Sự Trả Thù Của Băng Giá

Chương 65-2: Thật sự còn chưa đủ (2)




Lâm Thiên trở về làng du lịch Lưu Vân lại bị Chu Dao, Thạch Huyên Hiên trách móc. Khi Lâm Thiên truyền âm nói cho hai nữ nhân biết mình thành công tiến giai Kim Đan đại viên mãn thì Chu Dao, Thạch Huyên Hiên ngạc nhiên đến quên trách móc.

Thạch Huyên Hiên khó tin hỏi:

– Thiên, thật sự sao?

Năm ngày nắn ngủi từ Kim Đan trung kỳ vượt qua Kim Đan hậu kỳ chạy thẳng Kim Đan đại viên mãn, điều này có thể không? Tốc độ như vậy đừng nói trong Trái Đất bị phong ấn, tuyệt đối không có người thứ hai.

Lâm Thiên gật đầu nói:

– Ta sẽ không lừa hai nàng.

Ánh mắt Thạch Huyên Hiên lo lắng nói:

– Thiên, sư phụ của ta nói sẽ cùng đi chung đến đảo Sinh Tử, chắc thật sự sắp tới nơi.

Lâm Thiên cau mày, nếu sư phụ của Thạch Huyên Hiên đến thật thì hắn không còn cơ hội tình chàng ý thiếp với nàng. Nhưng Diệu Vân trai chủ muốn đi thì Lâm Thiên có ngăn cũng không được, phải ra tay đối phó sư phụ của Thạch Huyên Hiên sao?

Lâm Thiên khẽ hôn trán Thạch Huyên Hiên:

– Ngày còn dài, chúng ta không nóng lòng trong một lúc.

Chu Dao mỉm cười nói:

– Tiểu Lâm Tử coi chừng bị Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng phát hiện.

Lâm Thiên biến sắc mặt nói:

– Huyên Hiên, sư phụ của nàng cách nơi này chỉ có nửa tiếng đi xe. Nguy rồi, sư phụ của nàng bị đánh lén. Con dơi chết tiệt đó hợp tác với nhẫn giả!

Thạch Huyên Hiên la lên:

– Thiên, mau đi giúp đỡ sư phụ ta!

Tuy Diệu Vân trai chủ phản đối Thạch Huyên Hiên và Lâm Thiên bên nhau nhưng nàng luôn khắc ghi ơn nuôi dưỡng hai mươi năm trong tim.

Lâm Thiên gật đầu, lập tức từ ban công bay đi chỗ Diệu Vân trai chủ đánh nhau với một quỷ hút máu, hai nhẫn giả cách ba mươi km.

Diệu Vân trai chủ đang rất táo bạo, nàng mới đến Kim Đan kỳ, chưa luyện chế phi kiếm nên không thể từ Từ Hàng Tịnh Trai bay thẳng đến thành phố Hải Thiên. Diệu Vân trai chủ đi máy bay, lại đi xe đến làng du lịch Lưu Vân không ngờ bị đánh lén. Ba người đánh lén Diệu Vân trai chủ tu vi không yếu, quỷ hút máu đã đến đẳng cấp lĩnh chủ. Hai nhẫn giả thì một người là thần nhẫn, một là đặc nhẫn.

Quỷ hút máu đẳng cấp lĩnh chủ tương đương với Kim Đan sơ kỳ, tuy rằng quỷ hút máu kia dường như chỉ mới đến cấp lĩnh chủ nhưng Diệu Vân trai chủ cũng mới tới Kim Đan kỳ. Một quỷ hút máu đẳng cấp lĩnh chủ cộng thêm một thần nhẫn tương đương đại viên mãn thiên giai, một đặc nhẫn bằng thiên giai đã không phải Diệu Vân trai chủ ứng phó nổi, va chạm ngắn ngủi đã bị đè ép.

Ngõa Áo Lai Đặc rất hưng phấn, gã nhận được nhiệm vụ đến Trung Quốc thăm dò tình báo. Ngõa Áo Lai Đặc vốn không cam lòng đến đây, phương đông bí ẩn luôn là nơi nguy hiểm trong lòng huyết tộc, mảnh đất này khiến nhiều huyết tộc nuốt hận tại đây. Nhưng rất nhanh Ngõa Áo Lai Đặc không còn miễn cưỡng, sau khi hút máu của mấy xử nữ trẻ tuổi xinh đẹp, tu vi trì trệ thật lâu có dấu hiệu đột phá. Hôm qua Ngõa Áo Lai Đặc một hơi từ công tước thăng cấp lên lĩnh chủ, vào cấp lĩnh chủ vì ổn định tu vi mới đột phá nên Ngõa Áo Lai Đặc nhắm vào chiến sĩ thiên thần đi tới làng du lịch Lưu Vân.

Máu của cường giả Kim Đan sơ kỳ chắc chắn có thể khiến tu vi vừa đột phá ổn định lại, Ngõa Áo Lai Đặc mới đột phá tu vi, lòng tự tin tăng cao. Ngõa Áo Lai Đặc tự tin gã đấu đơn có thể đánh ngang tay với Diệu Vân trai chủ, nếu cộng thêm hai trợ thủ thì chắc ăn như bắp.

Có thể tiêu diệt một cường giả Trung Quốc, hai nhẫn giả của Nhật Bản nghe Ngõa Áo Lai Đặc nói liền đồng ý, thế là tập kích bắt đầu. Một nữ nhân trung niên bình thường lái xe chở Diệu Vân trai chủ đã chết oan ngay lúc đầu bọn họ hành động.

Diệu Vân trai chủ lạnh lùng quát:

– Hừ! Các ngươi dám ra tay trong biên cảnh Trung Quốc, không sợ không thể sống ra ngoại cảnh sao?

– Giết ngươi rồi chúng ta lập tức đi đường biển, ai làm gì được chúng ta? Ngươi đừng mơ hai lão già trong làng du lịch Lưu Vân sẽ cứu ngươi, tuy tu vi của bọn họ mạnh nhưng cao thủ Kim Đan đại viên mãn thì khoảng cách thần thức chỉ có năm dặm, nơi này cách làng du lịch Lưu Vân gần 30km, ha ha ha ha ha ha!

Ngõa Áo Lai Đặc vừa công kích vừa đắc ý nói:

– Xử nữ già Kim Đan kỳ, hút máu của ngươi rồi tương lai ta nắm chắc tiến giai thân vương!

Nói tới đây Ngõa Áo Lai Đặc càng công kích sắc bén hơn, móng tay dài nhọn như đao luôn xẹt qua chỗ yếu của Diệu Vân trai chủ.

Diệu Vân trai chủ tức điên, dốc sức phản kích nhưng ngày càng đuối sức. Công kích của Ngõa Áo Lai Đặc quá lợi hại, móng tay đen đó ước chừng mặt trên có bệnh độc gì đó. Diệu Vân trai chủ rất e ngại móng tay đó. Hai nhẫn giả tuy tu vi không đến Kim Đan kỳ nhưng cũng không yếu, đặc biệt bọn họ không lo giữ mạng mình, thường dùng chiêu lấy mạng đổi mạng khiến Diệu Vân trai chủ nhức đầu.

Diệu Vân trai chủ tức giận quát:

– Khốn kiếp, ta mà sống sót thì huyết tộc, nhẫn giả các ngươi chờ xem Từ Hàng Tịnh Trai chúng ta trả thù!

– Khục khục, ngươi nghĩ hôm nay có thể sống tiếp sao? Từ Hàng Tịnh Trai? Ha ha, trừ Côn Luân, Thục Sơn ra, môn phái khác trong Trung Quốc không lọt vào mắt chúng ta!

Đặc nhẫn vừa công kích dồn dập vừa nhe răng cười nói:

– Ngõa Áo Lai Đặc các hạ, chút nữa hút máu xong giao thi thể cho ta đi. Ta thấy ả lớn tuổi nhưng bề ngoài như thiếu nữ, đặc biệt còn là xử nữ. Khục khục, trong nước chúng ta không có xử nữ, dù là xác chết ta cũng muốn hưởng thụ!

Diệu Vân trai chủ đã tức điên. Ngõa Áo Lai Đặc chửi thầm biến thái, dù gã hút máu nhưng không làm nổi chuyện gian thi.

Ngõa Áo Lai Đặc chửi thầm:

– Dân tộc buồn nôn!

Ngoài miệng Ngõa Áo Lai Đặc đồng ý:

– Không thành vấn đề!

Trán Diệu Vân trai chủ nổi gân xanh:

– Các ngươi đều đáng chết!

Diệu Vân trai chủ liều lĩnh tu vi bị tổn hại quyết dùng đại chiêu chém ba kẻ dám mạo phạm nàng. Đúng lúc này Lâm Thiên từ trên trời xẹt qua.

– Diệu Vân trai chủ, vãn bối đến chậm!

Lâm Thiên tới gần, một chưởng vỗ xuống. Gân mạch toàn thân nhẫn giả đặc cấp đứt đoạn, bay xa mấy chục thước nằm ngay đơ. Diệu Vân trai chủ thấy Lâm Thiên đến giúp thì mừng rỡ, có thể không dùng đại chiêu thì tốt hơn. Sử dụng đại chiêu đó ảnh hưởng rất xấu cho tu vi của Diệu Vân trai chủ, có lẽ sẽ lại rớt xuống đại viên mãn thiên giai, vậy thì không biết đến năm nào tháng nào lại đến Kim Đan kỳ.

– Lâm thiếu hiệp tới đúng lúc!

Diệu Vân trai chủ vốn gai mắt Lâm Thiên nhưng bây giờ trông hắn cực kỳ đáng yêu. Ngõa Áo Lai Đặc, thần nhẫn mặt đen như nhọ nồi. Bọn họ không bao giờ ngờ Lâm Thiên chạy tới, trong tình báo thì hắn có tu vi Kim Đan kỳ. Hai người một là Kim Đan sơ kỳ, một là đại viên mãn thiên giai, tuyệt đối không đánh lại cao thủ Kim Đan kỳ như Lâm Thiên.

Ngõa Áo Lai Đặc nói:

– Diệu Vân trai chủ, Trung Quốc các người một lúc đắc tội hai phương thế lực huyết tộc, Nhật Bản chúng ta thì không ổn, hay là ngừng tại đây đi.

Diệu Vân trai chủ do dự một chút, lực công kích giảm bớt nhiều.

Ngõa Áo Lai Đặc mừng rỡ: có cơ hội!

Ngõa Áo Lai Đặc uy hiếp:

– Diệu Vân trai chủ, ngươi cũng là trai chủ môn phái lớn nên biết rõ nặng nhẹ, nếu vì điều này khiến thế lực các phương liên hợp đối phó Trung Quốc thì ngươi là tội nhân của Trung Quốc!

Lâm Thiên cười lạnh một tiếng:

– Trung Quốc là nơi các ngươi nói đến liền đến, nói đi thì đi sao? Trai chủ từ xa đến vất vả, giao hai người đó cho ta xử được rồi.

– Lâm thiếu hiệp, nếu...

Diệu Vân trai chủ dừng công kích, cau mày muốn nói cái gì lại bị Lâm Thiên ngắt ngang.

– Trai chủ, có liên hợp hay không chẳng phải nhân vật nhỏ như bọn chúng có thể ảnh hưởng được!

Diệu Vân trai chủ cãi lại:

– Nhưng điều này sẽ cho bọn họ cái cớ!

Lâm Thiên nói:

– Nếu muốn tìm cớ thì tùy tiện chọn một cái là được.

Với tu vi Kim Đan đại viên mãn thì Lâm Thiên cho mấy phát là giết Ngõa Áo Lai Đặc, thần nhẫn ngay, nhưng làm vậy sẽ khiến Diệu Vân trai chủ mất mặt. Diệu Vân trai chủ là trai chủ một phương, tuổi già chát lại bị đối phương đè đầu đánh. Nếu Lâm Thiên vài chiêu có thể giết đối phương chẳng phải nói tu vi của Diệu Vân trai chủ kém hơn hắn rất nhiều sao?

Tuy đây là sự thật nhưng Lâm Thiên phải lo cho mặt mũi của Diệu Vân trai chủ. Vì vậy công kích giảm chậm lại, Lâm Thiên cố ý cho Ngõa Áo Lai Đặc, thần nhẫn sống lâu chút. Tay bấm pháp quyết, Lâm Thiên thử uy lực thực tế của huyễn sát trận.

Lâm Thiên quát to:

– Huyễn sát!

Trận nổi lên, Ngõa Áo Lai Đặc, thần nhẫn rơi vào chiến sĩ thiên thần. Trong mắt chiến sĩ thiên thần thì Ngõa Áo Lai Đặc, thần nhẫn đột nhiên ngừng công kích Lâm Thiên mà quay sang đánh nhau. Ngõa Áo Lai Đặc không ngừng phát ra chiêu thức sắc bén đánh vào khoảng trống, mặt đất bị phá hủy gồ ghề.

Rất nhanh trên thân thể hai người có vết thương. Móng tay đen của Ngõa Áo Lai Đặc để lại mấy vết cào trên người thần nhẫn, còn đặc nhẫn thì để lại đao thương sâu hoắm trên vai Ngõa Áo Lai Đặc.

Lâm Thiên hào hứng nhìn, hắn biết chuyện gì xảy ra. Ngõa Áo Lai Đặc, thần nhẫn rơi vào ảo trận, trong mắt họ thì đối phương là kẻ thù. Ngõa Áo Lai Đặc thấy kẻ địch không chỉ một mình thần nhẫn mà là mười con mãnh thú, nên Diệu Vân trai chủ mới thấy gã thường tung chiêu thức vào không khí.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Trận pháp đúng là thứ tốt, tuy tiêu hao tinh thần lực nhiều nhưng dễ dàng giết hai kẻ thù thì vậy cũng đáng.

– Hi hi, chủ nhân dễ thỏa mãn quá. Huyễn sát trận chỉ là trận pháp cấp thấp, nó rất ỷ lại tinh thần lực. Người tinh thần lực thấp dùng trận pháp này không đợi người trong trận chết thì tinh thần lực của mình đã cạn. Trận pháp lợi hại nương nhờ lực lượng thiên địa, khiến lực lượng thiên địa vô tận tiêu diệt kẻ địch. Trận pháp cao cấp nhất lợi dụng pháp tắc. Nói với lão chủ nhânng không hiểu.

Lâm Thiên trợn trắng mắt, hắn chỉ mới học trận pháp sao có thể một hơi vượt bậc được? Pháp tắc gì đó đối với Lâm Thiên hiện tại là mây bay.

Diệu Vân trai chủ khó tin hỏi:

– Đây là... Trận pháp?

Lâm Thiên mới bao nhiêu tuổi, tu vi mạnh biến thái lại còn biết trận pháp, khiến Diệu Vân trai chủ rất ngạc nhiên. Theo Diệu Vân trai chủ biết có chút thành tựu về trận pháp ai nấy đều tuổi không nhỏ. Có rất nhiều thứ cần phải nắm giữ trong trận pháp, không bỏ ra vài năm thì khó chạm tới cánh cửa, nếu muốn chính thức sử dụng trận pháp có chút tác dụng phải mất hơn mười năm.

Như Lâm Thiên dùng trận pháp đối phó cường giả Kim Đan kỳ xem như trận pháp có chút tác dụng. Diệu Vân trai chủ dùng ánh mắt quái dị đánh giá Lâm Thiên. Hiện tại Lâm Thiên mới hai mươi tuổi, chẳng lẽ từ bốn, năm tuổi hắn đã học trận pháp? Nhưng nghĩ đến tu vi hiện tại của Lâm Thiên mạnh hơn mình thì Diệu Vân trai chủ thoải mái ngay.

– Có lẽ trên đời thật sự có thiên tài, nhưng dù là thiên tài cũng không thể phá hỏng quy định ngàn năm của Từ Hàng Tịnh Trai!

Lâm Thiên cứu Diệu Vân trai chủ khiến nàng vừa mắt hắn hơn nhiều, nhưng nếu Lâm Thiên dám xin phép nàng cưới Thạch Huyên Hiên thì Diệu Vân trai chủ sẽ không nể mặt từ chối ngay.

Phập!

Đao võ sĩ của nhẫn giả đâm vào tim Ngõa Áo Lai Đặc, móng của gã cũng xuyên thủng người thần nhẫn. Hai người đồng quy vu tận.

Địa điểm đánh nhau gần biển, Lâm Thiên vung tay, gió mạnh cuốn ba cái xác ném ra xa rớt vào biển. Ba cao thủ vừa rồi không ai bì nổi bây giờ hồn về địa phủ, khiến người cảm thán chuyện đời vô thường.

Thạch Huyên Hiên, Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, Cổ Vân chạy tới.

Thạch Huyên Hiên thấy Diệu Vân trai chủ liền chạy tới hành lễ:

– Sư phụ!

Nhóm Tả Vân Phi đồng thanh hành lễ:

– Diệu Vân trai chủ!

Theo lý thuyết Tiêu Bạch là đệ tử Tử Cực Chân Nhân chưởng môn Côn Luân, Cổ Vân là nhi tử Cổ Kiếm Phong chưởng môn Thục Sơn, Tử Cực Chân Nhân và Cổ Kiếm Phong cùng bối phận với Lý Sư Sư là sư tôn của Diệu Vân trai chủ, nên Tiêu Bạch và Cổ Vân ngang hàng với Diệu Vân trai chủ. Nhưng Tiêu Bạch biết Lâm Thiên và Thạch Huyên Hiên bên nhau, gã là huynh đệ của hắn, Thạch Huyên Hiên là đồ đệ của Diệu Vân trai chủ nên hành động như vãn bối. Cổ Vân thì có ý đồ với Thạch Huyên Hiên, Lâm Thiên nhìn ra được, nên cũng hành động như vãn bối trước mặt Diệu Vân trai chủ.

Diệu Vân trai chủ lạnh nhạt nói:

– Lần này nhờ có Lâm thiếu hiệp nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi.

Tả Vân Phi nhìn mặt đất gồ ghề, gã tưởng tượng chiến đấu kịch liệt, máu nóng cũng sôi sục:

– Ma ơi, mới rồi lão tam đánh nhau với ai vậy? Quốc lộ bị xới tung cả lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.