm việc rất “nhanh chóng, quyết đoán”. Triệu Quốc Đống không thấy có gì ngạc nhiên về việc này.

Bao người mơ tưởng muốn kéo gần quan hệ với hắn. Cán bộ cấp phó giám đốc như Vương Thiết càng là như vậy. Hơn nữa có lẽ Triệu Quốc Đống là người có thể quyết định việc Vương Thiết có thể tiếp tục ở lại Côn Châu làm cục trưởng Cục công an thành phố hay không?

Tết dương lịch Triệu Quốc Đống bay sang Dương Thành, Nam Việt với Cù Vận Bạch hai hôm, cũng thăm Thanh Đào.

Thanh Đào rất khỏe mạnh, càng lớn trông càng giống mẹ, đương nhiên cũng có vẻ giống Triệu Quốc Đống. Cù Vận Bạch rất thương con, thuê một bảo mẫu tốt nghiệp đại học suốt ngày nói tiếng anh với Thanh Đào, Thanh Đào cũng hay bi bô tiếng Anh nghe khá buồn cười.

Thanh Đào có ấn tượng khá mơ hồ về Triệu Quốc Đống. Nhưng khi Triệu Quốc Đống xuất hiện trước mặt nó, nó thoáng cái ý thức được người đàn ông này là bố mình. Khi nó phát hiện người khác có bố ở bên mà mình không có nên trong lòng vẫn tò mò và hỏi mẹ với dì bố mình tại sao không ở bên cạnh? Cù Vận Bạch thường hay đánh trống lảng, bây giờ Triệu Quốc Đống xuất hiện đã giải quyết giúp Cù Vận Bạch.

Triệu Quốc Đống phải nói dối với Thanh Đào là công việc của mình khá đặc biệt nên không thường xuyên ở bên hai mẹ con. Hắn chỉ có thể làm như vậy. Hắn đã hứa cho Cù Vận Bạch một đứa con đầy đủ nhưng đứa bé thiếu tình cha sẽ không được hoàn chỉnh, vì thế hắn phải làm ra quyết định như vậy.

Lúc này hắn mới ý thức được mình mang đến khó xử và mạo hiểm cho con. Mặc dù Cù Vận Bạch và Thanh Đào đã là người dân Hongkong nhưng đủ loại mạo hiểm này vẫn như cũ khiến hắn có thể ngã ngựa bất cứ lúc nào.

Ử cấp độ phó tỉnh như Triệu Quốc Đống mà nói thì quan hệ ngoài luồng cũng không thể làm khó hắn. Nhưng nếu hắn có con với một người phụ nữ không phải là vợ thì đó chính là chứng cứ rất rõ ràng, tổ chức sẽ không dễ dàng tha thứ cho một cán bộ hủ hóa đến mức đó.

Tổ chức kỷ luật sẽ không suy xét anh có nguyên nhân gì, cũng không vì anh là ai mà bỏ qua cho anh. Ít nhất điều này hoàn toàn đủ để anh không thể nào tiến lên được nữa.

Mặc dù Triệu Quốc Đống cũng biết khả năng của việc này không lớn. Cù Vận Bạch và Thanh Đào đã định cư ở Hongkong, Thanh Đào ngày sau sống và học chủ yếu ở Hongkong.

Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng không hối hận. Hắn không thể nào cắt đứt tình cảm với Cù Vận Bạch, cũng không thể cho Cù Vận Bạch một gia đình đúng nghĩa. Như vậy một đứa con chính là cách tốt nhất để bù đắp cho cô, mặc dù mạo hiểm hơn nữa thì hắn vẫn phải chịu trách nhiệm này.

Chẳng qua làm khó Triệu Quốc Đống còn có những người khác như La Băng, Cổ Tiểu Âu, có lẽ La Băng còn có thể nghĩ một chút, nhưng cô bé Cổ Tiểu Âu thì đúng là khó nắm bắt. Cô từng nói cô cảm thấy cuộc sống độc thân đã không thích hợp thì cô sẽ muốn có con, mà đứa con này chỉ có thể là do hắn cho cô. Những lời này Triệu Quốc Đống vẫn nhớ kỹ, không chừng ngày nào đó Cổ Tiểu Âu sẽ đòi.

Phụ nữ có thể mang lại vô tận vui sướng và hạnh phúc cho đàn ông nhưng cũng sẽ mang lại vô vàn phiền não và nguy hiểm. Triệu Quốc Đống cảm thấy câu này rất chính xác với mình.

Phong lưu khi còn trẻ mang lại hậu quả nên bây giờ phải nghĩ cách bù đắp. Mặc dù hắn không hối hận nhưng hắn phải đối mặt, hắn không thể nào cắt đứt tất cả quá khứ.
….
Trần Đại Lực phun ra một hơi thuốc lẳng lặng nhìn dáng người đẫy đà gợi cảm từ xe Accord đi xuống, đối phương vào một công ty hàng không mua vé máy bay.

Canh ả ta đã hai năm, anh em cũng bắt đầu thấy chán nản, cảm thấy mình như bị ma ám mà suốt ngày đi theo dõi ả. Thậm chí có cả người còn nếu nếu mình thật sự muốn ả thì không bằng tìm cơ hội cho ả vào bẫy.

Coi Trần Đại Lực này là ai? Không sai, Trần Đại Lực này muốn ngủ với người phụ nữ đó, muốn sờ vào cặp mông căng tròn kia, muốn sờ nắn cặp vú kia.

Chẳng qua không nhịn được việc nhỏ sẽ loạn việc lớn, Trần Đại Lực không phải loại người lỗ mãng không quản được thứ dưới mông. Ả ta không đơn giản, nếu thật sự bị mình hiếp chỉ sợ sẽ tự tử ngay.

Trần Đại Lực muốn để Triệu Quốc Đống phải trả giá, y muốn có tài nguyên cuồn cuộn chảy vào túi, y muốn làm cho ả ngoan ngoãn nằm trên giường quan hệ với mình, Trần Đại Lực muốn làm chính là việc này. Đương nhiên đây là ở tình huống tính toán của mình thành công.

Chuyện này đúng là không dễ, tên Triệu Quốc Đống khôn khéo như hồ ly, mình cũng không thể lúc nào cũng canh ả này. Mình còn có công việc khác để làm, anh em bên dưới còn muốn sống.

Trần Đại Lực tự nhận mình bây giờ cũng không quá kém, xe đã đổi sang Lexus G430, anh em cũng đều có ô tô đi. Nhưng nghĩ đến ả này đều có thể đi xe Accord, cơn lửa giận sâu trong lòng Trần Đại Lực lại bốc lên.

Dựa vào cái gì? Xe mình và anh em đi đều là do ngày đêm làm việc vaats vả, không cần biết mình dùng thủ đoạn gì nhưng ít nhất mình cũng chịu mạo hiểm, đi trên dây thừng, dùng hết đầu óc để kiếm tiền. Ả dựa vào gì mà đi xe xịn như vậy? Chỉ vì ả là người phụ nữ của Triệu Quốc Đống?

Không công bằng.

Mặc dù thế giới này vốn là không công bằng nhưng Trần Đại Lực muốn kiếm được một thứ “công bằng”

- Tam Mao, cậu vào xem xem, ả chắc là muốn đi mua vé máy bay, chú xem ả đi đâu.
Trần Đại Lực đẩy đẩy tên thanh niên đang ngồi bên cạnh.

- Lực ca, lại để em đi? Ả này có thể nhận ra em không? Bọn em theo dõi ả bao lần mà có tìm được gì đâu? Anh không chán sao? Anh nếu muốn chơi ả không bằng tìm cơ hội ra tay.
Tên Tam Mao gãi đầu không vui nói.

- Cút, mày biết cái gì. Chuyện của Lực ca này còn cần cậu dạy?
Trần Đại Lực tức giận nói:
- Cậu không nghĩ tới Lực ca đã từng đó năm không bỏ qua ả ta là vì nguyên nhân gì? Cậu cho rằng Lực ca này chỉ đơn giản muốn ngủ với ả sao? Cậu coi thường Lực ca này quá đó.

- Vậy Lực ca sao còn cố chấp như vậy?
Tam Mao ngẩn ra.

Trần Đại Lực đã mang theo một đám anh em lên An Đô, bắt công trình. Anh em ai cũng thừa nhận Lực ca có bản lĩnh, nhìn chuẩn công trình, nhìn chuẩn người rồi bỏ đủ vốn liếng ra để lần theo. Một tháng không được thì ba tháng, không được lại nửa năm, cuối cùng có thể kiếm được thứ gì đó từ mục tiêu, cuối cùng có thể lợi dụng mấy thứ này để đạt được mục đích đó là công trình.

- Tôi cố chấp đương nhiên là có lý do, cậu có lúc nào thấy cá lớn thoáng cái là đớp mồi không? Nóng nảy không ăn được đậu hủ. Tôi nói với cậu Tam Mao, đừng có mà học tính xúc động của anh cậu. Muốn làm việc lớn thì cần có nghị lực, có kiên nhẫn. Cậu đi theo Lực ca thì sau này sẽ có cuộc sống hạnh phúc.
Trần Đại Lực cười lạnh một tiếng vỗ chiếc xe.
- Xe này đã đáng gì, đồ Nhật Bản thôi. Chờ một thời gian nữa Lực ca sẽ đổi xe BMW7, xe này sẽ giao cho anh em cậu dùng.

Mặt Tam Mao lập tức sáng bừng bên. Xe Lexus này quá tuyệt vời, y đã sớm muốn nó. Nhưng đây là xe của Lực ca mới mua về được một thời gian với giá trên triệu. Xe này chạy tốn xăng nhưng Tam Mao không thèm để ý, ở đất An Đô này cũng chỉ có vài chiếc. Nếu Lực ca cho mình thì quá tuyệt vời.

- Hắc hắc, Lực ca, vậy em chờ ngày đó.

- Đừng nói nhiều, mau vào xem cho tôi, chú ý đừng để động. Ả không ngu, cậu đừng đến quá gần. Chỉ cần nhìn ả đi đâu, chuyến nào là được, biết không?
Trần Đại Lực vỗ vỗ đầu Tam Mao:
- Anh mày có dự cảm lần này đuôi cáo sẽ lộ ra.

- Lực ca yên tâm.
Tam Mao đầy đắc ý mở cửa chạy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.