Sự Trả Thù Của Tuyết

Chương 7: Cái gọi là "sủng"




Lúc này, Gia Cát Linh Ẩn cũng đuổi tới Dịch Không Cung, trước tiên thỉnh an Thần phi cùng Hoàng hậu. Thấy bộ dáng của Gia Cát Hồng Nhan cũng cảm thấy chấn động, “Đại tỷ, tỷ sao vậy?”

“Tam nha đầu! Hồng Nhan uống nước cam của ngươi xong liền biến thành bộ dạng này, không phải ngươi hạ độc vào trong đó chứ?” Hoàng hậu tức giận hỏi.

“Hoàng hậu nương nương, mọi người cũng không bị gì hết. Nếu thần nữ hạ độc thì không thể nào bình yên vô sự như thế này, lại còn nhằm vào một mình đại tỷ. Huống hồ thần nữ cũng không có ở đó, làm thế nào ra tay trong ly của tỷ ấy được.”

“Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Thần nữ cũng không biết.”

Nhìn thấy bộ dáng của Gia Cát Hồng Nhan, sau lưng Hà Sướng Uyển lạnh cóng. Tay nàng vô thức mà vuốt bụng mình, kinh hãi không thôi. Nếu như không có Gia Cát Linh Ẩn nhắc nhở, có phải bản thân mình cũng gặp phải thủ đoạn hiểm độc rồi hay không? Nhưng mà vì sao chỉ có Gia Cát Hồng Nhan gặp chuyện không may?

Rất nhanh thái y liền tới bắt mạch cho Gia Cát Hồng Nhan, sắc mặt nhất thời biến đổi: “Nương nương, con của trắc phi nương nương, có lẽ không giữ được!”

“Con?” Hoàng hậu kinh ngạc, “Hồng Nhan mang thai khi nào?”

“Con ư?” Hà Sướng Uyển vô thức nói.

“Ngươi nói gì?” Gia Cát Hồng Nhan gắt gao bắt lấy thái y, tín nguyệt của nàng vừa qua, sau đó Sở Lăng Hiên cũng không chạm qua nàng, làm thế nào nàng có con được? Cho nên nàng mới thẳng tay bỏ thuốc sảy thai vào trong nước cam! “Hài tử của ta không còn?”

“Trắc phi nương nương, vi thần không dám nói bậy, quả thật là người mang thai, nhưng hiện tại đã sảy thai, không thể cứu lại được.”

Hai mắt Gia Cát Hồng Nhan tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Đứa con? Một màn này Gia Cát Linh Ẩn cũng không nghĩ đến. Nàng chỉ biết Gia Cát Hồng Nhan sẽ có hành động gì đó, cho nên mới không để cho Hà Sướng Uyển uống. Chẳng lẽ, bên trong có thuốc sảy thai? Nàng nghĩ nghĩ, nháy mắt hiểu được quỷ kế của Gia Cát Hồng Nhan. Thuốc này là nhằm vào Hà Sướng Uyển, nước cam là do nàng mang đến, sẽ khiến Hà Sướng Uyển sảy thai, sau đó sẽ đổ tội danh lên đầu nàng. Một mũi tên trúng hai đích, thật đúng là kế hay! Nhưng mà Gia Cát Hồng Nhan lại không biết rằng, nước hôm nay nàng mang đến lại là nước dưa hấu.

Người tính không bằng trời tính, Gia Cát Hồng Nhan mang thai vậy mà chính nàng ta cũng không biết. Không hại được Hà Sướng Uyển, ngược lại lại tự nhận kết cục thảm hại về mình.

“Mau đỡ trắc phi về giường nghỉ ngơi.” Vẻ mặt Hoàng hậu sốt ruột, chỉ vào những người ở đây, “Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ, các ngươi không được phép rời khỏi Dịch Khôn Cung.”

“Vâng, nương nương.”

Trong lòng Hà Sướng Uyển còn sợ hãi. Thì ra Tam tiểu thư muốn đối phó với Gia Cát Hồng Nhan.

Thái y bận rộn vài canh giờ, nhưng mà vẫn không thể giữ lại được đứa con của Gia Cát Hồng Nhan. Đồng thời, hắn còn nói cho Hoàng hậu một tin tức, trắc phi nương nương không bao giờ có thể mang thai được nữa.

Nghe thấy tin tức này, trong lòng Hoàng hậu vui sướng không thôi, “Nguyên nhân trắc phi sảy thai có điều tra ra được không?”

“Hồi bẩm nương nương, bên trong nước trắc phi uống có hồng hoa.”

“Vô liêm sỉ!” Hoàng hậu khó thở, đánh mạnh vào thành ghế, “Là ai cố ý khiến trắc phi sảy thai? Tam nha đầu, nước cam này là ngươi mang vào cung, ngươi còn có thể nói gì nữa?” Hoàng hậu nhìn Hà Sướng Uyển, trong mắt nổi lên nghi hoặc, vội vàng hỏi, “Sướng Uyển, con không sao chứ?”

“Mẫu hậu, con không sao. Con không thích đồ lạnh cho nên không uống.”

Hoàng hậu thở ra nhẹ nhõm, lạnh lùng nhìn Gia Cát Linh Ẩn chằm chằm, “Tam nha đầu, bản cung không nghĩ tới ngươi lại ác độc như vậy, lại có thể đồng thời hạ thủ với Hồng Nhan cùng Sướng Uyển.”

Lúc này, Sở Kim Triêu nhận được tin cũng chạy tới Dịch Khôn Cung. Sắc mặt Sở Kim Triêu âm trầm, mưu hại con nối dõi của hoàng thất là chuyện ông rất để ý.

“Hoàng hậu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Chuyện này hẳn là hỏi Thất vương phi. Nước cam này là do ngươi mang vào cung, hiện giờ xảy ra chuyện lớn như vậy ngươi giải thích cho bản cung xem. Không phải là ngươi không thể mang thai, ghen tị Sướng Uyển cùng Hồng Nhan cho nên mới hạ thủ?” Hoàng hậu gằn giọng hỏi.

Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn kinh ngạc, “Hoàng hậu nương nương, nước cam nào?”

“Ngươi còn giả bộ cái gì?” Hoàng hậu tức giận.

“Nương nương, thần nữ quả thật không biết nước cam nào cả. Hôm nay tiến cung thần nữ mang tới là nước dưa hấu, nếu nương nương không tin có thể hỏi Liên công công, Liên công công có xem qua.”

Sở Kim Triêu nhíu mày, chuyện này rõ ràng có vấn đề, “Vậy vì sao tới Dịch Khôn Cung lại thành nước cam?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần nữ cũng không biết. Lúc đó thân thể thần nữ có chút không thoải mái nên mới nhờ Đại tỷ mang nước tới Dịch Khôn Cung, chẳng lẽ là Đại tỷ đổi đi nước dưa hấu của thần nữ?”

“Chẳng lẽ Hồng Nhan lại hại chính đứa con của nó hay sao?” Ở hậu cung nhiều năm như vậy, Hoàng hậu so với bất kì ai đều biết rằng đứa con đối với nữ nhân là vô cùng quan trọng, không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không ai hy sinh đứa con của mình.

“Chuyện này… Thần nữ cũng không biết. Điều duy nhất có thể giải thích được là Đại tỷ không biết mình mang thai.”

“Sao nó có thể hồ đồ đến mức chính mình mang thai cũng không biết chứ.”

Lúc này, Ninh Hạ đi ra nói với mọi người là Trắc phi nương nương đã tỉnh, vì vậy mấy người cùng nhau đi vào. Gia Cát Hồng Nhan bắn ánh mắt sắc lạnh về phía Gia Cát Linh Ẩn: “Tam muội, Đại tỷ thật sự là không ngờ muội lại nhẫn tâm như vậy. Muội hận ta cũng không sao nhưng vì sao lại phải giết hại đứa con của ta cùng Lục điện hạ? Thái tử phi nương nương, Quý phi nương nương đều mang thai, muội là muốn một mũi tên trúng ba đích, dọn sạch những uy hiếp đến Thất điện hạ sao? Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, xin hãy làm chủ cho thần nữ.”

Gia Cát Linh Ẩn vô tội lắc đầu, “Đại tỷ uống nước cam mà trúng độc, nhưng mà, hôm nay muội chuẩn bị rõ ràng là nước dưa hấu, muội đang muốn hỏi đại tỷ, vì sao nước dưa hấu lại biến thành nước cam?”

“Ngươi…” Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan trở nên trắng bệch, “Cái gì ta cũng không làm, ta làm sao biết được chứ. Ngươi nói là nước dưa hấu, ai có thể làm chứng? Căn bản là không có chứng cớ, đừng ăn nói lung tung.”

“Có, Liên công công chính là nhân chứng!” Gia Cát Linh Ẩn nói rất dứt khoát, “Hoàng thượng, thần nữ khẩn cầu để Liên công công làm chứng cho thần nữ.”

“Truyền.”

Liên công công ở ngay ngoài điện, ông đi vào chứng thực cho lời nói của Gia Cát Linh Ẩn.

Gia Cát Hồng Nhan hết đường ngụy biện, cả người không ngừng run rẩy, bởi vì sợ hãi mà giọng nói không rõ: “Ta… Ta cái gì cũng không làm! Ta cái gì cũng không làm! Gia Cát Linh Ẩn, ngươi đừng đổ oan cho ta!”

“Đại tỷ, muội không đổ oan cho tỷ, muội chỉ là muốn tỷ giải thích cho Hoàng thượng cùng nương nương một chút, tại sao nước dưa hấu lại biến thành nước cam? Hôm qua lúc ra khỏi cung, Đại tỷ tới hỏi ta hôm nay sẽ mang nước gì, ta nói là nước cam, Đại tỷ liền tin sao?”

“Ngươi…” Gia Cát Hồng Nhan chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nàng hận không thể đem Gia Cát Linh Ẩn xé thành trăm mảnh. Nữ nhân này, ngày hôm qua giả bộ với nàng, nghĩ đến đó, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu, hai mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.

“Gia Cát trắc phi lá cũng lớn thật!” Hoàng hậu biết là đã đổ oan cho Gia Cát Linh Ẩn, thấy sắc mặt Sở Kim Triêu không tốt liền đem cơn tức giận đẩy sang người Gia Cát Hồng Nhan, “Hoàng thượng, đợi Gia Cát trắc phi tỉnh lại nhất định phải trừng trị nó một trận mới được!”

“Nương nương…” Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, sắc mặt lo lắng, “Đại tỷ mất đi đứa con cũng không phải là chuyện tỷ ấy muốn, lại cả đời không thể sinh con nữa, tỷ ấy đã đủ thảm rồi, cầu xin nương nương tha một lần, đừng trừng phạt tỷ ấy.”

Hoàng hậu chán nản, lời này của Gia Cát Linh Ẩn chẳng phải giống như là mình lòng dạ hẹp hòi hay sao? Bà trở nên tức giận, “Tam nha đầu, bản cung cũng là xả giận cho ngươi. Nếu thái tử phi uống thứ nước ấy, Chu quý phi cũng như vậy thì chẳng phải là chuyện lớn rồi hay sao? Chuyện này, bản cung không thể xem nhẹ được.”

“Nương nương nói đúng.” Gia Cát Linh Ẩn biết điều vâng dạ, “Cũng may thái tử phi không sao, Đại tỷ cũng đã bị trừng phạt rồi, Lục điện hạ còn có thể trách phạt tỷ ấy nữa. Cầu xin nương nương hạ thủ lưu tình.”

“Hoàng thượng…” Hoàng hậu nhìn Sở Kim Triêu.

“Được rồi.” Sở Kim Triêu thở dài, “Người đâu, đưa Gia Cát trắc phi quay về Lục vương phủ. Chuyện này dừng ở đây, Hoàng hậu cũng không nên truy cứu nữa. Gần đây hậu cung phát sinh nhiều chuyện như vậy, Hoàng hậu nên quản lý cho tốt vào.”

Hoàng hậu nghe vậy liền biến sắc, lập tức quỳ xuống trước mặt Sở Kim Triêu khấu đầu một cái: “Thần thiếp biết tội, là thần thiếp không để ý tốt hậu cung, xin Hoàng thượng trách phạt.”

“Đứng lên đi, trẫm mệt rồi. Tam nha đầu, con cùng với những người kia đưa Trắc phi về Lục vương phủ. Hồi cung.”

“Cung tiễn Hoàng thượng.”

Gia Cát Linh Ẩn nhìn Sở Kim Triêu, trong khoảng thời gian này sắc mặt ông cũng không tốt, so với trước kia càng ngày càng kém. Mỗi lần nhìn ông, đều thấy vẻ mặt mệt mỏi, cứ tiếp tục như vậy nàng thật lo lắng sức khỏe ông có vấn đề. Một khi Hoàng thượng ngã xuống, cả Ngân Đô đều sẽ trở nên hỗn loạn.

Mấy người đưa Gia Cát Hồng Nhan đang hôn mê trở về Lục vương phủ. Sở Lăng Hiên nghe được tin liền đi ra nhìn thoáng qua, “Đưa Trắc phi vào trong viện.”

Sở Lăng Hiên nhìn chằm chằm Gia Cát Linh Ẩn, không nghĩ tới nàng sẽ đến. Nàng luôn luôn tránh hắn còn không kịp, hôm nay chủ động đến Lục vương phủ, hắn thật đúng là không ngờ.

“Trắc phi đã đưa trở về, ta xin cáo từ.”

“Đợi đã!” Sở Lăng Hiên tóm lấy cánh tay của nàng, thấy ánh mắt rét lạnh của nàng, hắn xấu hổ buông ra, “Trắc phi của bản vương hôn mê bất tỉnh, hình như bị thương rất nghiêm trọng, Thất vương phi không thể cho bản vương một lời giải thích sao?”

“Giải thích?” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng cười, “Trắc phi lén hại ta, thiếu chút nữa hại Thái tử phi sảy thai, phải là Trắc phi nương nương cho ta một lời giải thích mới đúng chứ? Lục điện hạ muốn hỏi gì thì cứ hỏi Trắc phi của ngươi là được rồi! Cáo từ!”

“Gia Cát Linh Ẩn, là ngươi đưa nàng trở về, làm sao bản vương biết là có phải do ngươi rat tay độc ác hay không? Trước khi nàng tỉnh lại bản vương không thể để ngươi rời khỏi đây!” Ánh mắt cao ngạo của nàng đối với hắn thực có lực hấp dẫn, nàng tự mình dâng đến cửa, làm sao hắn có thể dễ dàng thả nàng đi như vậy.

“Tốt thôi!” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười, nàng đã cho người đi báo với Sở Lăng Thiên đến Lục vương phủ tìm nàng, cũng không lo lắng Sở Lăng Hiên làm gì với nàng, vừa lúc nàng muốn nhìn xem sau khi Gia Cát Hồng Nhan tỉnh lại sẽ là tình cảnh gì, “Vậy ta liền cùng Lục điện hạ chờ Trắc phi tỉnh lại. Tới viện của tỷ ấy thôi.”

Sở Lăng Hiên nhếch lên khóe miệng, cười cười, cùng nàng đến viện của Gia Cát Hồng Nhan.

Viện của nàng ta tràn ngập mùi máu tanh, mấy thị nữa bưng từng chậu máu loãng ra ngoài, bộ quần áo dính máu bị ném vào trong góc.

“Nàng bị thương nghiêm trọng như vậy?” Thấy tình cảnh đó Sở Lăng Hiên nhíu mày, nhưng mà trong giọng nói không có một chút ấm áp.

“Tỷ ấy mang thai, ngươi biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.