Phù thủy tên Ari vừa
bước xuống, người bên trong hai hướng của cánh gà cũng ùa ra mang theo
đầy người linh tinh phụ kiện, đồ vật các thứ bắt đầu sắp đặt bên trên
sân khấu. Phải thừa nhận, năng xuất làm việc quả thật rất nhanh, rất
mạnh.
”Oa hahahahhahahaha”
Nghe thấy tiếng cười kia,
cô thu vai, chậm rãi quay đầu nhìn. Cô gái kia cứ như vậy không cần hình tượng, vừa đến liền hai tay chống hông, bật cười trong khi mọi người
xung quanh thì tấm tắt khen.
Nữ nhân cúi đầu nhìn xấp giấy đã
bị mình bứt rời từng tấm một, liền mỉm cười, rút ra ba tấm, sau đó đẩy
hết qua ngực của Minh Khải bên cạnh, bắt đầu xé giấy một cách âm thầm
nhất.
Kế đến chính là màn công chúa cùng hoàng hậu bắt đầu
trình diễn màn mẫu tử tình thâm. Người không cho nhưng con cứ làm. Ta
vẫn không đồng ý và con vẫn cứ khóc. Có biết hay không ta trước kia có
bao nhiêu bất lực dù đã cố rất nhiều!!. Người bất lực nhưng con thì
không!!!Ừ vậy làm đi, ta sẽ bên con mọi lúc mọi nơi, dốc hết sức mà nâng đỡ con
(THẾ LÚC ĐẦU CÒN NGĂN CẢN LÀM GÌ HẢ!?!?! *ROAR*)
Nữ nhân mí mắt giật giật trong lòng thầm nghĩ_[Cô ta vừa mới ở phía sau
haha cười đến ruồi cũng sợ bay vào mà giờ đã ở trên dây leo đong đưa qua lại rồi sao? Thật đáng kinh ngạc a, có phải lại nhầm kịch bản rồi nữa
hay không đây!!]
Nhìn một màn người trong vai Ari cao cao tại
thượng, biểu tình khinh người nhìn xuống hai nhân loại đang dáo dát tìm
kiếm nhưng lại không thấy được gì trông khi, “thứ kia” lại đang lơ lửng
ngay trên bọn họ và cười nhạo.
Rồi sao đó, như được gió tạt đến tỉnh người, công chúa với khí thế hào hùng chưa từng có, quay lại,
hướng nữ vương tuyên bố sẽ mặc kệ tất cả, lên đường chỉ đi tìm vị phù
thủy kia_[Ôi cuộc đời]_nữ nhân trong lòng giả dối than thở, bên ngoài
mặt lạnh không thua tiền xu, tiếp tục lẳng lặng xé giấy
(Này, con kia, cô có thôi xuyên tạc được không hả!!!)
Rèm lại được kéo lại với khung cảnh một bên trên, hai bên dưới. Và phân
cảnh tiếp theo, cô không kiềm được đánh cái ngáp lớn đến nước mắt cũng
phải chảy ra
”Thật sự xúc động đến vậy sao?”_Minh Khải bên cạnh rất bình tỉnh thuyết minh cho hành động không hề biết hai từ 'mất mặt ' viết ra sao vừa rồi của gia chủ họ Dương.
Nói Thanh là gia
chủ, nhưng mà ngay cả đứa nhỏ kia cũng hiểu và cùng với mọi người đều
thông suốt, người bên cạnh này, cho dù có vô lương tâm đến đâu thì vẫn
là gia chủ, dù là ẩn hay hiện, đều có thể tùy ý thâu tóm bất cứ lúc nào
cô muốn.
Nữ nhân liếc mắt nhìn sang bên cạnh, nhạt nước trả
lời_”Rất xúc động”_mắt nhìn đấn cảnh người người bỗng nhiên chăm chỉ học tập trên sân diễn, lại nhìn đến mớ giấy vụn trong tay mình, quay đầu
nhìn trực tiếp qua Minh Khả, chớp chớp mắt.
Minh Khải thấy
người kia quay đầu liền hiểu được người bên cạnh đã muốn tìm ra thứ gì
đó để mua vui cho bản thẩn, anh cũng không ngại, giả ngơ nhìn đi nơi
khác, xem như chưa từng thấy
Nữ nhân đứng đó, mắt vẫn chớp
chớp, rất không đàng hoàng, dùng ngón trỏ kéo ra lưng quần của Minh
Khải, nhét giấy vào cùng khuôn mặt như vẻ ' tôi chỉ vì khuôn mặt anh mà
ngắm nhìn, ngoài ra không biết gì nữa' hướng Minh Khải vẫn đang cố nhịn
mà nhìn sang nơi khác
”Cảnh xúc động nhỉ?”_nhét giấy xong, liền rất có tâm, quay lại chủ đề chính
”….”
(Tôi....cũng muốn)
Dẫn chuyện của năm tiếp tục xuất hiện, tạo nên làn sóng bất mãn đang từ từ
cuộn trào từ phía đồng bào bên dưới. Ai bảo, đang đoạn hay thì cứ bày ra viễn cách tắt đèn, thích làm chuyện bí mật không cho ai hay đến phát
hận như vậy, đã vậy còn thêm trạng thái mập mờ, lượn lờ không rõ ràng
của ai kia liền không khỏi khiến nữ chính bên dưới muốn lật bàn_[Rốt cục là đứa dở hơi nào viết ra thứ này!!! Ra đây!!]
(Giết!!! Giết liền!! Giết ngay lập tức mầm mống này!!! Không thể cho cô ta đẻ trứng thêm nữa!!!!)
Và rồi, tòa lâu đài được công phu vẽ trên bìa cứng dán lên mặt gỗ cỡ lớn
được treo lên làm nền cuối cùng cũng xuất hiện. Ngay lậ tức ai kia liền
nhếch môi đắc ý cười_[Cuối cùng cũng có thể chấm dứt nổi đau của nhân
loại!!]_sau đó rất bình tĩnh quay qua hỏi Minh Khải cũng bình tĩnh không kém, kéo nhẹ lưng quần, chậm rĩ rút ra mớ giấy. Nữ nhân hạ mắt nhìn
xuống_[May cho anh là tôi để nữa trong nữa ngoài, đẩy vào luôn thì có mà khóc thét!!!]_chân đá nhẹ anh_”Chừng nào đến cảnh của em”
Minh Khải vẫn bận rộn với mớ giấy, không quên trả lời cô_”Lady, kịch bản của anh rơi xuống đất, nếu cần, em có thể lấy dùng”
Ngay lập tức nữ nhân liền xác định vị trí của địch nhân, vừa thấy liền thẳng chân đá bay vào góc tối gần nhất, rồi sau lưng cô lại là cái đẩy nhẹ.
Người này ngay lập tức bày ra bộ mặt 'chớ có đến gần người nhiều tiền'
quay lại, nguy hiểm nhìn người vừa chạm vào mình
”Chị còn đứng
đây làm gì hả? Sao còn chưa lên”_Minh Thanh biết chị minh đang bật chế
độ phòng thủ mức báo động, liền lùi lại vài bước, thảy qua trái táo_”Lên đi, vai của chị”
Đứa nhỏ đáng thương này, suốt buổi chỉ có thể đứng yên đó xem chị mình làm trò càn quấy cùng ánh mắt nghi ngại của
mọi người xung quanh. Biết sao được, hiện tại sa lầy liền bị xem thành
chơi ngu tự lãnh hậu quả. Rất cay đắng nha_”Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi ở khâu hậu cần, không có chen vai đâu”
Vừa dứt lời liền có bạn nhỏ chạy tới, vui vẻ hô lớn_”Minh Thanh, cậu có vai này”
'ĐOÀNG!'
Nữ nhân nhìn biểu tình đông cứng của cô nhỏ nhà mình, có chút hài lòng xấu xa, cắn táo bước lên
”Lady, em đọc kịch bản chưa?”
”Chức nghiệp của một tác giả chính là biên soạn!”
”….”_Minh Khải cùng Minh Thanh đồng loạt thống nhất im lặng, vẻ mặt hiện tại cùng với người nằm trong tờ tiền, biểu cảm không khác gì mấy_[Cái kia, tôi
không trực thuộc quản lý/ quyền kiểm soát nữ nhân mang họ Lý kia]
Bỗng dưng liền đồng lòng trong vô thức. Lặng lẽ lùi bước, lũi đi mất trước sự ngỡ ngàng của mọi người trong cánh gà.
Nữ nhân bước ra, bài ra tâm, tư thế cùng biểu cảm như liệt toàn bộ bước
ra, cắn táo, thong thả nâng váy bước ra. Sao đó bộ dạng như thấy khủng
long, đến táo cũng đánh rớt, cảm thán_”Vào đây nhanh vậy? Ta còn chưa ăn trưa”
'Rầm'_có cảm giác, cánh gà như mảnh kính đang từ từ nứt
gãy, đổ vỡ. Vài người tỉnh khỏi cơn ác mộng, quay qua hỏi người bên
cạnh, mắt nhìn xuống mớ giấy vụn nhỏ dưới chân của Minh Khải_”Ai vậy?”
”Nghe nói là người Dương gia đưa tới”
”….Thì ra là vậy”_bỗng nhiên, tất cả đều cùng nhau gật đầu đồng tình, vẻ mặt
thấu hiểu, nhưng mà ngay sau đó liền cùng nhau e ngại trao ánh
nhìn_[Thế, vở kịch của chúng ta?!?! Ra sao nhỉ?]
Thầy giáo nghe xong liền không biết nên khóc hay cười. Dương gia hiện tại gần như gắn
liền với hai từ 'quái lạ' rồi. Thậm chí chỉ cần mang họ Dương, cũng đủ
khiến người khác cảm thấy khó xử. Sơ xuất nếu thật sự chám trúng Dương
gia, liền sẽ bị họ ghi hận, trả đến răng long đầu bạc cũng chưa thể hết.
Sự thật hay không thì chưa biết, nhưng mà lời đồn như vậy cũng đủ khiến một thứ không ai biết rõ, lại thêm cái gọi là người nhà Dương
gia thì liền tin tưởng không lối về.
Ngay lúc mọi người còn
đang e ngại nghĩ tới vài chuyện không tốt sẽ xảy ra với vở kịch của lớp
thì Minh Thanh đã quay lại mỉm cười_”Đừng lo, chị ta dù kịch bản nữa chữ cũng không đọc. Nhưng là nhà văn không tệ, mọi người đừng quá lo lắng”
Mọi người định lên tiếng bảo là không sao nhưng mà chưa kịp nói ra thì Minh Khải đã quay đầu, giọng nói mang tiếng cười_”Em từ khi nào phải đi
thuyết minh cho hành động của chị mình vậy?”
[CHỊ?!?! AI??? AI
LÀ CHỊ CỦA DƯƠNG MINH THANH!!!]_tất cả mọi người ngay lúc đó đều vẻ mặt
kinh hĩa nhìn hai người_[ Minh Thanh đã khủng bố như vậy, vậy thì chị cô ấy thì sao?, lại còn thái độ của cựu hội trưởng đối với cô gái kia từ
nãy đến giờ. Không lẽ, hôm nay thật sự hội tủ đủ hung thần của Dương gia sao??]
Mọi người còn đang hoảng sợ thì Minh Thanh vẫn rất bình tĩnh nhún vai_”Em chỉ là không muốn chị họ mang danh xấu của chúng ta
đi lòng vòng”
”Chị họ sao??”
”Chứ mấy người nghĩ
ai?”_Minh Thanh ngay lập tức liền hơi nghiêng ngã cổ vẻ mặt trêu
người_”Nhớ chị cả nhà tôi à? Muốn gặp không?”
”….”
Minh Thanh đảo mắt, vẻ mặt khó chịu quay trở lại sân kịch và ngay lập tức
liền lãnh trọn một màn dù không đọc kịch bản nhưng vẫn có thể bịa ra
kịch bản và làm như nó trở thành chuyện hằng ngày của chị mình. Trong
lòng liền bật báo động đỏ_[Nguy rồi]
Chị của cô, không ai khác
chính là nữ chính, đã bẻ láy câu chuyện sang một hướng mà không ai có
thể hiểu nổi nữa. Vậy mà người trên sân, không biết có phải hay không
não cũng có vấn đề liền ới chị của cô đồng diễn như họ cùng kịch bản
vậy.
Chỉ có thể nói, cô công chúa kia là đóng thành nghiện hoặc là tài nàng ứng biến thiên phú của cô ta giúp cô ta sống giữa trò chơi
của chị cô. Nhưng ngay sau đó, Minh Thanh có thể khẳng định rằng. Đám
nhóc này, không ai khác là bạn học của cô, bọn chúng không gì khác hơn
chính là diễn thành nghiện khi cô gái trong vai Ari đang cố quệt thêm
son lên môi mình thì bị gọi, cũng không màng thêm bất cứ thứ gì, quăng
son vào tay người bên cạnh, nâng váy chạy lên và diễn như thật.
Từ khi nào mà câu chuyện cổ tích rập khuôn ý xưa, hiện tại liền trở thành
tình cảnh hai người chụm đầu vào nhau nhưng âm thanh lại không có chút
gì là bí mật, ngôn ngữ thì không khác gì mấy thiếu lữ thị thành ngày nay chuyên dùng để làm lơ ang ẩn ý nói xấu người khác.
Công chúa
cũng rất bình tĩnh chen chân vào cuộc đàm thoại ra vẻ riêng tư để ngăn
cản màn kịch của bọn họ có thể bị đổ vở_”Trả chàng lại cho ta!!!”
Minh Khải cùng Minh Thanh, một xoa cằm, một đang chống cằm suy tư thì ngay lập tức đều có chung ý nghĩ_[Này là không lịch sự!]
Và rồi nữ chính vẫn tiếp tục trò chơi của mình, chỉ là cuộc hội thoại giữa bọn họ đang ngày càng theo chiều hướng quỷ dị khi hỏi ra thông tin cá
nhân của cô công chúa nhỏ kia. Minh Khải không quan tâm nhiều, chiều
hướng quỷ dị kia anh đã quá quen thuộc. Gỉa như lúc đang bàn chuyện quan trọng, bọn họ liền có thể chuyển sang chủ đề khác và bàn luận về nó như chưa hề có chủ để đầu tiên.
Và rồi để chấm dứt màn chào sân
muộn màng kia thì một lần nữa, rèm che quyến rũ hạ xuống, người dẫn
truyện bí ẩn xuất hiện cùng chiếc mặt nạ đậm chất phong cách quý tộc,
đưa lên micro, hắng giọng ra chiều trăn trở lắm khi tự mình kể lại câu
chuyện xưa của một người khác
Minh Thanh thấy chị mình cứ đứng yên đó nhìn tấm màn được hạ và tên dẫn truyện đáng ghét xuất hiện mà
không cần cầm kịch bản liền hiểu được chị cô đang mất hứng, mất hứng
trầm trọng vì trò chơi mà chị cô nghĩ chắc chắn sẽ thú vị, cái cách
người trước mặt ánh mắt thờ ơ, dường như không thuộc về nơi này xuất
hiện, liền lạnh nhạt luồn lách đánh bài chuồn rời đi. Báo động vang, chị cô, chạm giới hạn rồi.
”Minh Thanh”
Đang lúc có chút
không biết phải làm sao thì Minh Khải bên cạnh lại nghiêng người, khẽ
thì thầm gọi tên cô, mắt vẫn nhìn đến cảnh trước mặt_”Người kia gần đây
có chút không an phận”
”Chị ta có khi nào an..”_nói được đến
đây thì mắt liền lập tức liếc nìn qua Minh Khải và thấy anh đang cười,
nụ cười hằng ngày của anh. Ngay sau đó, cô cũng khẽ cười thành tiếng âm
trầm trong thanh quản, hai tay cho vào túi quần, nheo mắt nhìn chị mình
đang bộ dạng khí thế, nắm chắc sẽ đánh thắng bài chuồn đang đi xuống thì nghiêng người qua Minh Khải_”Em đi có chút chuyện, anh chăm sóc giùm
chị em”
Tất cả đều diễn ra rất nhanh và Minh Khải liền một tay
trước ngực, nét mặt cười cùng biểu cảm chân thành được tôi luyện_”Rất
sẵn lòng, young lady”
Minh Thành vừa đi thì nữ nhân cũng vừa
đặt chân đến bậc thang dẫn xuống cánh gà, tay đưa lên mặt ý muốn tháo
mặt nạ. Minh Khải liền nhanh tay lấy qua ly nước ép trong tay người bên
cạnh, mặc kệ người phía sau ngỡ ngàng, bước lên, ấn nhẹ vào mặt nạ, ngay lập tức liền nhận được ánh nhìn khó chịu từ cô
”Uống nước”
Nữ chính hạ mắt nhìn đến ly nước cam vơi quá nữa, lại nhìn đến vẻ mặt cười tươi như hoa của người trước mặt, tay chậm rãi đẩy ly nước ra xa_”Hiện
tại làm cuộc triệu tập ngay lập tức cũng không tệ”
”Lý do không chính đáng sẽ rất tốn thời gian và thất vọng giới trẻ”
”Không quan tâm”
”Lady, em chẳng lẽ không qua tâm đến ba đứa nhỏ sao?”
Đúng lúc này thì hai người kia trên sân cũng đồng thời xuống tới, đi qua nữ
chính liền quay đầu mỉm cười, giơ ngón cái rồi mới rời đi. Thậm chí Ari
còn mi gió khiến nữ nhân liền rùng mình thật mạn. Nhưng ngay khi nhìn
lại gương mặt đáng ghét của Minh kHải thì cô liền mày chau, ánh mắt khó
chịu nhìn lên trên trong khi với biểu cảm đó, Minh Khải hiểu người bên
cạnh đang lưỡng lự. Anh biết cô có nghĩ tới điều này nên mới chần chừ
cho đến lúc này. Cho nên, anh cần phải là người kéo cô tiếp tục công
việc buồn cười mà cả hai đều ù quáng đồng ý. Ai bảo con trưởng không có
sai lầm, nhiều là đằng khác.
”Tên gian xảo nhà anh chọn lý do hay đấy”
”Không phải lady nhà em đã nghĩ tới trước sao”
”Nó quá nhàm chán, anh có thể tìm người thay”
”Nhưng mà vở kịch đã bị em xáo trộn”
”Lũ nhóc này đủ thông minh để dẫn về con đường chính thống vốn có”
”Chỉ đủ thông minh khi gặp đúng chất xúc tác và môi trường cạnh tranh phù hợp”
”Em tin chắc anh sẽ có thể tìm được chất xúc tác thích hợp cho đống thuốc nổ trên kia”
”Chính em làm ra nó thì ai còn phù hợp hơn”
”Người thiết kế luôn không hợp với thứ chính họ làm ra, bởi căn bản họ làm cho người khác”
Minh Khải vẫn cười nhưng lại nhướn mày, ánh nhìn không tin tưởng nhìn vào nữ chính. Nữ nhân nhướn mắt nhìn qua người bên cạnh khi thấy anh im lặng
nhưng ngay lập tức liền thấy biểu hiện trêu người kia liền tự động nhấp
bước lùi lại
”Nhưng chỉ có mình em, không những thiết kế để hợp người khác mà còn tiện lợi cho chính mình hay sao? Không có lợi liền
không làm”
Thầy giáo đến gần, đứng ở đó đã lâu, nghe trọn vẹn
cuộc đàm thoại chủ đề không thống nhất kia. Vốn dĩ đến nói về chuyện tự ý xé rồi chuyển đổi hoàn toàn kịch bản sẽ gây ra vấn đề gì nhưng mà, đến
rồi, nghe trọn vẹn thì liền muốn chạy. Cô gái trước mặt này, thân phận
không hề thấp, cũng không hề tầm thường
”Thầy, thầy đứng đây
làm gì?”_hai giọng nói pha lẫn chút ngạc nhiên, sau đó thì liền chuyển
sang vui vẻ_”Chị, nhìn chị trong rất đẹp đó”
Nữ chính nghe được liền khoanh tay, mặt quay đi hướng khác, nhàn nhạt nói_”Nói thừa”
[Thái độ đanh đá của chủ gia đình thể này là sao?]_cả Minh Hạ và Minh Viễn
đều cùng chung một ý nghĩ, sau đó liền dùng ánh nhìn tên lựa đạn đạo
nhìn qua anh cả nhà họ
Minh Khải liền hướng mấy đứa nhỏ trong nhà mỉm cười, âm điệu không chút cảm xúc_”Rảnh rỗi lắm sao?”
Hai đứa nhỏ liền ánh nhìn né tránh nhìn đi nơi khác, Minh Viễn vẫn là người can đảm, mở lời_”Không biết rõ, nhưng có người từ trong đây chạy ra,
nói là đang diễn ra vở kịch hay lắm. Vừa đúng tụi em nghe được, nhìn
đồng hồ thì biết được chị cùng anh cả diễn, tiện đường liền vào”
[Nhân loại nào dám tung tin, để cậu/ cô đây biết thì chú chết chắc]_Lúc này
cả Minh Khải và nữ chính mày liền chau nhìn đến hai đứa nhỏ_[Đến xem
anh/ chị lớn nhà các người làm trò thì vui lắm à! Thiếu phạt hết rồi à!]
Nhưng chưa kịp mở lời thì đã bị kéo đi. Nữ chính lức này rất bình tĩnh giằng lại tay, ngu ngơ hỏi_”Đi đâu?”
”Tiếp tục vở diễn của cậu”_cô gái vai công chúa vui vẻ dùng sức kéo nữ nhân
thần kinh trung ương toàn bộ đình chỉ làm việc tạm thời kéo đi
”HỂ?!?!”
Và bên dưới, máy quay bắt đầu được thiết lập ngay từ trong cánh gà.
Màn được kéo lên, bàn ăn xuất hiện và có ba người. Hai người trò chuyện, và một người nữa không ai khác là nữ chính thái độ người ngoài cuộc không
liên quan dù chỉ mới vài phút trước đã là người mở lời muốn nghe chuyện
xưa tích củ.
”Vậy câu chuyện của ngươi chỉ có bấy nhiểu?”_nữ
nhân thờ ơ đưa miếng táo được gọt cẩn thận đưa lên miệng, mắt liếc qua
cô công chúa
Ari cũng không chờ đợi nhiều, thái độ liền thăng
cấp ngang ngữa lưu manh, chân cũng đặt lên bàn, cao giọng đuổi người.
Còn công chúa cũng liền rất ăn ý, vẻ mặt hoảng loạn đứng bật dậy hô_”Chờ một chút, mới ra sân có năm phút đó cô hai”
Minh Hạ nhìn qua
Minh Viễn đang hưng trí bừng bừng lồng tiếng cho vở kịch bên ngoài trong khi đang đứng ngay bên cạnh máy quay_”Ngươi không biết đâu, khi xưa ấy
mà, ta đẹp tàn bạo lắm, nhưng giờ đỡ rồi. Chuyện chính ở đây là, cô gái
bên cạnh ngươi ấy, cái cô không mang mặt nạ ấy rất thích đi hái trộm rau nhà người ta đến nổi cả khu phố hay cả cảnh sát gần đó đều có thể vẻ
lại chuẩn xác khuôn mặt, dáng người cô ta dù cho không hề có chi tiết gì trên đó cả. Và rồi một ngày, do cảnh cướp giật tăng cao, cô gái kia
liền bị truy nã”
Minh Khải ở đó, hai tay trong túi quần, quay
đầu nguy hiểm nhìn em trai mình. Minh Viễn cũng không ngại, nhún vai_”Là bản thảo nháp nhặt được trên bàn của tổng giám đốc. Văn phong như vậy,
nhắm mặt cũng biết chị ấy viết”
Anh nghe được liền tiến
tới_”Chú nói nhỏ, việc này để người trên kia nghe, chú đảm bảo vào trại
tập huấn còn nhiều hơn Minh Thanh”
”Không lẽ Minh Thanh cũng vướn tội này?”_Minh Hạ một bên liền tò mò hỏi
”Thanh là tội nhân thiên cổ rồi, tôi không bằng đâu”_Minh Viễn vẻ mặt đầy cảm thông cười trừ.
Còn đang tính hỏi tiếp thì lại nghe tiếng đập bàn cùng tong giọng cao tràn
đây đe doạn_”Chính ta là người làm điều đó!”_của người trong vai Ari
Trong khi mọi người bên dưới còn đang ngạc nhiên thì bên trong cũng khẽ thì
thầm vì độ bất ngờ không lề lối của kịch bản ảo tưởng này. Chỉ có riêng
ba người đứng đây, khuôn mặt vẫn cực kì bình tĩnh_[ Kết rồi à?!?]
Sao đó đến màn khai tội nhau ra của hai người trong khi nữ chính không cần
làm gì, vẫn ngồi đó, điềm tĩnh, tự tin hơn bao giờ hết. Và sao đó tiếp
tục là màn hỏi đáp dồn người khác vào đường cùng của nữ nhân. Nếu suy
đoán có thể biết được căn nguyên của chuyện này là do lúc nãy bị Minh
Khải đồn vào tường nhưng chưa kịp bật lại, hiện tại liền tình trạng mượn chó đánh mèo để hạ hỏa.
Nhưng đang trong lúc hăng say nhất thì đền lại hạ khiến cho lời chưa kịp nói cũng bị nuốt trở vào và dẫn
chuyện lại nghênh ngang lần nữa xuất hiện. Căn bản nếu có người phá luật sống cùng một dám có năng lực thì chỉ e đây sẽ ngay lập tức liền trở
thành sân chơi của những kẻ thích lách luật và phá đám ở mức độ cao.
Kiểu như tắt hết tất cả hiệu ứng lẫn âm thanh, chỉ độc tôn mình mình chiếm
lấy ánh sáng vương giả của toàn bộ sân khấu như tên dẫn truyện trước mặ
này. Chắc chắn hắn ta sẽ trở thành dẫn truyện của năm. tần xuất tranh
đua cùng vai chính chỉ có hơn cứ không hề kém.
Nhưng mà rốt cục ai là vai chính? Đây chính là câu hỏi nan giải của tất cả mọi người
ngay lúc này. Họ xem mãi, hiểu cũng gần hết. Chỉ được một khiếm khuyết
là chưa định nổi ai là vai chính cả. Là người giành lấy tình yêu, thiếu
nhưng không cần tình yêu hay là cần tìm nhưng sợ hãi tình yêu???
Rốt cục vở kịch này sẽ dị biến đến mức nào? Nó không hề như những gì mọi
người đã tưởng tượng. Mẫu đối thoại cũng quá lạ lùng. Lại còn thêm tên
dẫn chuyện thời lượng xuất hiện gần như ngang hàng với nhân vật, thậm
chí lời thoại còn nhiều hơn bọn họ.
Nhưng cho cũng vẫn là đồng lòng hướng về cái kết sắp tới.