Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 9: Dám cắn tôi sao? (9)




Mọi người trợn to mắt, khiếp sợ nhìn võ đài không nói gì, Phượng Trường Duyệt lại ngăn cản một đòn toàn lực của Ngô Mãnh sao?

“Mau đánh đi chứ. Sao Ngô Mãnh lại đứng yên vậy?”

“Không phải Ngô Mãnh ngươi rất lợi hại sao? Nhanh giáo huấn nàng ta một chút đi chứ.”

“Hay là có vấn đề gì trong này rồi?”

Câu nói cuối cùng vừa ra khỏi miệng, liền tự giác lỡ lời. Cuộc tỷ thí gia tộc như vậy, vinh dự quan trọng hơn mọi thứ, hơn nữa nhiều người nhìn như vậy, có nhiều cao thủ trấn thủ như vậy, làm sao có người có khả năng giở trò trong bóng tối?

Thế nhưng tiếng ồn ào vẫn nổi lên dần dần, toàn bộ trên quảng trường đầy rẫy tiếng bàn luận hoài nghi của mọi người.

Ngô Mãnh nghe thấy những tiếng bàn luận kia, thực sự là có nỗi khổ mà không nói được.

Nhưng hiện tại, quả đấm của hắn bị tay phải yếu ớt của Phượng Trường Duyệt nắm chặt, càng tựa như bị nắm đấm thép ngăn trở, hắn muốn rút về cũng không thể chứ nói chi là đánh bại nàng.

Hắn vận chuyển linh lực, toàn bộ đều dồn vào nắm tay, trong nháy mắt linh lực ngưng tụ nổi lên ánh sáng trắng, cũng trong lúc đó, trên bả vai của hắn toàn bộ bắp thịt nhô lên cũng bắt đầu run rẩy, cũng đủ để tưởng tượng được đòn đánh này tích trữ bao nhiêu sức mạnh.

Hắn quát khẽ một tiếng, đột nhiên một đòn về phía trước.

Mặt mày Phượng Trường Duyệt bất động, đồng thời càng đi càng lùi về phía sau.

Ngô Mãnh cả kinh sau lại vui vẻ: Nàng lùi về phía sau.

Nhưng mà, nụ cười còn chưa kịp hiện ra, hắn bỗng liền cảm thấy một luồng sức mạnh liên tục mạnh mẽ đến theo cánh tay, sau đó thân thể hắn cảm giác được bị người phía trước lôi kéo, sức mạnh của hắn giống như đánh vào trên mặt bông vải, thân thể nhẹ bẫng, xoay tầm mắt một cái, cảnh vật trước mắt liền lộn nhào.

“Ầm.”

Hắn bị Phượng Trường Duyệt quăng đi, liền văng ra ngoài dễ dàng, mạnh mẽ nện ở trên võ đài phía sau Phượng Trường Duyệt.

Bởi vì hình thể khổng lồ của hắn, Phượng Trường Duyệt còn mượn thêm sức lực, thuận lợi vung một cái, lực đánh rất lớn, một cú ngã của hắn, âm thanh cực lớn, toàn bộ võ đài cũng mấy phần rung động theo.

Vốn trên khán đài hỗn loạn lần nữa trở nên yên tĩnh kỳ lạ, mọi người còn đang mở lớn miệng trào phúng đàm tiếu, trong mắt mọi người đều không thể tin được, trông vô cùng khó coi.

Nhưng mà vẫn chưa xong.

Sau khi Ngô Mãnh mạnh mẽ bị ngã xuống đất, hiển nhiên vẫn chưa dừng lại, trái lại nằm chặt vật trên đất, bị lực đánh cực lớn văng tới bên cạnh lôi đài, thân thể nặng nề vẽ ra một dấu vết rõ ràng trên lôi đài, mà Ngô Mãnh càng thêm không cam lòng, hai tay lập tức mạnh mẽ chụp một cái trên mặt đất, muốn dừng lại, nhưng mà nhanh chóng sợ hãi phát hiện, thân thể của mình vẫn tựa như đạn pháo bình thường từ võ đài bị đánh ra. Mạnh mẽ rơi xuống một bên trên mặt đất dưới lôi đài.

Trên võ đài lưu lại vài vết máu, màu đỏ tươi, khô khốc, đứt quãng, dĩ nhiên là lan tràn từ dưới thân Ngô Mãnh phía sau Phượng Trường Duyệt.

Tư thế Phượng Trường Duyệt vẫn như cũ ra tay vừa nãy, thậm chí, vị trí chân nàng vẫn chưa hạ xuống.

Chấn động hết thảy không nói lời nào.

Nhìn vết máu phía xa, cùng với Ngô Mãnh dường như đã không còn cách nào đứng dậy, không biết mới vừa nãy xảy ra chuyện gì?

Phượng Trường Duyệt không chút vui sướng nào vì thắng lợi, sắc mặt nhàn nhạt. Cảm giác được một ánh mắt ấm áp, nàng hơi xoay người, lập tức liền nhìn thấy Hiên Viên Dạ.

Hắn đứng ở trong góc nhỏ, cách nàng rất xa, nhưng rõ ràng là nhìn nàng, lúc nàng xoay người thì trên bóng dáng nhỏ bé kia tỏa ra sự vui mừng cùng kiêu ngạo.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trắng nõn của hắn, chỉ thoáng qua một nụ cười thôi, phía xa chớp mắt lại trở về dáng dấp tiểu công tử cao quý, yên tĩnh, hai tay chắp sau lưng, giống như thờ ơ.

Thế nhưng nàng biết, đó là sự đơn thuần, thuần túy, là sự yêu mến đối với nàng. | Ngoz: Không phải sự sùng bái đệ đệ đối với tỷ tỷ nhá, đừng có hiểu lầm.

Ánh mắt nàng trở nên ấm áp, sau đó liền thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nhìn thẳng về phía người phụ trách đang đứng thẳng bất động.

Người phụ trách cảm nhận được ánh mắt của nàng, lập tức như bị ong chích, cả người đột nhiên run lên, ưỡn ngực, nói lắp:

“Trận đầu… Phượng Trường Duyệt, thắng.”

Âm thanh yên tĩnh trong quảng trường rộng rãi, đặc biệt nghe được rõ ràng.

Phượng Trường Duyệt lại không dừng lại, vài bước xoay người, nhảy xuống lôi đài, trực tiếp đi đến chỗ Hiên Viên Dạ.

Tất cả mọi người đều không lên tiếng, đều nhìn nàng, hoài nghi không thôi, khiếp sợ không nói gì. Nhưng mà mắt nhìn thẳng Phượng Trường Duyệt, trong mắt chỉ có một bóng dáng màu đen nho nhỏ.

Ngàn vạn người nhìn nàng, mà trong mắt nàng, phía xa chỉ có một người.

Trong lòng Hiên Viên Dạ bỗng nhiên cứ như đang ngâm mình trong Thất Linh Tuyền, thong thả vui mừng, không ngừng lan ra từ xa, vui sướng dường như dâng trào, lồng ngực hắn như căng ra.

Vẻ mặt hắn càng thêm lạnh lùng, thế nhưng ánh mắt vẫn chăm chú đặt lên bóng người đang đi tới.

“A Dạ, đệ làm sao vậy?”

Bỗng nhiên, một bàn tay bé nhỏ chạm lên mặt Hiên Viên Dạ, Phượng Trường Duyệt nhìn hắn hoài nghi.

Lông mày Hiên Viên Dạ cau lại, có chút không quen có người đột nhiên chạm vào. Hắn có bệnh thích sạch sẽ rất nặng, tuyệt đối trong vòng ba bước không cho phép người tới gần, thế nhưng hiện tại…

Hắn kéo tay nàng xuống, nhưng không có dự định thả ra.

“Không có chuyện gì. Đánh không tệ.”

Ngữ khí già dặn, cứ như trưởng lão đang tiến hành đánh giá, Phượng Trường Duyệt không nhịn cười được nặn nặn khuôn mặt nhỏ của hắn, “Thế như thế nào mới là vừa mắt đây?”

Thân thể Hiên Viên Dạ cứng đờ, sắc mặt có xu thế biến thành màu đen.

Bên này Phượng Trường Duyệt cùng Hiên Viên Dạ đang tâm tình vui vẻ, mà người toàn quảng trường, ánh mắt càng ngày càng quái dị.

Rốt cuộc Phượng Thương không nhịn được, đi một bước về phía trước, ấp a ấp úng hỏi: Tiểu thư… Ngài… Vừa nãy ngài làm sao… Làm sao mà thắng vậy?”

Cùng lúc đó, Quý Khuê bên cạnh Quý Minh Thành cũng cau mày hỏi: “Vừa nãy làm sao nàng ta thắng?”

“Bất kể nàng dựa vào bàng môn tà đạo gì để thắng, một phế vật, làm sao trong vòng mấy ngày có khả năng lại bỗng dưng trở nên mạnh mẽ như vậy? Quá nửa là mọi người không nhận ra thủ đoạn gì đi. Không sao, bất kỳ khôn vặt nào trước mặt cường giả chân chính, đều vô dụng thôi.”

Nghe thấy lời này, Quý Khuê mới yên lòng, chợt nhận ra: Đúng thế. Mặc kệ Phượng Trường Duyệt có vấn đề gì, làm sao có thể đánh thắng Quý Minh Thành? Huống chi, còn có nhân vật Mạc lão như vậy…

Quý Khuê cười cợt thỏa mãn, thân phận Mạc Lăng, nhân vật thượng cấp ở thành Tây Tác này, cũng không phải bí mật. Cũng bởi vậy, vốn rất nhiều thế lực trung lập, đều nương nhờ dựa vào dấu hiệu của bọn họ.

Tất cả những thứ này, đều bởi vì bọn họ có thiên tài Quý Minh Thành. Có luyện dược sư Mạc lão.

Ánh mắt hắn nhìn về phương hướng Phượng gia, che giấu một tia tàn nhẫn.

“Số hai, Chu gia Chu Bình, đánh với Lôi Nặc gia, Bối Lợi.”

Tỷ thí gia tộc tiếp tục tiến hành, nhưng mà biểu hiện trận đầu của Phượng Trường Duyệt, tuy rằng thi đấu tiến hành phía dưới cũng coi như đặc sắc, nhưng không làm cho mọi người cảm xúc dâng trào được nữa, rất nhiều người xem lúc này mặc cho khí thế ngất trời đánh trên võ đài, cũng có chút mất tập trung, trái lại liên tiếp nhìn về phía Phượng Trường Duyệt.

Ngoài những cuộc thi đấu kia, cũng không có xuất hiện tình huống đường cùng phản kích như Phượng Trường Duyệt nữa, thậm chí mọi người sau khi trải qua trận đầu dữ dội, đối với những tranh đấu bình bình qua quýt này đều có chút uể oải.

Mãi đến tận hô to một tiếng, tất cả mọi người lần nữa đều nhiệt tình chuyển động…

“Trận thứ tám, Quý gia Quý Minh Thành, đánh với Liên gia Liên Tông.”

Quý Minh Thành ra trận.

Đột nhiên tất cả mọi người trở nên hưng phấn, dồn dập ngồi thẳng người, càng muốn nhìn rõ ràng một chút. Có một vài tiểu thư thế gia vốn ngồi thẳng đều từng người một đứng lên, hướng về bóng dáng tiêu sái trên võ đài rít gào. Trên khán đài tưng bừng hỗn loạn.

Thân thể Quý Minh Thành thẳng tắp, khuôn mặt tuấn lãng, thêm thực lực mạnh mẽ nữa, thiên phú tuyệt hảo, thân phận cũng cao quý, tình nhân trong mộng không biết bao nhiêu thiếu nữ tri huyện thành Tây Tác.

Tất cả mọi người, bao vây nhìn hắn, hắn chỉ có một “vết nhơ” là có hôn ước cùng Phượng Trường Duyệt mà thôi.

Quý Minh Thành nghe những tiếng hoan hô kia, dường như không nghe thấy, rõ ràng nhìn đối thủ đối diện đang khiếp sợ, nhã nhặn lộ ra nụ cười.

“Yên tâm, ta sẽ thủ hạ lưu tình mà.”

Thiếu niên đối diện nghe thấy lời này, dáng vẻ như là thở phào nhẹ nhõm, dù sao tuy rằng hắn coi như không tệ, nhưng kém xa Quý Minh Thành nhiều lắm.

Quý Minh Thành lễ độ khiêm nhường, tiếng than thở lần nữa trở nên vui mừng.

Phượng Trường Duyệt quay đầu, cẩn thận nhìn Quý Minh Thành.

Hiên Viên Dạ cảm giác được động tác của nàng, chẳng biết vì sao bỗng nhiên trong lòng buồn bực.

“Chỉ là linh vương một sao thôi mà, rất đẹp sao?”

Nếu người khác nói ra lời này, chỉ sợ sẽ bị chê cười không biết trời cao đất rộng, “chỉ là” linh vương một sao? Nhưng mà Phượng Trường Duyệt không phản bác hắn, chỉ quay đầu nhìn hắn, hơi kinh ngạc hỏi:

“Đệ cũng biết hắn đã đột phá sao?”

Không có ai chú ý nàng nói như vậy.

Nàng dừng một chút, sau đó nói:

“Tỷ chỉ là đang nghĩ… Có cách nào để khiến hắn chết khó coi nhất không mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.