Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 811: Thiếu tướng đưa cho Chung Tình lễ vật [42]




Phong Đan Bạch Lộ, trong nhà Lục Minh.

Trầm Khinh Vũ ngồi bên cạnh Giai Giai và Tiểu Diệp, ngồi đối diện là Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn, nàng rất chủ động cầm ấm trà lên, rót cho mỗi người một chén trà, lại cười nói với Giai Giai: “Ta làm không được tốt, hôm nay chính là biểu hiện tấm lòng của ta, sau này về phần ăn uống, vẫn giao cho tiểu tức phụ nàng đi!”

Giai Giai nghe được trong lòng vô cùng thoải mái, lại có chút vui mừng xấu hổ, gật đầu, cái mũi nhẹ nhàng dạ một cái.

“Thật ra, ta không muốn tới nơi này, ít nhất, không muốn sớm tới nơi này như vậy, gặp mặt mọi người.” Trầm Khinh Vũ nâng chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm, bỗng nhiên thở dài nói: “Các nàng chắc là cũng có thể đoán được một chút, Lục Minh không phải xuất hiện ở một gia đình bình thường, phải nói, nếu như không có nhiều người hết lòng bồi dưỡng như vậy, thì thế gian không có khả năng có được một nam tử hoàn mỹ như vậy. Các nàng nhìn nhiều người, thế nhưng có ai giống hắn không? Không có, thế gian chỉ có một! Đó là gia gia hắn, Hình gia gia, cha, mẹ cùng với rất nhiều người lao tâm khổ tứ mới tài bồi được... Trong nhà bọn ta có tiền, thế nhưng cho tới bây giờ đều cấm hắn tiêu tiền bừa bài; chúng ta có khả năng đưa hắn tới trường học tốt nhất để đi học, thế nhưng lại để hắn học ở một trường bình thường; chúng ta có khả năng cho hắn tất cả, nhưng hắn cũng gây rối khắp mọi nơi, thì ngay cả công việc cũng bắt hắn tìm, tìm được cũng bảo hắn đổi, vì sao lại như vậy? Chúng ta làm như vậy, đều có dụng ý!”

“Chúng ta hy vọng Lục Minh chịu nhiều khổ cực, ăn nhiều vị đắng, rèn luyện nhiều ở xã hội, để hắn ở tầng dưới của xã hội nhìn nhiều, suy nghĩ nhiều, tự nghiệm cuộc sống của con nhà giàu vĩnh viễn không hiểu được. Hắn là hy vọng của mọi người trong nhà ta, thừa hưởng lý tưởng, hắn cũng là người nối nghiệp tiếp theo. Hắn không có lựa chọn, bởi vì hắn là con một duy nhất trong chín đời”.

“Chúng ta đều hy vọng hắn vui vẻ, nhưng lại hy vọng hắn có thể chịu khổ, có ý chí cứng rắn nhất thế gian, không chịu cúi đầu trước cực khổ nào”.

Trầm Khinh Vũ đặt chén trà xuống, cười với mọi người, nói: “Vốn tất cả đều tốt, thế nhưng sau này bỗng nhiên khẩn trương..."

Niếp Thanh Lam cắn môi, nàng hiểu được ý tứ của Trầm Khinh Vũ.

Bởi vì mình, Cảnh Hàn, Giai Giai trước sau xuất hiện. Lục Minh dọn khỏi thôn Thành Trung lộn xộn, dọn tới Phong Đan Bạch Lộ, hắn cũng biết bạn bè có tiền như Vương Đổng, cuộc sống cơm ăn áo mặc không phải lo.

Tất cả bây giờ, đều vì biến hóa nghiêng trời lệch đất mấy tháng trước.

Hơn nữa, vốn Lục Minh chỉ thích một mình Trầm Khinh Vũ, có lẽ tương lai sẽ kết hôn với nàng, thế nhưng bây giờ. Lại vướng thêm mấy nữ hài tử.

Ý nghĩ trong lòng của Cảnh Hàn, và Niếp Thanh Lam không khác biệt lắm. Nàng hiện tại cũng không thể mở miệng, nhưng trong lòng hiểu được, mình biết Lục Minh. Trong lúc vô ý, phát hiện hắn có bản lĩnh phân biệt ngọc thần kỳ, sau đó không ngừng tiếp xúc với hắn. Cho hắn thạch anh, cho hắn tiền để cứu người, thậm chí còn đưa hắn ngọc của Vương Đổng để phân biệt, cuối cùng... Cuộc sống của Lục Minh hoàn toàn vì mình mà thay đổi!

Bây giờ nàng suy nghĩ, nếu cha mẹ Lục Minh muốn dạy Lục Minh như vậy, khẳng định sớm có thể làm như vậy.

“Nếu không, chúng ta dọn khỏi Phong Đan Bạch Lộ này đi! Dọn tới một chỗ ở bình thường, chúng ta đều đi ra ngoài làm thuê là được rồi!” Giai Giai có chút lo lắng, nàng rất sợ mình sẽ làm chuyện gì ảnh hưởng tới Lục Minh, nếu Lục Minh không quyết định chịu khổ. Cha mẹ hắn muốn yêu cầu hắn như vậy. Mình vẫn yêu thương hắn, không gì có thể ngăn cản.

“Cô hiểu lầm rồi. Ta không phải là có ý này” Trầm Khinh Vũ cười, khoát tay. Nói: “Ta muốn nói, hắn đi lệch khỏi dự đoán ban đầu của chúng ta, còn biết các nàng, đó là có nguyên nhân! Không phải chúng ta mặc kệ hắn, mà hắn bỗng nhiên thay đổi, vượt quá dự đoán của chúng ta. Lục Minh trước kia, rất sợ cha, hắn đặt tên cha hắn là Bạo Quân, cứ một hai năm, hắn lại thử khiêu chiến với cha mình, thế nhưng mỗi một lần, đều bị cha hắn đánh cho mình đầy thương tích... Hắn trước kia là người như thế nào, Giai Giai có thể sẽ rõ hơn một chút. Khi hắn đi học, không cùng nữ hài tử nào nói chuyện yêu đương, Giai Giai đã từng viết cho hắn một phong thư kiểu thư tình, hắn cũng không dám trả lời nàng, thư giống như vậy, hắn đã từng nhận không biết bao nhiêu, không biết có bao nhiêu nữ tử muốn cùng hắn hẹn hò, thế nhưng hắn chưa từng có!”

“...” Giai Giai vừa nghe Trầm Khinh Vũ nói, mặt đỏ như son, có chút mắc cở ngón tay rung rung, năm đó, nàng quả thực đã từng đánh bạo hẹn hò với Lục Minh, còn mượn cớ hỏi hắn, thế nhưng Lục Minh không đáp lại.

“Vì sao hắn bỗng nhiên lớn mật như vậy, lập tức thích các nàng đây?”

Một câu thắc mắc của Trầm Khinh Vũ, hỏi ra tiếng lòng của mọi người, Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn theo thói quen liếc nhau, đều thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương. Trầm Khinh Vũ mỉm cười: ‘‘Chúng ta phân tích lâu rồi, cho ra một câu kết luận, đảm bảo Lục Minh có được kỳ ngộ nào đó, có được bản lĩnh thần bí, hơn nữa nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, làm cho hắn có đủ tự tin, thậm chí sinh ra mãnh liệt!”

Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn nghe xong ngạc nhiên, nhưng vừa thay đổi ý nghĩ, lại cảm thấy rất hợp lý.

Trên người Lục Minh, đích xác có rất nhiều biểu hiện kỳ quái.

Ví dụ như phân biệt ngọc, lại như chế thuốc, thậm chí còn có thuật chữa bệnh mà ngay cả hắn cũng không rõ...

Trầm Khinh Vũ giọng nói đầm ấm: ‘Ta không phải nói hắn thích các nàng là giả, là vì xúc động mới thích, không phải như vậy. Ta nói, hắn dám lớn mật thích các nàng, chính là bởi vì sức mạnh của hắn trở nên mạnh mẽ, cũng có được tự tin, không sợ cha mẹ trách cứ, cũng không sợ người khác ngăn cản... Lục Minh luyện võ công, lấy Kim Chung Tráo làm chính, còn vài loại, đơn giản mà nói, nó được gọi là Đồng Tử Công, trước khi tu luyện phải giữ gìn tấm thân đồng tử, nếu không khổ luyện mười mấy năm cũng đều thất bại trong gang tấc!”

“Đồng Tử Công? “Niếp Thanh Lam có chút hiểu được, khó trách người này chưa bao giờ dám động chân tay.

“...” Cảnh Hàn cũng bừng tỉnh đại ngộ, người này không phải có sắc tâm mà không có sắc đảm, hắn bản thân là luyện Đồng Tử Công, không có cách nào hành động, mới cố nén không làm xằng làm bậy, chứ không phải hắn không nghĩ giữ lấy mọi người.

“Vốn chúng ta dự định, hắn ít nhất còn muốn ba bốn năm, thậm chí năm năm thời gian, mới có thể luyện thành Đồng Tử Công” Trầm Khinh Vũ dùng ngón tay dịu dàng vén bím tóc hạ xuống bên tai mình, ôn nhu nói: “Thế nhưng, hắn trong hai ba tháng, bỗng nhiên luyện thành Đồng Tử Công! Thật sự cho chúng ta một cú sốc lớn, đương nhiên cũng rất vui mừng, nhưng nhiều hơn, là lo lắng”.

“Thật ra, chúng ta. Chúng ta còn không có...” Giai Giai rất sợ Trầm Khinh Vũ sẽ hiểu lầm mọi người, vội vàng giải thích.

“Các nàng làm rất tốt, tuy rằng hắn thành con ngựa hoang thoát cương, nhưng các nàng lại vô cùng hiểu biết, ta và đại tỷ đều cảm thấy rất cao hứng” Trầm Khinh Vũ ôn nhu Ôm Giai Giai vào trong lòng, mỉm cười nói: “Thật ra Lục Minh hắn còn có không gian phát triển, nếu hắn có thể kiên trì tu luyện đến cuối cùng, mới có thể trở nên hoàn mỹ không sứt mẻ”.

“Cô yên tâm, tuy rằng chúng ta bình thường cùng hắn cãi nhau ầm ĩ. Chính là không để hắn làm xằng làm bậy, Cảnh Hàn còn đưa ra cho hắn ba điều quy ước!” Niếp Thanh Lam cũng nhanh chóng tỏ thái độ.

Mặc kệ Trầm Khinh Vũ có ý đồ gì, nhưng nàng đối với Lục Minh khẳng định là thiện ý.

Nếu nàng nói Lục Minh còn cần giữ gìn tấm thân đồng tử, mình sao lại làm trái với ý nguyện của trưởng bối nhà họ Lục, chỉ cần có lợi với Lục Minh, mình đương nhiên sẽ đồng ý cả hai tay.

“Thật ra ta tới đây nhanh như vậy là vì có nguyên nhân, Giai Giai, Cảnh Hàn, Thanh Lam còn có cả Tiểu Diệp, ta biết. Trong lòng các nàng, ta là tình địch lớn nhất. Chẳng qua, nếu ta thực sự phải tranh giành, các nàng sẽ không tranh nổi với ta! Ta và hắn cùng nhau lớn lên. Hiểu rõ về hắn, các nàng có hơn thế cũng không bằng ta, hơn nữa. Hắn rất nghe ta... Làm một ví dụ, ta lấy cớ nói là ta bị sắc lang ngoại quốc quấy rối, muốn hắn đi cứu ta, các ngươi nói hắn có đi hay không? Ta lại dẫn hắn tới New Zealand hoặc là Thụy Sĩ vân vân ở tại đó, ở đến khi hắn luyện thành Đồng Tử Công, sẽ kết hôn với hắn, dường như cả đời các nàng đều không có khả năng gặp mặt hắn một lần... Ngày đầu tiên các nàng tự dọn tới Phong Đan Bạch Lộ, ta có thể ngăn cản các nàng, thế nhưng mấy em gái, ta cũng không làm như vậy” Trầm Khinh Vũ vừa nói. Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn và Giai Giai mấy người đều sợ ngây người.

Trầm Khinh Vũ nếu đã biết sớm. Nàng tại sao lại không ngăn cản?

Nàng biết mấy nàng và Lục Minh ở cùng một chỗ, khẳng định sớm hay muộn sẽ xảy ra lửa tình. Nàng vì sao còn muốn cho mọi người buông thả?

Ngay cả Tiểu Diệp tâm tình luôn bình tĩnh không dao động, cũng rất kinh ngạc. Nếu Trầm Khinh Vũ biết mọi người dọn đến đây ở mà không ngăn cản, như vậy hành động của nàng có thể dùng từ vĩ đại để hình dung, nàng hoàn toàn có thể ngăn cản sự xuất hiện của tình địch, nhưng cuối cùng lại không có... Vì sao?

“Ta, ta cũng là một cô gái, có lòng ích kỷ và độc chiếm, cũng không muốn cùng các nàng chia xẻ một nam nhân, bởi vì hắn căn bản là thuộc về ta! Từ lúc vài tuổi, chúng ta đã định trước sau này muốn thành một đôi... Thế nhưng Cảnh Hàn, Thanh Lam, Giai Giai và cả Tiểu Diệp, ta không làm như vậy, không phải ta vì ta rất lớn rất vĩ đại, mà là, ta so với các nàng ta càng yêu hắn, ta có thể vì hắn, vứt bỏ sự độc chiếm và ích kỷ của mình... Đương nhiên tin rằng các nàng cũng sẽ có cảm nhận này, bởi vì mỗi người các nàng, có thể ở đây, trước tiên cũng đều vứt bỏ sự ích kỷ, chịu đừng sự tồn tại của đối phương” Trầm Khinh Vũ vừa nói nhu thế, Giai Giai nhịn không được ôm nàng thất thanh khóc rống lên. Giai giai có thể cảm nhận được Trầm Khinh Vũ đưa ra quyết định này thống khổ đến thế nào, bởi vì chính nàng cũng đã từng đấu tranh nội tâm, cuối cùng, vẫn bởi vì thực sự yêu Lục Minh, vứt bỏ tâm tư muốn độc chiếm hắn, nguyện ý cùng mấy người Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam cùng nhau chung sống.

Cảnh Hàn và Niếp Thanh Lam càng kinh ngạc, các nàng thật sự không ngờ, trong lòng tình địch lớn nhất, Trầm Khinh Vũ, nàng lại là một người như vậy.

Nàng so với mình tưởng tượng còn yêu Lục Minh hơn... Nàng mà yêu, quả thật làm cho tâm hồn mình kinh ngạc!

Vì yêu người, nàng có thể vứt bỏ tất cả, nói cách khác, nàng mới chân chính yêu Lục Minh nhất, không ai có thể hơn nàng, nàng đối với Lục Minh, yêu không hề giữ lại, yêu không hề có tâm tư riêng, yêu làm cho người ta cảm động!

Niếp Thanh Lam mắt đỏ lên, nước mắt nhịn không được cuồn cuộn đổ xuống, không rõ tầm nhìn.

Cảnh Hàn quay lưng chuyển mặt, vai hơi co rút, kích động không thể khống chế.

Ngay cả Tiểu Diệp cảm xúc luôn luôn bình tĩnh không dao động, đã lén lút lau nước mắt, một lần lại một lần.

“Ta đến đây, thứ nhất là vì lo cho thân thể hắn; thứ hai là lo lắng cho các nàng. Giai Giai, đừng khóc, các nàng hãy lau nước mặt đi, hãy nghe ta nói, Lục Minh hiện giờ có chút không khống chế được, thực lực của hắn tăng quá nhanh, nhưng không nhận được cách rèn luyện tốt, mỗi ngày đều bành trướng, mãnh liệt đến ngay cả hắn cũng không thể dự tính được, nếu như không phải có năng lực ý chí cứng cỏi từ nhỏ, sợ rằng sớm đã không nhịn được cướp đi tấm thân xử nữ của các cô rồi”.

“Đây là điều ta lo lắng nhất ở hắn, ta sợ hắn cuối cùng đến một ngày, sẽ không khống chế được bản thân, hắn càng kìm nén, nữ nhân bên ngoài mê hoặc một chút, hắn liền cảm thấy rất kích thích.

“Ta cũng lo lắng cho các người, Lục Minh luyện thành Đồng Tử Công, thân thể yếu ớt như các nàng không thể chịu được, cho nên nói trắng ra một câu, các nàng căn bản không thể thỏa mãn được hắn, hơn nữa, làm được càng nhiều, chỉ biết tổn thương trên thân thể càng lớn!” Trầm Khinh Vũ nhẹ nhàng vỗ đầu Giai Giai, mỉm cười nói: “Ta đến, muốn cùng các nàng thẳng thắn thành khẩn nói một câu, các ngươi muốn làm vợ bé của nhà họ Lục, thì nhất định phải học một loại nội công... Ta trời sinh không thích hợp tập võ, nhưng tu luyện một môn nội công có thể giúp đỡ đạt được thân thể kim cương bất toại hoàn mỹ, bây giờ, ta thay mặt đại tỷ ta nói một câu, các ngươi có đồng ý tu luyện hay không, có nguyện ý trở thành vợ bé của nhà họ Lục hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.