Sự Trả Thù Của Băng Giá

Chương 35: Xảy ra chuyện gì tôi chịu trách




Vào học viện, Lâm Thiên không thấy Ốc Luân viện trưởng, chắc đang bận việc khác. Lâm Thiên cảm thấy mình thật là sáng suốt khi lúc trước tìm bảo tiêu Ái Lệ Ti cho Nhã Sa.

Nhà gỗ nhỏ nơi Ái Lệ Ti, Nhã Sa cư ngụ còn đó nhưng bên cạnh xây thêm căn nhà mới xinh đẹp. Đằng trước nhà có cái ghế gỗ, Lâm Thiên và Nhã Sa, thanh niên Tinh Linh tộc ngồi trên ghế, Ái Lệ Ti biến mất. Có Lâm Thiên bên cạnh, Ái Lệ Ti tạm thời không lo lắng sự an toàn của Nhã Sa nên tạm rời đi.

– Ca ca, ta đã là Ma Đạo Sĩ trung giai!

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Tiểu Sa thật lợi hại, đệ tử ưu tú khác chắc cũng chỉ được trình độ cỡ này.

Lâm Thiên nói với Khải Lâm thanh niên Tinh Linh tộc:

– Khải Lâm các hạ, không biết có thể cho ta và tiểu Sa chút thời gian riêng không?

Khải Lâm đứng lên:

– A, đương nhiên được.

Khải Lâm hành lễ rồi cách xa chút.

Lâm Thiên nói:

– Tiểu Sa, nghe Gia Lý lão bản nói tiểu Sa và thanh niên Tinh Linh tộc yêu nhau?

Mặt Nhã Sa đỏ ửng:

– Không... Không có ca ca, chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường!

Lâm Thiên nhìn biểu tình của Nhã Sa ước chừng chưa chính thức xác định quan hệ nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Lâm Thiên vuốt đầu Nhã Sa:

– Tiểu Sa còn có điều gì không nói với ca ca được sao? Ca ca chỉ cần tiểu Sa bình an hạnh phúc.

Mắt Nhã Sa lộ tia lo lắng nói:

– Ca ca, Khải Lâm là tinh linh, tuổi thọ của tinh lnh có thể dài đến mấy trăm, gần ngàn tuổi. Tiểu Sa chỉ là nhân loại, tuổi thọ nhân loại ngắn ngủi hơn tinh linh rất nhiều. Ca ca, tiểu Sa sợ, phải chăng số phận đã định tiểu Sa và Khải Lâm sẽ không có kết quả? Ví dụ nhân loại và tinh linh kết hợp từ xưa đến nay có rất nhiều nhưng kết cuộc không đẹp.

Lâm Thiên nói:

– Tiểu Sa, thứ nhất, hai người quen nhau còn ngắn ngủi, trong thời gian ngắn này không đủ nhìn rõ một người nên đừng vội vàng quyết định. Thứ hai, nếu hai người bên nhau thì tuổi thọ không phải vấn đề lớn, bởi vì chỉ cần thực lực của tiểu Sa đến thần giai thì dễ dàng sống mấy trăm năm. Nếu đột phá thần giai vậy thọ mệnh sẽ dài ngàn năm!

Tuy cá nhân Lâm Thiên đối với Chu Dao, Thạch Huyên Hiên thành đôi nhanh như tia chớp nhưng vẫn dặn dò Nhã Sa đừng gấp gáp yêu đương.

Nhã Sa che miệng kinh ngạc nói:

– Ca ca, thần giai đâu dễ đạt được, càng đừng nói vượt qua. Cao thủ vượt thần giai dường như không có trên đại lục.

– Có thể vượt qua thần giai, chỉ cần tiểu Sa cố gắng thì tương lai nhất định sẽ trở thành cao thủ vượt qua thần giai!

Lâm Thiên cười hỏi:

– Tiểu Sa, Khải Lâm là loại người gì? Khải Lâm có thật sự thích tiểu Sa không? Những điều này tiểu Sa có biết rõ?

Nhã Sa nói:

– Hắn rất tốt với tiểu Sa!

Nhưng Nhã Sa không nói được Khải Lâm tốt với nàng chỗ nào.

Lâm Thiên lắc đầu, Nhã Sa mới mười sáu tuổi, quá ngây thơ, nhưng thiếu nữ lứa tuổi ngày đơn thuần mới bình thường.

Lâm Thiên vỗ đầu Nhã Sa:

– Được rồi, ca ca đi nói chuyện với hắn.

Lâm Thiên đứng lên đi hướng Khải Lâm.

Lâm Thiên lòng máy động, kết giới cách âm bao phủ hắn và Khải Lâm.

– Khải Lâm các hạ, ta là Lâm Thiên, ca ca của Nhã Sa, gọi ta Thiên ca được rồi. Tuy Nhã Sa không phải muội muội ruột của ta nhưng ta luôn đối xử như muội muội ruột. Ta hy vọng nếu hai người bên nhau thì các hạ sẽ mang đến vui vẻ cho tiểu Sa chứ không phải bi thương, các hạ có thể làm được không?

Lâm Thiên trầm giọng nói:

– Nếu các hạ tổn thương tiểu Sa thì dù Tinh Linh Nữ Hoàng ra mặt, các hạ tuyệt đối sẽ không có kết cuộc tốt!

Khải Lâm nghiêm túc gật đầu nói:

– Nhã Sa ngây thơ đáng yêu tựa như thiên sứ giáng trần, ta nghĩ sẽ không có người nỡ tổn thương nàng, ta càng sẽ không hại nàng, về điều này thì Thiên ca cứ yên tâm.

Khải Lâm là tinh linh, đã hơn một trăm tám mươi tuổi, về tuổi tác đủ làm gia gia của Lâm Thiên. Nhưng trong tinh linh, một trăm tám mươi tuổi tương đương nhân loại mười tám tuổi, nên Khải Lâm gọi Lâm Thiên là Thiên ca không chút chướng ngại tâm lý.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

– Hy vọng ngươi nhớ kỹ lời nói hôm nay.

Lâm Thiên ăn cơm trưa với Nhã Sa, Khải Lâm, Chu tỷ tỷ. Lâm Thiên nhìn Nhã Sa và Khải Lâm ngọt ngào làm hắn nhớ tới Chu Dao, Thạch Huyên Hiên.

Lâm Thiên thấp thỏm thầm nghĩ:

– Không biết Dao nhi, Huyên Hiên nói chuyện gì.

Buổi tối Lâm Thiên lại đến cửa hàng trang sức Gia Lý. Diệp Phong, các thành viên trong Dong Binh đoàn đến đông đủ.

Vừa thấy mạt, đám người Diệp Phong cùng quỳ xuống:

– Chủ nhân!

Lâm Thiên xua tay:

– Được rồi, không cần hành đại lễ như vậy.

Đám người Diệp Phong cảm ơn, đứng lên.

Lâm Thiên khen:

– Diệp Phong, các người làm tốt lắm. Lúc trước ta đã nói nếu các ngươi làm tốt sẽ được thưởng.

Lâm Thiên chỉ vào Diệp Phong và một người khác:

– Hai ngươi tiến lên đi.

Diệp Phong và người kia mừng như điên, vội vàng cung kính đứng trước mặt Lâm Thiên. Lâm Thiên đặt tay lên vai hai người, giới lực hóa thành dòng nước ấm không ngừng thấm vào cơ thể.

Năm phút sau, người kia đột phá trước Diệp Phong, từ Kiếm Giả cao giai lên đến Kiếm Sư sơ giai. Người vừa mới đột phá hai mươi giây thì khí thế toàn thân Diệp Phong tăng vọt. Cũng hoàn thành đột phá, từ Kiếm Sư sơ giai tăng lên cao giai.

Diệp Phong và người đó đồng thanh kêu lên:

– Đa tạ chủ nhân!

Những người khác trông mong nhìn Lâm Thiên.

Lâm Thiên liếc đám người kia, thản nhiên nói:

– Lần này chỉ có bọn họ, chờ xem biểu hiện lần sau của các ngươi.

Một lúc nâng cao thực lực cho mọi người còn lâu Lâm Thiên mới làm điều ngu ngốc đó. Trong thời gian ngắn nâng cao thực lực hai người đã rùng rợn, nhiều hơn nữa sẽ bị người ta tôn sùng như thần.

Gia Lý trợn to mắt hỏi:

– Lâm lão đệ, thực lực của bọn họ tăng lên vậy sao?

Lâm Thiên gật đầu, mỉm cười nói:

– Tăng lên nhưng muốn phát huy tất cả thực lực thì phải không ngừng luyện tập.

Bữa tối Lâm Thiên ăn chung với nhóm Diệp Phong, Gia Lý lão bản. Lòng có tâm sự nên Lâm Thiên uống nhiều rượu, nhưng rượu bình thường sao có thể làm hắn say?

Khi Lâm Thiên trở về không gian Tinh Giới thì trời đã sắp sáng. Ban ngày và ban đêm không gian Tinh Giới giống với bên ngoài, tức là bên ngoài trời cũng sắp sáng.

Lâm Thiên ra khỏi không gian Tinh Giới, hắn dựa vào nhĩ lực hơn người nghe được tiếng hít thở của Chu Dao, nàng và Thạch Huyên Hiên ngủ chung phòng!

Lâm Thiên lấy làm lạ hỏi:

– A, Tiểu Linh, sự việc có chút lạ. Quan hệ của Dao nhi và Huyên Hiên tốt vậy sao?

– Nếu chủ nhân biết đêm qua bọn họ nói gì thì sẽ không thấy lạ tại sao hai người không đối địch mà ngủ chung phòng với nhau.

Tiểu Linh hỏi:

– Chủ nhân muốn ta cho biết đêm qua hai người nói gì không?

Lâm Thiên hai dao động nhưng cuối cùng hắn lắc đầu nói:

– Thôi đừng, bọn họ nói cái gì rồi ta cũng sẽ biết.

Lâm Thiên ăn sáng chung với Chu Dao, Thạch Huyên Hiên. Không khí hơi kỳ, Chu Dao và Thạch Huyên Hiên trò chuyện vui vẻ. Lâm Thiên xoe tròn mắt nhìn, một câu nói tràn ngập trong lòng hắn: lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển.

Lâm Thiên không kiềm được ra tiếng hỏi:

– Dao nhi, hai người...

Chu Dao nói:

– Tiểu Lâm Tử, sau này không cho phép ăn hiếp Huyên Hiên muội muội!

Lâm Thiên xem sắc mặt Chu Dao có gì khác lạ, nụ cười trên mặt Thạch Huyên Hiên cứng ngắc.

Lâm Thiên sốt ruột hỏi:

– Đương nhiên ta sẽ không, nhưng làm ơn cho ta biết đêm qua hai người nói gì vậy?

– Chuyện của nữ nhân chúng ta đừng hỏi nhiều!

Chu Dao nói:

– Tiểu Lâm Tử, đại tái thanh niên thế giới Võ Giả giao lưu đợt một thoạt trông khá nguy hiểm, Tiểu Lâm Tử phải cẩn thận. Đặc biệt là đừng để Huyên Hiên muội muội bị thương.

Mới một đêm đã Huyên Hiên muội muội dài Huyên Hiên muội muội ngắn, nồng nhiệt không có mùi tình địch, Lâm Thiên không nghi ngờ tình cảm Chu Dao dành cho mình nhưng rất thắc mắc.

Lâm Thiên nói:

– Dao nhi yên tâm, với tu vi của ta thì đại tái kia không có vấn đề lớn. Huyên Hiên nếu không lên sân được thì ta sẽ cố gắng không cho Huyên Hiên lên sân, nếu xác định không thể thắng so tài liền bỏ quyền.

Trong mười đội viên quốc gia có một cao thủ Kim Đan trung kỳ, hai cao thủ Kim Đan sơ kỳ, năm cao thủ đại viên mãn thiên giai. Huyền Minh thì ước chừng đi bế quan đột phá, gã đã là đại viên mãn thiên giai, nếu đột phá sẽ là tu vi Kim Đan sơ kỳ. Nhiều cao thủ tụ tập lại, trận thế rất xa hoa. Lâm Thiên không tin thế lực khác sẽ gom được trận thế lộng lẫy như vậy.

Nếu bọn họ không giải quyết được cao thủ ít nhất tu vi đại viên mãn thiên giai thì Thạch Huyên Hiên không cần ra làm gì, nàng có mặt hay không đều chẳng quan trọng. Thực lực thiên giai trung kỳ dưới cao thủ đại viên mãn thiên giai, sẽ không qua được mười chiêu.

– Chủ nhân, có vệ tinh chú ý làng du lịch này, là vệ tinh của nước Mỹ.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Ngoài ra phát hiện một chiếc thuyền đánh cá đến gần nơi này, trên thuyền không phải ngư dân mà là mười nhẫn giả!

Lâm Thiên gật gù. Việc này rất bình thường, nếu thế lực khác không tìm hiểu chút gì thành viên Trung Quốc phái ra thì hắn không tin.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, quy định cũ, dùng vệ tinh xem xét nơi này thì phát phim nghệ thuật Nhật Bản cho bọn họ. Thuyền đánh cá thì cứ để nó chậm rãi lòng vòng ở đó. Trên đất liền chắc cũng sẽ có khách, từ từ chơi với khách khác trước đi.

Tiểu Linh cười tủm tỉm đồng ý:

– Rõ thưa chủ nhân!

Tòa nhà Năm Góc nước Mỹ.

Một nam nhân trung niên xem hình vệ tinh lẩm bẩm:

– A, my god! Lại là thứ này, đổi phim khác tốt hơn, phim này lần trước coi rồi.

Chuyện như vậy đã xảy ra vài lần, bọn họ thói quen, lười báo cho tổ an toàn máy tính, dù bọn họ có đến cũng chỉ uổng công. Thần internet, đây là xưng hô ngầm bọn họ dành cho cao thủ internet mạnh đến khó tin.

Thần thức của Lâm Thiên phô thiên cái địa phóng ra ngoài, bao phủ hơn hai mươi dặm. Nơi thần thức xẹt qua mỗi hành động của những người đó đều bị Lâm Thiên biết.

Cách Lâm Thiên khoảng một ngàn thước, trong biệt thự Thiên Tâm đ*o Trưởng, Tử Quang Chân Nhân cư ngụ. Hai người liếc nhau, thấy ngạc nhiên trong mắt nhau.

Tử Quang Chân Nhân không quá chắc chắn hỏi:

– Thiên Tâm lão quỷ, dường như có thần thức của cao thủ Nguyên Anh kỳ quét qua.

Thần thức của Lâm Thiên đã là Nguyên Anh kỳ, cảnh giới thần thức của Tử Quang Chân Nhân cũng vậy, đều ở Kim Đan đại viên mãn. Tử Quang Chân Nhân cảm nhận được thần thức của Lâm Thiên quét qua nhưng không thể chắc chắn do ai phát ra.

– Không phải hình như mà thật sự có cao thủ Nguyên Anh kỳ.

Thiên Tâm đ*o Trưởng nhíu mày nói:

– Thần thức này không phải Long Lăng Thiên Long Đế, cũng không là của Tử Cực Chân Nhân sư huynh ngươi và sư huynh của ta. Kỳ lạ, chẳng lẽ có cao thủ Nguyên Anh kỳ nước khác đến?

Tử Quang Chân Nhân nói:

– Thiên Tâm lão quỷ, chắc không phải, nếu cao thủ đẳng cấp đó của nước khác đến thì Long Đế đã sớm chạy lại. Có lẽ là tiền bối ẩn tu của nước ta, chỉ tiếc thần thức tiền bối kia quét qua trong khoảnh khắc chúng ta cảm ứng được giờ thì không thấy tăm tích nữa.

Mắt Tử Quang Chân Nhân lộ tia tôn sùng, tuy lão đã là Kim Đan kỳ đại viên mãn nhưng vẫn ôm lòng tôn kính với cường giả Nguyên Anh kỳ.

Lâm Thiên nghe được Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng đối thoại, hắn buồn cười: thật sự ngộ nhận có cao thủ Nguyên Anh kỳ gần đây.

Cách mười dặm, một đôi tình nhân đang ngồi ngắm biển nhưng thần thức của Lâm Thiên dễ dàng phát hiện trên người bọn họ giấu kính viễn vọng nhìn rất xa. Trên thân cây một ngọn núi nhỏ cách năm dặm, một con dơi yên lặng quét con mắt đỏ nhìn làng du lịch của nhóm Lâm Thiên.

Lâm Thiên thầm cười nhạt:

– Không ngờ có một thần nhẫn, một đặc nhẫn, một quỷ hút máu đẳng cấp đại công tước. Tiểu Nhật Bản và huyết tộc vì thám thính tình báo mà bỏ vốn lớn thật.

Chu Dao huơ tay trước mặt Lâm Thiên:

– Tiểu Lâm Tử, đang nghĩ gì vậy?

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Không có gì, mấy con ruồi đến, ta đang nghĩ có nên một hơi đập chết hết không.

Lúc này Tề Tần và Cổ Vân đang đi tới gần, nghe Lâm Thiên nói mặt thị trường giao dịch xanh mét, Cổ Vân cau mày.

Tề Tần tức giận quát:

– Họ Lâm Thiên, ngươi nói ai là ruồi?

Thạch Huyên Hiên cùng ăn sáng với Lâm Thiên là đã khiến Tề Tần khó chịu, bây giờ gã nghe Lâm Thiên nói như thế làm sao chịu đựng được? Tề Tần chửi um lên.

Lâm Thiên bất đắc dĩ cười, hắn thật sự oan uổng. Trời ạ, Lâm Thiên không nói về nhóm Tề Tần, hắn đang nói đến hai nhẫn giả, quỷ hút máu cười. Nụ cười bất đắc dĩ của Lâm Thiên đập vào mắt Tề Tần lại biến thành cười rẻ rúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.