Sự Trả Thù Của Băng Giá

Chương 13: Con không phải là hoàng tử




Ngày hôm đó, Bách Phi Thần ở Ngự Thư Phòng xử lý chính sự. Đúng đầu mùa xuân, bệnh dịch phát cao, một thôn nhỏ giải đất Liêu Hà đã xuất hiện tình hình như thế, theo tốc độ này, không tới một tháng, trong vòng trăm dặm chung quanh, khẳng định không ai thoát khỏi. Tuy nói đã phái ngự y đi trước nhưng vẫn không yên lòng, loại bệnh dịch này dường như còn hung mãnh hơn so với trước kia. Vì chuyện này, đã lâu hắn không có một giấc ngủ ngon rồi.

"Hoàng thượng, Tương phi nương nương cầu kiến" Ngụy Trung Hiền nhẹ đạp bước chân, thận trọng thông báo. Mấy ngày nay, Bách Phi Thần mệt nhọc, nhìn trong mắt hắn, có mấy phần quật cường của tiên hoàng.

"Hả?" Bách Phi Thần nhíu mày, nàng tới làm gì? Dường như nàng chưa bao giờ chủ động tìm đến hắn. "Tuyên" Cũng có chút mệt mỏi, nâng chén nước trà nóng uống một hớp, hít sâu một hơi, gần đây cứ có cảm giác nhức đầu, là mệt mỏi a.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế" Tương phi mặc cung trang màu xanh ngọc, ở bên hông buộc đai lưng màu trắng càng lộ dáng vẻ thướt tha mềm mại, tóc dài đen vấn thành búi tóc đơn giản, chỉ dùng một cây trâm ngọc trai màu đỏ cố định, vô cùng tinh tế. Phía dưới khóe mắt phải gắn một chấm hoa xinh đẹp, nhìn rất tao nhã, làm cho khuôn mặt tăng thêm mấy phần mềm mại đáng yêu. Người không vội vàng, không nóng nảy, giọng nói không ngọt ngào, không chán ngán.

Đây mới là tiểu thư khuê các!

Bách Phi Thần nhìn Tương phi không khỏi nhớ tới Lâm Đại Nhi, so với Tương phi, quả thật Lâm Đại Nhi không thể gọi là nữ nhân. Lãm Nguyệt cũng đẹp hơn nàng! Quên đi, rốt cuộc cũng là người của Lâm gia, không có một người nào làm cho người ta tỉnh tâm. Về phần tại sao nghĩ đến Đại Nhi, lại bị Bách Phi Thần tự động bỏ quên.

"Bình thân" Bách Phi Thần đứng dậy, ở trong phòng đạp hai bước."Hôm nay Tương phi làm sao nhàn rỗi đến xem trẫm?" Nói không kỳ quái đó là giả, nạp nàng làm phi cũng chỉ là vì củng cố triều cương, hơn nữa lúc ấy nàng cũng nói, thân vô tình, cần gì phải diễn trò. Bách Phi Thần không muốn biết nguyên nhân, bởi vì chưa bao giờ hắn nghĩ muốn có người nào, trong lòng của hắn chỉ có Hinh Nhi.

"Gần đây thần thiếp vô sự, mới học một cách pha trà vội tới để Hoàng thượng nếm thử một chút, kính xin Hoàng thượng đừng ghét bỏ" Tương phi cũng không có để ý đến câu hỏi của Bách Phi Thần, chỉ nói rõ mục đích đến. Thật ra Tương phi vẫn rất cám ơn Bách Phi Thần, đối với nàng có thể làm được như vậy, thật đúng là lòng dạ thật rộng lớn. Chẳng qua, nếu nàng biết Bách Phi Thần đối với bất kỳ một phi tần nào cũng rộng lớn như vậy, chỉ sợ cũng không biết suy nghĩ thế nào.

"Tương phi tự mình xuống bếp, trẫm đương nhiên không phụ tâm ý của khanh" Tương phi dâng trà lên, trên khuôn mặt nở nụ cười đã lâu không xuất hiện, giống như nghĩ đến việc gì.

"Không tệ, vị ngọt nhưng không ngán, trợt mà không dính. Tay nghề của Tương phi sợ rằng ngự trù cũng muốn thua kém ba phần." Bách Phi Thần nếm thử một hớp khích lệ nói, tự nhiên cũng không sai, ánh mắt Tương phi chợt lóe lên ý cười rồi biến mất.

Thật sự rất đói bụng, uống hết hai chén trà rồi ngưng. Tương phi cẩn thận lau khóe miệng còn dính nước cho hắn, sau đó cúi người cáo lui.

Rốt cuộc nàng tới làm gì?

Không chỉ có Bách Phi Thần không nghĩ ra, ngay cả Ngụy Trung Hiền cũng không nghĩ ra, chẳng lẽ Tương phi đổi tính? Nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy nàng đối với Hoàng thượng làm ra hành động nào khác, bây giờ là thế nào?

***********

"Nương nương, làm như vậy được không?" Ra khỏi Ngự Thư Phòng, nha hoàn Yến nhi hầu Tương phi không nhịn được, hỏi.

Nương nương mình chưa từng chủ động thân cận với Hoàng thượng, tự nhiên nàng cũng biết nguyên nhân. Chuyện hôm nay thật sự là quá mạo hiểm rồi, khắp nơi trong hoàng cung đều cười thầm, chuyện này sơ sót một chút, bị người có lòng biết được, còn không biết muốn dùng thủ đoạn gì đấy. Liễu Phi và Mai phi không phải là bị chết không rõ ràng sao.

"Có gì không tốt, trong cung này cũng nên náo nhiệt một chút rồi." Ánh mắt Tương phi nhìn chằm chằm phía trước không chớp, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Hoàng hậu cũng không phải là người dễ chọc, ngươi đã có lòng muốn như vậy thì đừng trách. Ánh mắt chợt lóe tràn đầy hận ý, rồi biến mất trong nháy mắt.

"Ơ, là Tương phi nha, mới vừa từ nơi Hoàng thượng đi ra?" Trong lời nói của Lan phi luôn có mấy phần điêu ngoa. Ngày hôm qua quỳ lâu như vậy, đến bây giờ đầu gối vẫn còn đau. Chỉ vì đoạt được sủng ái của Hoàng thượng, thì đau nữa cũng phải nhịn.

Lan phi điêu ngoa hậu cung này cũng chỉ sợ tránh không kịp. Hơn nữa nàng càng thích tìm Tương phi gây phiền phức, bởi vì bộ dáng Tương phi luôn không mặn không nhạt, làm cho nàng có cảm giác mình rất bị xem thường, trong lòng khó chịu.

"Ừ" Tương phi gật đầu chào hỏi, ý bảo nha hoàn sau lưng Lan phi đứng dậy, lướt qua bên người nàng. Yến nhi hướng Lan phi cúi chào, rồi đi theo Tương phi.

"Hừ! Dáng vẻ luôn tự cho là thanh cao, không phải là muốn tới lấy lòng Hoàng thượng sao" Lan phi tức giận bất bình, trừng mắt liếc Tương phi rời đi, mang theo bảy tám nha hoàn phía sau lưng chậm rãi đi tới Ngự Thư Phòng.

"Nương nương, người vừa dẫn đầu, bọn họ cũng sẽ không ngồi yên, người tội gì đi làm chuyện mạo hiểm này" Yến nhi bĩu môi, thật sự không nghĩ ra. Dẫn đầu để lại cho Lan phi thật tốt a, nhìn bộ dáng của nàng cần bị ăn đòn.

"Ta không động, các nàng cũng sẽ không có người động, Lan phi cũng chỉ qua loa vài câu mà thôi, nàng thật sự ngu ngốc không biết Liễu Phi và Mai phi chết như thế nào sao? Cho dù là tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng ở khuê phòng, vào hoàng cung này cũng sẽ biến thành tinh, mấy năm nay bình an vô sự là bởi vì không người nào có thể chống lại với nàng, hôm nay vị Hoàng hậu nương nương này không cần phải nói. Thời đại Lâm gia người tài xuất hiện lớp lớp, đoán chừng Hoàng hậu nương nương cũng không phải là người tầm thường"

"Có thể ép Hoàng thượng như vậy không tự nhiên phải là người tầm thường" Yến nhi chê cười, nghĩ đến Hoàng hậu nương nương, nàng liền không nhịn được nghĩ đến Hoàng thượng, sau đó liền không nhịn được nhớ tới đêm tân hôn. . . . .

"Về sau không nên nói lời bát quái, chọc lửa thiêu thân" Tương phi nhìn thấy bóng dáng đỏ đỏ xanh xanh phía xa, bước chân có chút gấp rút.

"Vâng" Yến nhi cũng mau bước theo phía sau, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Minh Nguyệt Hồ rồi cẩn thận bước đi.

Những phi tần biết Tương phi và Lan phi đều hành động, mình cũng bận rộn, suy nghĩ các loại biện pháp muốn được sự ưu ái của Hoàng thượng. Vì vậy, hậu cung náo nhiệt.

Chỗ của Bách Phi Thần càng không cần phải nói rồi, phi tần giống như cưỡi ngựa xem hoa, đi một người, tới một người, làm cho Bách Phi Thần nhức đầu.

Yên lặng nhất phải kể tới Đại Nhi, kể từ khi Đại Nhi xuyên không tới đã nửa tháng có thừa, trên căn bản đã nắm rõ các thế lực kết cấu trong cung, cho nên vốn suy nghĩ cho Bách Phi Thần, liền mở ra hội nghị hậu cung lần đầu tiên. Phản hồi cũng không tệ lắm, ít nhất trong ba ngày này, Đại Nhi nghe được tin tức không phải Phi tần nào đó lớn mật sắc dụ ngăn cản thánh giá lúc ban đêm, thì là Phi tần nào đó đột ngột xuất hiện tại trên giường Hoàng thượng lúc nửa đêm, không phải Phi tần nào đó ở trước mặt Hoàng thượng trượt chân rơi xuống nước, thì là Phi tần nào đó mỗi ngày không nhất định thời gian, vô tình gặp được Hoàng thượng, chia đều một canh giờ hai lần. . . . . .

Trong lúc Bách Phi Thần tức giận đến giơ chân đùng đùng đi tìm Đại Nhi tính sổ, Đại Nhi đang ở Phượng Lãm Cung tán gẫu cùng Thái hậu.

Đại Nhi không hiểu, tại sao Thái hậu nhìn thấy nàng thay đổi như thế nhưng không có kinh ngạc, ở trong trí nhớ của Đại Nhi, Thái hậu phải hiểu rõ nhất trước kia mình như thế nào.

"Mẫu hậu, ngài không ngạc nhiên sao?" Đại Nhi suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định hỏi. Khẳng định là Thái hậu biết, về phần tại sao không vạch trần có phải có âm mưu gì hay không, Đại Nhi đã suy tính rất chu toàn. Có âm mưu thì thế nào, mình thật sự vẫn là Lâm Đại Nhi, trong trí nhớ có cái gì mà không qua được? Còn nữa, nếu như không phải là âm mưu, vậy thì Thái hậu nhất định biết nguyên nhân. Nếu như vậy có lẽ không thể hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.