Sự Trả Thù Của Băng Giá

Chương 64-2: Hát cho anh nghe (2)




Thạch Huyên Hiên rất là kinh ngạc hỏi:

– Thiên, sao có thể như vậy?

Từ thiên giai sơ kỳ đột phá đến thiên giai trung kỳ, tuy rằng không khó khăn giống địa giai đột phá đến thiên giai, hay khi thiên giai đột phá Kim Đan, nhưng cũng không đơn giản muốn là làm được. Trong chiến đấu có thể đột phá nhưng đó là khi chiến đấu thời gian dài, chậm rãi cảm ngộ trong chiến đấu mới có thể đột phá. Không như trong tiểu thuyết đánh một trận với người ta liền đột phá thực lực hiện có.

Mới rồi Tá Y và Tang Mộc đánh nhau không lâu, không quá kịch liệt, thứ cảm ngộ được thiếu đến tội, không có cơ hội đột phá mới đúng.

– Hắn tu luyện một công pháp tà môn có thể hấp thu tinh hoa sinh mệnh của người khác, mới rồi Huyên Hiên có chú ý da xác chết Tá Y nhăn nheo không?

Lâm Thiên nói:

– Công pháp khiến tính cách của hắn vặn vẹo, là nhân vật nguy hiểm. Huyên Hiên đừng đi lên tốt hơn.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, ta cảm thấy người không cần lãng phí nhiều thời gian tại đây. Những tuyển thủ này thực lực cách biệt quá xa với chủ nhân, người không được bao nhiêu thứ từ trong chiến đấu, hãy tốc chiến tốc thắng đánh xong chấm dứt sớm.

Lâm Thiên nhíu mày hỏi:

– Tiểu Linh, làm vậy có phải là quá chiêu diêu?

– Chủ nhân, chỉ còn hai tháng là Thiên Âm Thần mạch của Chu Dao sẽ bộc phát, trước đó còn phải chừa nửa tháng cho nàng học một công pháp thuộc tính hàn. Chủ nhân chỉ có một tháng rưỡi, trong thời gian đó muốn đạt đến Nguyên Anh kỳ, học công pháp lão chủ nhân để lại, còn phải tìm ra công pháp thuộc tính hàn tốt, thời gian rất căng thẳng.

Tiểu Linh nói:

– Chủ nhân còn phải tìm công pháp thích hợp cho Dương Thi, Dương Tuyết và Ngụy Phong. Tiểu Linh cho rằng chủ nhân đừng lãng phí thời gian vào so đấu, còn về chiêu diêu, chủ nhân nghĩ mình có thể điệu thấp sao? Hiện tại chủ nhân đã vào mắt đám lão quái Nguyên Anh kỳ lâu rồi.

Lâm Thiên gật gù. Hiện tại Chu Dao phải chịu đau khổ khí lạnh bộc phát, nếu có thể sớm một ngày giúp nàng giải trừ thống khổ thì tuyệt vời.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Có lẽ ta làm việc hơi co cóng tay chân.

Tiểu Linh nói:

– Chủ nhân, chuyện này rất bình thường. Chủ nhân tăng thực lực quá mau, trên Trái Đất tuy chủ nhân đã xem như cao thủ nhưng tâm tính còn ngừng lại ở trước kia.

Lâm Thiên hít sâu một hơi, hắn nói với Thạch Huyên Hiên:

– Huyên Hiên, để ta lên, nàng ngoan ngoãn ở đây đừng chạy lung tung.

– Thiên, vậy được không? Hắn đáng giá Thiên ra tay sao?

Thạch Huyên Hiên biết tu vi của Lâm Thiên đã là Kim Đan kỳ đại viên mãn, cao thủ như thế lại đánh với người chỉ là thiên giai trung kỳ thì hơi ăn hiếp người.

Lâm Thiên cười nhạt:

– Hắn không đáng, nhưng có ai đáng giá?

Thạch Huyên Hiên lặng im, đúng rồi, với tu vi của Lâm Thiên dù đánh với ai cũng là ăn hiếp người. Trừ Lâm Thiên ra thực lực cao nhất chỉ cỡ Kim Đan sơ kỳ, Kim Đan sơ kỳ và Kim Đan đại viên mãn chênh lệch cực lớn.

Lâm Thiên tiến lên trước một bước, vượt qua mặt biển hơn một trăm năm mươi thước xuất hiện trên lôi đài.

Trận chiến này vì Tang Mộc dùng quỷ kế giết Tá Y nên đặc biệt hấp dẫn chú ý.

Tả Vân Phi mắt sắc, Lâm Thiên vừa lên lôi đài số sáu là gã phát hiện ngay, hưng phấn reo lên:

– Ha, tiểu Bạch! Lão tam lên lôi đài số sáu!

Tiêu Bạch nói:

– Đi, qua bên kia!

Chỗ bọn họ đứng không ngay hướng lôi đài số sáu nên Tiêu Bạch mới bảo vậy. Tả Vân Phi gật đầu, hai người đi trước mở đường, Nam Cung Uyển Nhi, Chu Dao, đại học Hải Thiên theo sau đi bờ biển đối diện lôi đài số sáu.

Lâm Thiên lên lôi đài, con ngươi Tang Mộc co rút. Tiểu Linh đã che giấu hơi thở toàn thân Lâm Thiên nên Tang Mộc không cảm ứng ra tu vi của hắn.

Tang Mộc bắt chuyện:

– Ngươi là người Trung Quốc đúng không? Ta luôn rất có hảo cảm với người Trung Quốc.

Mắt Lâm Thiên lộ ý cười khinh thường nói:

– Bỏ ngụy trang đó đi, nói thật là kỹ thuật diễn của ngươi khá giỏi, nếu như là lần đầu tiên gặp mặt có lẽ ta sẽ bị ngươi lừa, cho rằng ngươi thật sự có hảo cảm với người Trung Quốc. Nhưng hành vi hiện tại của ngươi chỉ khiến người bật cười.

Tang Mộc biến sắc mặt, hầm hừ:

– Ngươi nhìn thấy gì?

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

– Trông thấy một linh hồn vặn vẹo vì tăng mạnh thực lực mà không từ thủ đoạn!

Lúc Lâm Thiên ở thế giới Thiên Long Bát Bộ tuy cũng dụng Bắc Minh thần công hấp thu nội lực của người khác, nhưng những người bị hắn hút toàn là kẻ xấu làm nhiều việc ác, chuyện hắn làm không thẹn với lòng. Cách Tang Mộc làm khác với Lâm Thiên. Con người Tá Y không tệ, nhiều lần có cơ hội lấy mạng Tang Mộc nhưng không xuống tay, cách Tang Mộc làm có thể nói là lấy oán trả ơn.

Tang Mộc cười nhạt:

– Chỉ cần đủ cường đại thì thế nhân chỉ trích có là gì?

Sát ý của Lâm Thiên chậm rãi dâng lên:

– Tiếc rằng ngươi không đủ mạnh, vì vậy đã định trước ngươi sẽ chết trên lôi đài này!

Tang Mộc hừ lạnh một tiếng:

– Hừ! Cứ thử xem, thứ giấu đầu lòi đuôi. Đừng tưởng rằng che giấu tu vi là khiến người sợ, tuổi của ngươi chỉ khoảng hai mươi, mạnh tới cỡ nào?

Tang Mộc lướt qua khoảng cách hơn mười thước, cú đấm kèm tiếng xé gió đập vào ngực Lâm Thiên.

– Thử so sức mạnh cơ thể với ngươi vậy!

Lâm Thiên cũng giơ nắm đấm nghênh đón nắm tay của Tang Mộc. Mắt Tang Mộc lộ tia cười nanh tranh, gã tu công pháp tà môn là hút tinh khí sinh mệnh của người khác để cường hóa cơ thể mình, nếu dựa vào thân thể thì gã tự nhận cường giả Kim Đan kỳ cũng không bằng mình. Thực lực cường giả Kim Đan kỳ mạnh không nằm ở cơ thể, độ mạnh thân thể yếu một chút là bình thường.

Răng rắc!

Tiếng xương gãy vang rõ mồn một. Tang Mộc bản năng nghĩ là xương Lâm Thiên vỡ nát, gã định cười to ba tiếng chúc mừng, không ngờ cơn đau từ tay chạy thẳng lên não.

Tang Mộc đau đớn hét lên:

– A! Tay của ta!

Tay phải của Tang Mộc có thể đánh nát tấm sắt dày cả thước bị lòi xương, máu chảy đầm đìa, nhìn rất đáng sợ.

Lâm Thiên hừ mũi:

– Hừ! Đến thế là cùng.

Cơ thể Lâm Thiên trải qua giới lực nhiầu lần tăng cường, Tang Mộc sao sánh bằng? Nếu thực lực của Tang Mộc đến Kim Đan đại viên mãn có lẽ còn đấu vài chiêu với Lâm Thiên, nhưng gã mới chỉ là thiên giai trung kỳ.

Như hai người thể tu, một là tu vi Kim Đan đại viên mãn, một có tu vi thiên giai trung kỳ, độ mạnh cơ thể của hai người khác biệt rất lớn. Nếu nói độ mạnh thân thể tu giả bình thường là đậu hủ thì của Tang Mộc là bùn nhão, độ mạnh cơ thể Lâm Thiên là cục đá. Đá mà va chạm với bùn thì dĩ nhiên đá không vỡ.

Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh vung chưởng:

– Chết đi!

Chưởng lực liên miên nháy mắt xâm nhập vào người Tang Mộc mang đi sự sống. Chênh lệch giữa thiên giai trung kỳ và Kim Đan đại viên mãn quá lớn, tới nỗi Lâm Thiên hơi nghiêm túc một chút là Tang Mộc không chống đỡ nổi một giây.

Tang Mộc đã chết, đôi mắt không khép lại, chết không nhắm mắt. Tang Mộc không ngờ mình có được công pháp cường đại nhưng chưa kịp đi xa trên con đường này, gã xem tuyển thủ tham gia so tài lôi đài là con mồi, nào ngờ mới nuốt một con mồi liền gặp miếng sắt cứng vô cùng.

Lâm Thiên che giấu tu vi nên tuyển thủ khác không rõ ràng, lần lượt lên lôi đài rồi bị cáng xuống. Lâm Thiên không lấy mạng bọn họ nhưng khiến họ bị thương không nhẹ, ít nhất trong vòng một tháng tuyệt đối không thể động võ.

Khi người thứ năm là cao thủ Kim Đan sơ kỳ của Ấn Độ bị Lâm Thiên đánh gãy đôi chân được người nâng xuống lôi đài thì lôi đài số sáu thành cấm địa, không ai dám khiêu chiến Lâm Thiên nữa. Khiêu chiến? Đùa sao? Thử nghĩ Kim Đan sơ kỳ còn bị đánh gãy chân thì ai có thực lực kéo Lâm Thiên xuống ngựa?

Đám người nhận định tu vi của Lâm Thiên là Kim Đan trung kỳ, tuy đó không phải thực lực thật sự của hắn nhưng đã là cao nhất trong tất cả thí sinh.

Vô số khán giả bên bờ biển hét to cổ vũ:

– Lâm Thiên! Lâm Thiên!

Lâm Thiên luôn không báo tên nhưng không hiểu sao các khán giả biết tên của hắn. Những người hò reo phần lớn đến từ Trung Quốc, phần nhỏ là đất nước không có đội dự thi, hoặc người không có khái niệm quốc giả chỉ cực kỳ tôn sùng cường giả.

Một lúc lâu không có người lên lôi đài, Lâm Thiên lắc mình xuất hiện trên đường nổi cách hai trăm thước.

Thạch Huyên Hiên kinh ngạc hỏi:

– Thiên hôm nay làm sao vậy?

Thạch Huyên Hiên hiểu biết Lâm Thiên tuy làm nhiều việc gây chú ý nhưng thật sự thích điệu thấp hơn, hành động hôm nay hơi bắt mắt.

Lâm Thiên cười nham nhở:

– Ha ha ha! Hôm nay ca rất cao điệu đúng không?

Thạch Huyên Hiên lo lắng nói:

– Ca cái đầu ngươi! Thiên làm như vậy có khi nào gặp nhiều kẻ địch? Sau này sẽ trở ngại việc phát triển.

Lâm Thiên mỉm cười, truyền âm nói:

– Đừng lo lắng, ca ca của nàng không dễ chọc. Ha ha ha, nếu bọn họ muốn kiếm chuyện với ta phải suy nghĩ kỹ có đủ khả năng không.

Thạch Huyên Hiên không biết Lâm Thiên có được Tinh Giới, có năng lực ẩn giấu cường đại nên không tự tin như hắn. Nếu là người bình thường thì Thạch Huyên Hiên tin tưởng Lâm Thiên không sợ, nhưng rất nhiều cao thủ Nguyên Anh kỳ có đệ tử dự thi, Lâm Thiên làm bọn họ tàn tật tương đương chọc vào những cao thủ Nguyên Anh kỳ. Thạch Huyên Hiên lo đám lão quái vật Nguyên Anh kỳ tìm Lâm Thiên tính sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.