Nhìn Thẩm Tâm không muốn tổn thương tự trọng của anh mà nín cười, Tần Thương Hải thật sự cảm thấy buồn.
Ngày đó sau khi Thẩm Tâm về nhà, anh liền tức giận phấn đấu, không ngại trễ, gấp một phòng đầy hạc giấy, đại khái không dưới một ngàn con, sáng sớm ngày hôm sau, rốt cuộc làm cho anh dốc hết tâm huyết hoàn thành tác phẩm hoàn mỹ!
Anh không chỉ chọn giấy màu vàng nhạt, giống sư phụ đúc kiếm trong tiểu thuyết võ hiệp, rút hết toàn bộ sức lực anh, là hơn nửa tâm huyết của anh, cuối cùng luyện ra kinh thiên động địa quỷ thần khiếp thần kiếm!
Tóm lại sáng sớm ngày đó, Tần Thương Hải giống như một đứa ngốc, một tay bưng kiệt tác của anh, một tay xách hơn phần nửa túi hạc giấy mà anh thức đêm xếp, đến Thẩm gia tìm Thẩm Tâm hiến vật quý.
Thật sự là Thẩm Tâm kinh ngạc đến nói không nên lời, cùng lúc thật sự cười cho đã, cùng lúc lại có cảm động, chỗ bị thương trên tay Tần Thương Hải còn chưa có khỏi hẳn.
"Chỗ này không biết được bao nhiêu cái, em cầm đưa cho Lina đi." Tần Thương Hải biểu hiện được khí phách số một. Cô kêu Lily. Thẩm Tâm không nghĩ sửa miệng anh, cô phát hiện ra Tần Thương Hải không giỏi nhớ tên người khác.
"Còn có con này, là tặng cho em." Mấy cái khác đều là vai phụ, con này xếp đẹp nhất, mỗi bộ phận đều được nghiên cứu qua, hao hết tâm huyết anh, dĩ nhiên chỉ đưa cho Tâm Tâm.
"Cám ơn, rất đẹp." Thật ra chỉ là con hạc giấy, nhưng nghĩ đến anh mất cả đêm hao tốn tâm tư, Thẩm Tâm sao cò thế không vui, không cảm động cho được?
Hai tay cô nâng con hạc giấy xếp bằng màu vàng ánh kim, đến ánh mắt cũng cười, chỉ là cả khuôn mặt tươi cười có thể ngọt đến bên trong tâm khảm con người, đột nhiên Tần Thương Hải cảm thấy, cả buổi tối nghiêm túc vất vả đều có giá trị.
Sáng sớm, mùi hương hoa sắc vi ( tường vi trong đêm ) thoang thoảng, bầu trời trong suốt như thủy tinh màu lam, cô bé nhỏ của anh cười đến hạnh phúc, anh giống như trong nụ cười của cô thấy được cảnh đẹp mong muốn, tư tưởng dao động, kìm lòng không đươc cúi đầu hôn môi mềm mại của cô.
Gió xuân thổi qua cả vùng đất sống lại, ngay cả ánh mặt trời cũng giống như thấm mật bình thường ngọt.
Là ai vụng trộm nhìn thấy tiểu tình nhân đang lúc bí mật, trốn đi vụng trộm cười trộm? Mở rộng cửa sổ, rèm cửa màu trắng theo gió bay, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng chuyển kênh, giọng nói trong suốt gần như mọc cánh, bay về phía phương xa, từ từ hát lên giai điệu bãn Valse quen thuộc. . . . . .
If I could take this moment forever
ture the pages of my mind
Toanther place and time
We would never say goodbye. . . . . .
Hai người họ khi đó thật trẻ tuổi, có thể có được nhiều lắm, có thể sáng tạo giống như vô hạn, vì thế đương nhiên không cần biết đến điều quan trọng nhất, nếu không cẩn thận để mất đi, không có khả năng tìm về . . . . . . . .
*************************
Nếu như, hai người họ theo lẽ tự nhiên ở chung, có thể sẽ có kết cục hanh phúc? Nhưng chỉ là "Nếu", ai cũng không có khả năng cam đoan biết trước được tương lai.
Thẩm Tâm tròn 18 tuổi, hai người trẻ tuổi đã bị ép đến lễ đường kết hôn.
Đạo lí đó tên là tình yêu, với Tần Thương Hải mà nói là quá hư ảo, đối với anh tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết lại bị nuông chiều thói quen dã thú, lực trói buộc thật sự không nhiều.
Tuổi anh còn rất trẻ, mà trong tình yêu anh rất ngây thơ, tự do với anh rất quý.
Anh cơ bản không nghĩ tới muốn kết hôn, ít nhất cũng không phải lúc còn trẻ chưa ăn chơi đuôc bao nhiêu!
Tần Thương Hải đối với Thẩm Tâm là thương hại, chỉ tới lúc phát hiện cô bằng lòng theo ý người lớn an bài, anh chỉ nghĩ rằng, Thẩm Tâm ít nhất nên cùng anh phản đối sự an bài của người lớn. Anh không phải phạm tội làm nhục, cũng không có làm sai cái gì, không nên giống như bị trừng phạt phải trả giá bằng nửa cuộc đời.
Là ai nói câu nói đó? Đối phương trước khi kết hôn bị người khác mến mộ ưu điểm, có lẽ sau khi kết hôn lại tạo thành khuyết điểm trên môi người đó. Không thể nghĩ được là lời nói này không cần chờ đến khi hai người họ kết hôn cũng đã trở thành sự thật, Tần Thương Hải đối với Thẩm Tâm phục tùng mệnh lệnh đã cảm thấy không còn kiên nhẫn.
Lần cuối cùng cùng cô hòa bình ở chung, là hiểu được cô không có ý định phản đối người lớn, Thẩm Tâm đối với chuyện đột nhiên trở mặt của anh cảm thấy hoảng hốt, không nhịn được rơi nước mắt, khi đó, Tần Thương Hải chính là không kiên nhẫn đột nhiên nổi cơn tức giận, xoay người bỏ đi không xoay đầu lại, mãi cho đến ngày kết hôn, anh cũng chưa từng nói với cô một câu nào.
Đêm tân hôn, anh cố ý uống say đến mức không còn biết gì, nào biết say không được, ngược lại còn quá tỉnh táo, tỉnh táo đến lúc vào phòng, nhỉn gương mặt Thẩm Tâm như muốn khóc, tim vẫn là bị nhéo mạnh. Nhưng giờ khắc này anh không muốn bất cứ thứ gì bao vây tình cảm của anh, anh thầm nghĩ rít gào!
"Khóc cái gì? Cô không phải đạt được ước muốn ?" Thẩm Tâm trợn to mắt, không rõ nguyên nhân.
Tần Thương Hải bước chân không yên hướng tới cô, cầm chiếc cằm tinh xảo của Thẩm Tâm, "Đừng giả bộ. Cô thực thích ta, không phải sao? Cho nên như bây giờ căn bản chính hợp ý cô! Lão Tử bị ngươi trói lại, cô rất đắc ý phải không?" Thẩm Tâm một trận khó chịu, Tần thương hải uống say làm trò hề khiến cho cô sợ hãi.
"Em không có. . . . . ."
"Cô có!" Anh rống cô, muốn đem hết nước mắt trong hốc thu về.
Đừng khóc! Chết tiệt đừng khóc! Nước mắt làm cho anh sâu trong lí trí tự trách chính mình, anh cảm thấy bản thân giống như phạm tội cưỡng gian, giống như tên khốn kiếp bội tình bạc nghĩa, nước mắt của cô đủ để cho anh định ra tội danh.
"Không quan hệ, dù sao chúng ta đều thề , ta sẽ không quên quyền lợi của ta." Anh thô lỗ xé quần áo ngủ của Thẩm Tâm, gần như bạo lực, không để ý tới người dưới thân cầu xin tha thứ, anh xé rách dây áo khoác, xé bỏ váy ngủ bằng lụa, sớm rớt ra bra, thô lỗ đùa giỡn đôi ngực no tròn.
"Ta trung thành là có giá cao." Anh ác nghiệt vẫn đang nắm lấy nơi trắng nõn mềm mại, lôi kéo, một tay kia không ngừng tiếp tục xé đi quần áo che đậy thân thể cô.
"Mới một chút như vậy liền đứng thẳng." Hắn ngón cái đè lại núm, bàn tay nâng bên vú, bắt đầu vội vàng nhào nặn.
"Thực xin lỗi, em nguyện ý. . . . . ." Cô chật vật đứng dậy, lại bị anh đè trên giường.
"Nguyện ý cái gì?" Anh cười lạnh, giận chính mình thế nhưng lại bị lửa đốt, bụng dưới phồng lên đau đớn. Anh tưởng hung hăng muốn cô.
Xé đi miếng vải cuối cùng trên người cô, Tần Thương Hải nửa quỳ ở trên giường, cởi bỏ lưng quần, lấy ra phân thân dâng trảo gắng gượng.
"Lại đây ngậm nó." Anh đã sớm muốn làm như vậy, muốn cô dùng cái miệng nhỏ mê người ngậm dục vọng cuồng dã của anh, anh giấu diếm tham muốn giữ lấy chơi đùa từng chỗ trên người cô.
Thẩm Tâm bắt đầu nghĩ kháng cự, nhưng cô không nỡ, cũng không muốn làm trái anh, chỉ có thế thuận theo đi về hướng anh. Nhưng này độ cao làm cô chần chờ.
"Quỳ sấp xuống, cô biết chứ?" Anh ác ý nói, trong giọng nói lộ vẻ trào phúng, ánh mắt lại rực lửa đỏ.
Quả là phải nằm úp sấp mới có thể đụng tới nơi mà anh muốn phục vụ nha, Thẩm Tâm không nghi ngờ gì, thuận theo quỳ sát ở trước người anh, mông nhỏ nhấc lên, dâng trào to lớn dài đứng sửng ở trước mắt cô, cả khuôn mặt cô đỏ ửng.
Anh đột nhiên đưa tay dò tìm bả vai cô, một tay cầm một cái tuyết nhũ, dùng sức xoa nhẹ đứng lên. Của nàng làm anh nghiện, hầu như hàng đêm tưởng niệm, giờ phút này lại vội vàng không cách nào che giấu được.
"Nhanh chút, đừng ma ma đạp đạp ." Ngón tay của anh phân biệt nắm đầu v*, lôi kéo trừng phạt.
"Uhm. . . . . " Thẩm Tâm không thể không một tay chống đỡ thân mình, một tay cầm nam tính của anh, môi mới chạm đến ngay trước, Tần Thương Hải đã rên rỉ ra tiếng, xoa bóp hai vú cô với tiết tấu nhanh hơn.
Thẩm tâm bị âu yếm, hô hấp dồn dập, toàn thân nóng cháy, cô lại thử vươn đầu lưỡi, giống liếm kem ly, liếm phần đang nhô ra.
Thật ra không nghĩ giống trung đáng sợ, hơn nữa trước mắt cô là tâm tâm niệm niệm đắc ý, như vậy cử chỉ cũng không trở thành làm cho người ta khó có thể chịu được.
Ít nhất, cô hi vọng mình có thể lấy lòng anh.
Thẩm Tâm đem phần nam tính to lớn tiến vào miệng cô, cô không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể một bên dùng đầu lưỡi vòng ngay trước chuyển động, lập tức nhẹ nhàng hút anh.
Tần Thương Hải gần như bị cô bé này bức điên rồi, lấy tay nâng đầu cô lên, bắt đầu đong đưa cái mông, ở chỗ sâu trong yết hầu cũng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Thẩm Tâm nghĩ rằng giãy giụa, bao lấy thô to của anh đối với cô rất miễn cưỡng, nước bọt dọc theo miệng của cô uốn lượn chảy xuôi, cô chỉ có thể cố hết sức chịu đựng vật trong miệng.
Đến khi một tiếng gầm nhẹ kéo dài, một cỗ chất lỏng tanh ngọt dính nóng phóng thích trong miệng cô, vẫn cố gắng nuốt nước miếng, Thẩm Tâm không nghĩ rằng mang nuốt vào toàn bộ.
Hành động của Thẩm Tâm làm cho Tần Thương Hải trong mắt dấy lên dục hỏa, anh đứng dậy, thừa dịp cô còn chưa kịp phản ứng, bắt được mắt cá chân của cô lập tức kéo ra, làm cho cô ngã ngồi trên giường.
Tần Thương Hải dùng sức mở hai chân đang cố khép lại kia ra, nơi u mật hoa tâm sớm ẩm ướt mê người mời gọi. ."Xem cô, là đã sớm ướt đang đợi ta đến?" Anh đem hai chân Thẩm Tâm đặt tại trên vai, lớn mật xemxét, gảy.
"Không cần. . . . . ." Thẩm Tâm đưa tay tưởng ngăn cản Tần Thương Hải, tưởng che lấp nới kia đang cảm thấy thẽn tăng vọt, lại không mảy may động anh.
"Nhìn cho kĩ, nhìn xem cô ẩm ướt như thế nào, không nghĩ, cô như thế lại phản ứng quá nhiệt tình lấy lòng ta." Anh mở hai đùi Thẩm Tâm ra, hai đầu gối gác lên vai anh, toàn bộ mông và sau lưng nâng lên, nơi tư mật hoàn toàn hiên ra trước mắt anh.
Cô không cách nào thu chân lại, anh lại thỏa thích đùa giỡn, ngón tay thô ráp nhìn như dịu dàng mơn trớn đóa hoa, lướt qua hoa hạch, tới tới lui lui, lại ác ý gảy ra tiếng vang ướt át.
"Cô thật nên xem cái miệng nhỏ của cô có bao nhiêu dâm đãng, lúc mở lúc đóng cầu xin ta chơi đùa với nó!" Anh hướng tới hoa tâm đang chảy mật dịch tiến vào một ngón tay, nhẹ nhàng ở nơi cửa miệng chơi đùa, ngón tay cong lại bắt đầu chuyển động. "A. . . . " Thẩm Tâm cảm thấy hoa tâm bị đùa giỡn giống như thiêu đốt, hơi nóng không ngừng nhân lên, đem tất cả khát khao trong cơ thể không ngừng được dụ dỗ mà ra.
Toàn thân cô trần trụi, treo ở trên người anh, giống như yêu nô tùy anh cần anh lấy.
Tần Thương Hải dùng hai ngón cái đùa giỡn nhị hoa, dụ dỗ mật ngọt ra càng nhiều.
"Thật là ẩm ướt, cô muốn ta liếm cho khô đúng không?" Anh đưa hai ngón tay hướng hoa huy*t đỏ tươi, cũng không cho thêm nhiều, lấy ra rất nhanh, lại nhẹ nhàng thăm dò phía ngoài. "Không cần. . . . . " Thẩm Tâm che khuất mặt.
"Cô muốn." Anh cười lạnh, cúi đầu, lập tức lấy bản thân không có cách nào chiếm giữ dục vọng khát khao liếm mút mật ngọt nơi cô, tiếng động giống như tiếng nhạc xuân, một tiếng kích thích lỗ tai hai người, cũng kích thích khoái cảm dã thú.
"Ô. . . . ." Thẩm Tâm nhịn không được khóc nức nở, thỉnh thoảng một tiếng lại một tiếng rên rỉ.
Tần thương hải ngậm nhị hoa sưng non mềm, trằn trọc hút, đồng thời hướng tiểu huyệt ẩn ướt mật dịch với vào một ngón tay, theo động tác anh hút nhẹ nhàng xuyên vào.
"A. . . . . . " Cô nghĩ giãy giụa eo đáp lại, nhưng mà bị anh kiềm chế thật chặt, bất lực run run khóc nức nở, thân thể tuyết trắng chỉ cho mình anh hưởng thụ, thừa nhận phảng phất vĩnh viễn không chừng mực khoái cảm.
"Thì ra ngươi làm từ đường, ngọt như vậy." Anh vẫn còn chưa đủ tiếp tục liếm hôn cô, cũng tiếp tục tra tấn làm cho cô vô cùng e lệ, thậm chí làm cho cô bị dục vọng mãnh liệt bao phủ, thân mình nhỏ nhắn chịu không được run lên thì anh cũng không nghĩ muốn đừng lại.
Anh mang cô đùa nghịch thành tư thế phóng đãng nhất, lấy đầu gối lót dưới lưng cô, làm cho hai chân cô gập lại, gấp khúc cũng mở rộng ra.
hoa huy*t kiều diễm bị anh hôn đến ướt át dâm đãng mê hoặc anh, Tần Thương Hải sớm quên hết tất cả phẫn nộ và bất mãn, giờ phút này anh là dã thú mồm to khát vọng hưởng thụ con mồi, nam tính anh lại sung huyết sưng, càng thêm nổi giận, vận sức chờ phát động.
Anh cố ý chờ cô phục hồi tinh thần lại, cô hồi tỉnh nhìn bộ dáng bọn họ ái ân, cố ý nâng lên hai chân cô, nam tính ở phía trước nụ hoa ướt đẫm dò dẫm một hồi.
"Nhìn đi." Anh muốn cô thấy, cô là như thế này trở thành nữ nhân của anh. Tần Thương Hải đột nhiên hung hăng tiến vào cô.
"A. . . . . ." Không giống lầu tiên đau đớn, lần này, khoái cảm kịch liệt giống sóng triều đánh úp lại, cô cảm nhận được vật thật lớn của anh đã tràn ngập cô.
"Tâm Tâm, ta muốn co thấy." ANh một bên động tác thẳng tiến, càng ngày càng điên cuồng chiếm giữ lấy cô, "Nhìn đi. . . . . . Chúng ta là như thế này hợp lại làm một. . . . . ." Anh mê người nói nhỏ không khống chế được , hóa thành từng trận gầm nhẹ, nam tính thô to lần lượt ra vào nơi hoa huy*t ăn không no, cũng bị cô lần lượt hấp thu."A. . . .Đáng chết, quá nhanh. . . . " Anh muốn điên rồi, điên cuồng dùng lực rút ra đút vào băng băng, giống như muốn chơi đùa phá hư cô bé nhỏ duy nhất anh thích, màn che giường rung động như điên, trụ giường mãnh liệt va chạm vách tường.
Mà Thẩm tâm sớm điên cuồng, dùng nơi vô cùng xinh đẹp, tham lam hấp thụ nơi dũng mãnh của anh.
"A. . . . . . Thương. . . . . . Toàn bộ cho anh. . . . . . Em yêu anh. . . ." Cô yếu ớt mềm mại như vậy, lại giống nữ yêu, bức điên anh, muốn yêu cầu tất cả của anh.
Bọn họ rõ ràng giống dã thú thú, hoàn toàn mất đi lý trí, điên cuồng mà cho cũng điên cuồng mà yêu cầu, cũng không tự giác nói ra một câu yêu ngây thơ.
Thật ra, nguyên nhần vì ban đầu không thay đổi kiểu làm, mới có vẻ trần trụi mà thản nhiên đi?
Đêm đó, giống muốn xua đuổi phiền lòng lý trí, anh một lần lại một lần muốn cô, cho đến khi Thẩm tâm không chịu nổi, khóc ngủ.
Rượu trong lúc kích tình phát huy, Tần Thương Hải tỉnh rượu hơn phân nửa, anh nhìn cô bé nhỏ đang ngủ bên cạnh, bên má hồng vẫn còn nước mắt, lông mi dài cũng còn vương nước mắt trong suốt, toàn thân đầy những dấu vết anh đùa giỡn.
Cô chính là con dê nhỏ mang tội lớn, sau khi tỉnh rượu anh không thể không thấy rõ sự thật, nhưng lại không muốn dễ dàng thỏa hiệp, anh tự tay, yêu thương mơn trớn gò má cô, lại giống như bị đả thương rút tay về, chỉ có thể ảo não trừng mắt nhìn cô bé nhỏ đang ngon giấc mãnh liệt muốn ôm.
Mệnh lệnh bốc đồng làm anh xoay người tời đi, đem việc bị người nhà trói chặt với cô bé nhỏ hoàn toàn không để ý, bởi vì cô làm cho anh giống tội phạm cưỡng gain, giống tên khốn kiếp phụ tình bạc nghĩa, cho dủ trả giá bằng tự do nửa đời cũng không bù được tội.
Nhưng một mặt anh lại muốn thuận theo tình cảm, ôm chặt cô, dịu dàng dựa sát vào nhau, không phải cô bé kia bị thương, mà là tim của anh bị thương, theo đuổi cô đơn đến khô kiệt mà chết, chỉ có chống cự có thể trị đau đớn.
Tần Thương Hải giãy dụa, chậm chạp không hề hành động, cả một đêm nhìn cô, suy nghĩ lung tung.
Anh bắt đầu hiểu nếu bản thân cứng rắn chống cự cuộc hôn nhân này, người bị thương dâu nhất sẽ là cô vợ nhỏ, mà anh đã bắt đầu mềm lòng.
*********************************************
Tần Thương Hải lựa chọn chiến tranh lạnh với Thẩm Tâm.
Nói thật ra, về đoạn kí ức kia, Tần Thương Hải kì thật không nhớ rõ lắm, nhưng ấn tượng duy nhất anh biết mình bất mãn, là phẫn hận, này luồng phẫn nộ là nhằm vào người nhà. Về phần Thẩm tâm, có thể không đối mặt sẽ không muốn đối mặt, anh không để ý tới cô, cũng không nghe cô giải thích, không nghĩ chính mình lại mềm lòng.
Rất nhiều năm sau hồi tưởng lại, phản ứng của anh thật sự giống hai người bạn nhỏ cãi nhau, cãi cọ với bạn gái tốt nhất sau đó tuyệt giao, nào biết đại thiếu gia anh tùy hứng và ngây thơ, đem cuộc sống của người khác nhân sinh khiến cho long trời lỡ đất.
Anh từ nhỏ được cưng chiều, người nhà chưa bao giờ vì anh có bạn gái mà tar1ch cứ hoặc phán xét, bạn gái của anh vốn không thiếu thiên kim tiểu thư, đại gia đùa giỡn rồi thôi, vì sao chỉ có một mình Thẩm Tâm phải chịu trách nhiệm.
Cũng bởi vì Thẩm Tâm là xử nữ? bởi vì bị bắt? Bởi vì Tần Thẩm hai nhà có qua lại?
ANh thừa nhận, thật ra lúc đó đối với Thẩm Tâm, phân nửa là giận chó đánh mèo, anh cũng không ph là không thương tiếc cô. Từ nhỏ không có người nào bắt ép anh làm cái gì, nhất định không thể làm cái gì, cố tình ở hôn nhân đại sự chịu sự sắp xếp của người nhà, tội ác của anh tày trời đến mức nào. Rõ ràng là Thẩm Tâm can tâm tình nguyện nha, vì sao anh phải vì thế mà đem phần đời còn lại của mình trói chặt, trả giá lớn như vậy? Tuy nói nguyên do là anh xứng đáng, nhưng Tần Thương Hải chính là khó chịu! Trường bối trong nhà ép buộc anh nhận hậu quả, chính al2 làm cho anh sinh lòng phản nghịch. Vì thế, anh chọn rời xa nhà học đại học, đem vợ mới cưới để ở nhà, vừa đi chính là ba năm. . . . .
Muốn miêu tả hai người họ vừa mới kết hôn không bao lâu liền ở riêng, , đại khái có vài phần giống vua trong bào khố cộng thêm Trần Thế Mỹ, khác biệt ở chỗ anh là Trần Thế mỸ hiện đại bắt cá hai tay nhưng đối tượng không phải công chúa. Bình thường so sánh xuất thân trong bảo khố ny với Thẩm Tâm, Thẩm Tâm càng giống công chúa.
Bất quá lúc trở về, cùng anh ở một chỗ xác định là báu vật sao? Là Kelly làm không tốt? Vẫn là cái kia xinh đẹp hồ đồ thêm?
Bản thân là một phần tử trong cái gì chó má đại học nghệ thuật - anh phản kháng trong nhà, đưa ra sáng kiến, chính là chọn lúc danh tiếng sa đọa, người người nhìn vào đều cau mày, làm cha anh tức chết - tóm lại lúc đó trình độ phá hoại của Tần Thương Hải thật cao, mỗi ngày cùng mỹ nữ ăn chơi, trốn học đi bar, dù sao trường học thối nát, thối nát trường học đọc nó làm gì nha? Anh càng có thêm, lí do trốn học, trong quán bar này đủ hạng người nhìn phong cách của nha - xác thực mà nói là tác phong kẻ ngốc,thiếu gia thỉnh thoảng khởi xướng rượu điên liền hô to: "Hôm nay Lão Tử mời khách!" Người qua đường Giáp ất bính xin theo không lầm, bao nhiêu tiền đều tính vào đại thiếu gia anh. Anh giao du với một đám người xấu, một đám nịnh bợ, ca tụng anh là nhà nghệ thuật lớn, đại thiếu gia anh một khi vui mừng, đồng hồ kim cương trên tay liền đưa tới trước mặt, người nhà mua cho anh Ferrari thay cho đi bộ, không đến một năm, liền lấy cá cược kĩ nữ mặc quần lót màu gì, kết quả thua trận.
Sau vài năm, Tần Thương Hải hành động đần độn vô số việc, gia sản Tần gia không bị anh lấy hết sạch chỉ có thể nói là tổ tiên phù hộ.
Anh còn giả bộ chơi đùa làm da, cùng người ta thay đổi kiểu tóc ma quỷ, râu quai nón, hình xăm, thuốc lắc, . . . . Ông trời phù hộ anh duy nhất không có làm trôi qua đó chính là bữa tiệc tạp giao, nhưng cùng hai người muội muội chơi đùa cả đêm thỉnh thoảng cũng có.
Tối hôm đó, có lẽ là rạng sáng hai ba giờ, đối với thời gian lang thang điên cuồng đã không còn ý nghĩa với anh, anh vẫn ôm báu vật là Kelly, lắc lắc lắc lắc quay về nơi ở, đã thấy ở trước cửa có bóng dáng nho nhỏ dựa vào rương hành lý, phát hiện có người lên lầu, thân hình tinh tế nhỏ nhắn kia kinh sợ nhảy dựng lên, giống như mèo nhỏ khẩn trương, phòng bị nhìn chằm chằm về phía cầu thang. Nên nói đã trải qua mấy đời, hoặc là nằm mơ vừa mới tỉnh? Thật ra trong nháy mắt đó trong lòng đã đánh sâu lên trời cao cho anh ám hiệu - hai người họ tách ra đã ba năm, anh cố gắng đem "Gông xiềng" này ném ra sau đầu, muốn tiêu xài phần lớn cuộc đời anh, ai biết chỉ cần liếc mắt một cái, anh vẫn tin tưởng cô bé nhỏ này không ảnh hưởng đến mình, thậm chí bản lĩnh ở anh sắt đá, giống như trải qua giấc mộng thật dài, trong nháy mắt bừng tỉnh, giật mình thấy thì ra đi qua ba năm là một giấc mơ đần độn. . . . .
Tần Thương Hải không nghĩ tới Thẩm Tâm sẽ đến tìm anh, hoặc là kỳ thật là anh không nghĩ tới, trải qua ba năm, thế nhưng anh còn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra cô bé nhỏ này.
Anh đã quên, cô đã không phải là nữ sinh 18 tuổi. Nhưng trong mắt anh, cô vẫn như cũ mảnh mai mà điềm đạm đáng yêu, kết giao cùng anh trong ba năm qua hoàn toàn là loại hình tương phản.
"Ngươi là ai a? Như thế nào ngồi xổm cửa nhà người ta?" Người đẹp . . . . Mặc kệ cô gái kia tên họ gì, tạm thời kêu cô ta là người đẹp đi, trí nhớ anh áp bức không nghĩ ra gì.
"Em . . . . . ." Thẩm Tâm chân tay luống cuống, mũi phiếm hồng, ngay cả ánh mắt cũng sưng đỏ, giống vừa khóc một hồi, thì ra đây là nguyên nhân cô cả người lui ở cửa.
Đột nhiên, Tần Thương Hải suy nghĩ trong lòng tràn đầy phẫn nộ, lại giống như kỳ tích, anh danh môn đại công tử được giáo dục tốt tính tình nhẫn nại sau ba năm lại quay trở về, cảm xúc phẫn nộ bị anh tạm thời kiềm chế.
Lại nói tiếp, Thẩm Tâm mới là người nên xong lên chất vấn cô gái kia, thậm chí muốn tát họ, người đàn bà chanh chua chửi đổng cũng biết, nhưng là Tần Thương Hải hiểu được đây không phải là cá tính của cô.
Cô chính là mặc cho người đẹp khí thế ngất trời chất vấn cô, cũng không biết cách phản bác thế nào, có trời mới biết cô nghiêm chỉnh chờ cả buổi tối bên ngoài, thần kinh căng thẳng, đã bị bao nhiêu sợ hãi? Nơi này dù sao an ninh cũng không đảm bảo nha.
"Ngươi ở người khác cửa nhà làm cái gì?" Xuất phát từ trực giác, người đẹp đối với Thẩm Tâm ánh mắt đầu tiên liền sinh ra địch ý, cô chất vấn ngược lại Tần Thương Hải, "Cũng là tại anh lại đi nơi nào trêu chọc đến nữ nhân?" Tần Thương Hải nhăn mi lại, đột nhiên cảm thấy cô gái cùng anh chơi đùa cả đêm có giọng nói thật chói tai, hai đầu anh đau đớn.
"Câm miệng, cô quản nhiều việc quá." Anh xoa xoa huyệt Thái Dương.
Người đẹp nhận định Tần Thương Hải "Lại" bắt cá hai tay, hơn nữa lúc này lại tìm người không có điểm gì thu hút, tồi tệ nhất là ngực lại nhỏ hơn cô.
"Hải. . . . . ."
Hải cái gì Hải nha? Tần Thương Hải có điểm chịu không nổi, "Ngươi đi về trước."
"Ngươi đuổi ta đi?" Người đẹp thiếu chút nữa thét chói tai.
"Ta chỉ là bảo ngươi đi về trước, bảo bối." Anh lại trấn an nữ nhân kia một lần.
"Ta là bảo bối của ngươi, nàng kia là cái gì của ngươi?" Người đẹp không quên nhớ lần trước Tần thương hải ở nhà ăn nhân tiện cùng một cô gái khác ngọt ngào, hay nhất là trong một lần party Halloween, anh không biết từ đâu ôm tới một cô "Yêu tinh nữ vương" kêu thân ái !
Lại là bảo bối lại là mật đường lại là thân ái , như vậy lúc này đây là cái gì?
Tình trạng làm nam nhân nhức đầu nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, bất quá Tần Thương Hải thừa nhận, anh đối với tình trạng này sắp chết lặng.
"Cô ấy là. . . Người nhà." Anh vừa nói vừa ôm người đẹp cuống lầu, sau đó dỗ ngọt bên tai người đẹp.
Tình cảnh trước mắt Thẩm Tâm, cũng chỉ khá hơn so với việc Tần Thương Hải làm khó cô trước mặt mọi người một chút, Tần Thương Hải thoải mái ở trước mặt cô trấn an một cô gái lạ, ngay cả con mắt cũng không liếc qua cô. Cô miễn cưỡng lên tinh thần, kéo thân hình mệt mỏi trước cửa đứng lên, cúi thấp đầu, cầu nguyện cho một khắc khó chịu này mau chấm dứt.
Củng không biết Tần Thương Hải dùng phương pháp gì, người đẹp cứ như thế mà được trấn an.
"Tốt, em tin anh lần này, em đi về trước. Hôn em một cái." Người đẹp trong lòng cong môi đỏ mọng.
"Không được. . . . " Tần Thương Hải chột dạ từ chối.
"Vì sao không được? Mấy lần trước anh đều hôn em, em mặc kệ!" Người đẹp bắt đầu làm nũng.
Tần Thương Hải chỉ có thể xấu hổ quay lưng lại, "Anh đưa em xuống lầu trước. . . . . ." Tiếng bước chân giẫm lên thang từ từ biến mất, nước mắt ẩm ướt lại rơi trên cánh tay Thẩm Tâm! Thế này cô mới hiểu được cho dù 3 năm qua đi cô chỉ cố vượt qua mà sống, cũng không phải cô không cần Tần Thương Hải.
Thật ra, cô cũng không muốn Tần Thương Hải tuân thủ lời thề hôn nhân, lại càng không muốn trói buộc anh, bợi vì cô hiểu được ngay từ đầu Tần Thương Hải không muốn cuộc hôn nhân này. Cho nên ba năm nay cô an phận, không thèm nghĩ đến danh phận bản thân, cố hết sức không quấy rầy anh. Anh muốn tự do, cô có thể cho. Xuất thân danh môn làm cho hai người họ không thể tùy ý chống lại hoặc ngưng hẳn.
Nhưng giờ phút này cô mới hiểu được, không phải cô không có nhà, mà là cô chưa từng có một mái ấm, cô khát vọng cuộc hôn nhân này, khát vọng làm vợ Tần Thương Hải, khát vọng sống bên cạnh anh.
Anh lại tình nguyện coi như cô không tồn tại.
---
Nghe thấy tiếng bước chân thì Thẩm Tâm mới hồi phục lại tinh thần, hố hoảng lau nước mắt, trong lòng chua xót không dứt, nước mắt cũng không ngừng rơi.
Ba năm trước đây khi Tần Thương Hải xoay người rời đi thì cô mới hiểu được chính mình phạm sai lầm gì, nước mắt tượng trưng cho kẻ yếu, nhưng cũng là vũ khí trí mạng, có thể lập tức làm cho đối thủ cô thừa nhận sai lầm và lương tâm dằn vặt nặng nề.
Không cần dùng thấp kém để đổi lấy đồng tình, nói vậy ngay cả chính cô cũng cảm thấy đáng giận.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô kích động xoay người thụt lùi vào cầu thang, đem mặt chật vật lau sạch sẽ.
Tần Thương Hải dừng bước chân ngay sau lưng cô, Thẩm Tâm đối mặt với cửa sổ thủy tinh, ngoài cửa đêm đen, phản chiếu hình anh phóng khoáng. Tần Thương Hải nuôi tóc dài, để râu, cô bỗng nhiên nhớ trước kia anh tực hiện lời hứa coi cô như em gái nhỏ nhà bên, cũng mong muốn quan hệ hai người mãi mãi là như vậy, ít nhất cô còn có thể làm bộ như không có việc gì, với tạo hình lần đầu cô gặp anh có chút giễu cợt. "Thật xin lỗi." Giọng cô khóc đã khàn khàn vô lực, chỉ có thể cố gắng không có dàng vẻ của nàng dâu thảm hại, giải thích: "Bullen nói có đã gọi điện thoại cho anh, nhưng là em đến chỗ ở của anh, bọn họ nói anh chuyển nhà , cho nên em lại. . . . . ."
"Vào nhà rồi nói sau." Tần Thương Hải đánh gãy lời cô, lấy ra cái chìa khóa mở cửa.
Nơi này so với nơi tần gia sắp xếp cho anh đến ở nhỏ hơn, cũng cũ hơn, đại thiếu gia vốn sống an nhàn sung sướng, coi như nghĩ thoát khỏi cảnh người nhà kiểm soát, cũng chỉ là một nửa luận điệu, cuộc sống dựa vào nhà chu cấp, chuyển nhà cũng bằng lòng chịu sống tại nơi quá kém này, người bình thường sống trong nhà trọ này còn chịu không nổi.
Anh không nhịn được cười chính mình, tại nơi này điểm quyết tâm còn lại vẫn bị bại bởi Lance.Tiểu tử thúi kia rời nhà trốn đi, đến bây giờ cũng chưa một chút tin tức, trước kia trong nhà vốn là trưởng tôn nên rất nghiêm khắc, anh liền ăn chơi bừa bãi, không học vấn không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng, người lớn đã đối anh thất vọng xuyên thấu, nên không ôm kỳ vọng gì.
Kết quả, ba năm này, ngã đi vào Lance sớm đi qua lộ.
Thẩm Tâm đến, giống như đập vỡ biểu hiện giả dối nào đó, trong nhất thời làm Tần Thương Hải hốt hoảng, trong lòng không rõ cảm giác. Anh xoay người, đã thấy Thẩm Tâm giống như học sinh tiểu học đang khẩn trương đứng ngay cửa ra vào, giống như cô không phải đi vào nơi ở của "chồng", mà là phòng ở của một người xa lạ. Hiển nhiên, cô lo lắng chọc tức anh, bởi vì hai người họ ở chung trong nhà họ Tần mấy ngày cuối kia, anh mỗi ngày đều tức giận với cô. Tần Thương Hải nói không nên lời, trong lòng là oán giận nhiều một chút, hoặc tự trách nhiều một chút. Trong nháy mắt đó, anh nhớ tới lần cuối cùng bọn họ ở chung hòa thuận - giống như đã qua thật lâu, lại giống như chính là mới ngày hôm qua. Nàng làm cho hắn cảm thấy rối loạn. Rốt cuộc là tình cảm của anh rối loạn ? Hay là lý trí anh rối loạn ?
"Cô muốn hay không tắm rửa trước một cái? Phòng tắm ở bên kia." Giọng anh rõ ràng, cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng cùng gương mặt hiền hòa nhất.
"Cám ơn." Anh không đuổi cô đi, Thẩm Tâm thoáng thả lỏng một ít.
"Hành lý để lại bên kia đi." Anh chỉ vào một góc phòng, dứt lời lại cảm thấy buồn cười, phòng trọ của anh hiện tại đang giống cái chuồng heo, anh còn có mặt mũi chỉ huy Thẩm Tâm để hành lí ở đâu sao?
Bất quá Thẩm Tâm ngoan ngoãn làm theo.
Khi cô tắm, Tần Thương Hải ngồi trong phòng khách ngẩn người, bởi vì anh không có cảm giác chận thật quái dị, rất kì diệu, , hoặc là phải nói giờ khắc này mới là thật ? Thật giống như một người cho là mình sống ở tận thế tới gần Đọa Lạc Thành thị, chưa từng nghĩ tới ngày mai, qua một ngày tính một ngày, đột nhiên một ngày, anh mở mắt, mới phát hiện chính mình trải qua một giấc mơ, tận thế chưa đến, thành phố vẫn bận rộn như cũ, mà anh trong chúng sinh không đứng đầu, nhưng là không nên chán chường suy sút.
Là thời gian từ bỏ anh, hay là anh từ bỏ thời gian? Có lẽ đều không có, anh chính là tự cho mình là đúng.
Tần Thương Hải đột nhiên đứng dậy, bắt đầu thu dọn căn phòng bừa bãi, làm Thẩm Tâm lúc tắm xong thấy đại thiếu gia đang cầm chổi quét rác.
Cô sửng sốt, mà Tần Thương Hải thì lại nghĩ trong lòng: tốt thôi, trong phòng anh ít ra còn có chổi, còn không tính là sa đọa nghiêm trọng, anh cũng là có chuẩn bị cuộc sống!
Tuy rằng trong chốc lát anh liền nhớ tới, kỳ thật cây chổi này không phải của anh, là đã quên mất không biết từ bao giờ hộ gia đình trên lầu làm rơi xuống ban công nhà anh, anh lười đem trã, trên lầu cũng không đòi, cho nên suy sút như anh, trong nhà mới có chổi. Nếu không từ trước đến nay anh mặc cho sàn nhà tích bụi bặm, sì sao chỉ cần có người sống trong nhà, tro bụi sẽ bới đi một ít.