Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 7: Dám cắn tôi sao? (7)




Ở giữa vị trí thành Tây Tác, là một quảng trường rất lớn, mỗi lần tỷ thí gia tộc cũng đều là cử hành ở đây.

Năm nay tỷ thí gia tộc vẫn là dòng người thường thường gom lại như cũ, người người tấp nập, vô cùng náo nhiệt.

Trên quảng trường ở chính giữa, một võ đài hình vuông rất lớn đã bay lên. Ở chính diện võ đài, là vị trí trọng tài cùng đoàn khách, mà ba mặt khác, đều là hào kiệt thế gia thành Tây Tác.

Ba gia tộc lớn Phượng gia, Quý gia, Lôi gia, vẫn là ba gia tộc vị trí đầu thành Tây Tác, những năm trước đây Phượng gia có Phượng Sâm, đương nhiên không thể tranh giành vị trí số một, nhưng những năm này từ từ suy sụp, mơ hồ bị Quý gia vượt mặt.

Thế nhưng những thứ này đều là chuyện của bọn họ, càng ở ngoài một vòng, hơn vạn bách tính thành Tây Tác ngồi chi chít thì lại không hề cần thiết.

Tỷ thí gia tộc năm năm một lần, không chỉ là tranh tài trong gia tộc, còn là hội hộp long trọng của toàn bộ thành Tây Tác. Ngày đó mọi người sẽ dồn dập tới đây xem tranh đấu đặc sắc.

Toàn bộ quảng trường đều rất ồn ào, náo nhiệt, bầu không khí nhiệt liệt vô cùng.

Vậy mà lúc này, bầu không khí Phượng gia lại là trầm thấp một mảnh.

Phượng Thiên ngồi ở khu vực chủ vị Phương gia, sắc mặt âm trầm.

Ở phía sau hắn, một đám người Phượng gia đang ngồi, trên mặt người người dường như cũng đang nín giận, phẫn nộ vô cùng.

Mà sự chú ý hấp dẫn người nhất chính là, ở bên cạnh Phượng Thiên, một nữ nhân mặc áo trắng đang ngồi.

Dung mạo nữ nhân kia xinh đẹp, một đôi mắt rực rỡ nhìn quanh, cao quý ngồi ngay ngắn, tựa như hoa sen duyên dáng thanh tĩnh bình thường không thể khinh nhờn.

Phượng Tĩnh Vũ.

Lúc này, lông mày nàng cau lại, một đôi mắt đẹp cùng Phượng Thiên đối diện với trên người Quý Minh Thành chuyển động qua lại, biểu hiện tựa hồ như muốn gây khó dễ.

“Gia chủ… Tính tình Minh Thành chàng ngay thẳng, nhất định lúc nãy không phải là cố ý…”

Trên mặt Phượng Thiên chưa tan đi sự tức giận, nghe vậy chỉ cười lạnh.

Không phải cố ý?

Ngày hôm nay người Quý gia vừa xuất hiện, liền chiếm đường đi của bọn họ, dẫn đầu ngồi xuống, sau đó mũi càng vểnh lên trời, mắt lạnh chờ đợi bọn họ. Thời điểm Quý Minh Thành mang người đi ngang qua trước mặt Phượng gia bọn họ, còn dường như không thèm để ý buông ra một câu:

“… Chỉ là một đám người bệnh tật già yếu thôi… Không cần để trong lòng làm gì…”

Giọng nói không lớn, đủ để Phượng Thiên nghe thấy.

Thế nhưng dù sao Phượng Thiên cũng là chủ nhân một gia tộc đã trải qua mưa gió, cũng còn không đến mức chỉ bởi vì một câu trào phúng liền đối địch cùng người ta. Nguyên nhân khiến hắn tức giận chính là, một đường lại đây vừa nãy, gặp phải mấy vị nhân vật rất có thân phận, hiển nhiên mọi người dường như tránh né bọn họ.

Chờ hắn đi qua, rồi lại đảo mắt quen thuộc bắt chuyện với Quý gia, nhiệt tình giống như thân huynh đệ vậy.

Hừ.

Phượng Thiên cười lạnh, khuôn mặt tiểu nhân nịnh nọt này, hắn cũng không phải thấy lần đầu tiên. Có điều chỉ là chút thủ đoạn không ra gì mà thôi.

Thế nhưng trong lòng hắn vẫn gom lại một bụng khí, chờ một lúc bắt đầu tỷ thí liền đòi lại.

Phượng Tĩnh Vũ nhìn khuôn mặt tức giận của Phượng Thiên, không tiếp tục nói nữa, nhưng trong lòng cũng không để ý, trên mặt lộ ra chút lo âu, nhưng không dám mở miệng, ngược lại nhìn về phía đối diện.

Phượng Tĩnh Vũ yên lòng.

“Các vị gia chủ, các vị thiếu niên anh tài, hoan nghênh các ngươi tới nơi này, tham gia tỷ thí gia tộc năm năm một lần…”

Bỗng nhiên, một âm thanh hùng hồn mạnh mẽ truyền khắp quảng trường, giọng nói mọi người thấp xuống, dồn dập nhìn về phương hướng chính diện trên đài cao, nơi đó, chính là chỗ ngồi của khách quý.

Nói chuyện chính là thành chủ La Tây thành Tây Tác. Ở bên cạnh hắn, còn bày năm chỗ ngồi, trong đó phân biệt ba cái của cường giả đến từ ba gia tộc lớn, còn có một nam nhân trung niên có sàn đấu giá Tinh Huy là sàn đấu giá to lớn nhất thành Tây Tác.

Phòng đấu giá Tinh Huy là phòng đấu giá to lớn nhất toàn bộ đế quốc La Á (Roa), nơi này đều có phân chia thứ bậc, thế nhưng bọn họ giàu nứt đố đổ vách, cũng có chiếm được một vị trí.

Còn một chỗ ngồi nữa, chính là đoàn trưởng Liệt Phong Lôi của đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa đang ngồi.

Danh tiếng của hắn rất vang dội, mang theo kích động cũng không bình thường, mặt mày hồng hào, vung cánh tay lên.

“Lần tỷ thí gia tộc này, tham gia tổng cộng có sáu gia tộc lớn nhất, mỗi gia tộc phái ra năm vị dự thi, tổng cộng ba mươi người. Quy tắc giống như trước kia, rút thăm định ra đối thủ, người thắng có thể tham gia vòng kế tiếp. Mỗi một vòng thừa ra một người thì sẽ là vòng trống. Cứ thế mà suy ra, cuối cùng chọn ra người thắng.”

La Tây liếc mắt nhìn đám người dồn dập ồ lên trên quảng trường, hít sâu một hơi, dường như muốn kiềm chế cảm xúc chính mình.

“Quán quân gia tộc lần này, không chỉ có thể lấy được danh hiệu đệ nhất gia tộc, còn giành được danh tiếng đề cử của tứ đại học viện, cùng với một linh bảo huyền cấp cao cấp.”

Thiên địa huyền hoàng, linh bảo huyền cấp, đủ để khiến những người này toàn bộ vỡ đầu chảy máu.

Tiếng nói hắn vừa dứt, đầu tiên toàn bộ quảng trường đều là yên tĩnh, bỗng nhiên lập tức sôi trào.

“Cái gì? Linh bảo huyền cấp cao cấp? Ta không nghe lầm chứ?”

“Làm sao có thể có chuyện đó?”

“Lần tranh tài này thực sự là bỏ ra vốn lớn. E là các gia tộc lớn sẽ một mất một còn đây.”

Mạnh tay như vậy, trước nay chưa từng có đấy.

Ngay cả gia chủ các gia tộc đã nhìn quen cảnh tượng hoành tráng, lúc này cũng trở nên kích động, tuy rằng không nói gì, nhưng mà trong mắt cũng đã lộ ra tia sáng muốn độc chiếm.

“Tỷ thí gia tộc… bắt đầu.”



Năm người đến từ các đại gia tộc lục đục lên sân khấu, đến chính giữa rút thăm trong hộp. | Ngoz: Bản gốc ghi sáu cơ mà trên kia ghi năm, thôi ta ghi theo trên kia có gì đừng mắng ta nhé.

“Ta là số năm, ai là số năm vậy?”

“Ta mười bảy…”

“Tuyệt đối không nên đánh với Quý Minh Thành…”

Tất cả mọi người đều đâu vào đấy cầm thăm của mình, kết quả nhanh chóng được phân ra. Có kẻ vui mừng, có kẻ lo lắng, vẻ mặt riêng không giống nhau.

“Ồ, tại sao không có số một khác vậy?”

Bỗng nhiên vang lên giọng nói của một người, tất cả mọi người đều nhìn sang đã thấy một thiếu niên cường tráng, lúc này lại kỳ quái nhìn tới nhìn lui.

Trên tay hắn, cầm một tờ số “một”.

Sắc mặt người phụ trách có chút khó coi, đi vào trong quả nhiên vẫn còn một tấm số “một”.

“Còn ai chưa đến?”

Quý Minh Thành liếc mắt một cái, nở nụ cười như có như không.

Lập tức có người phản ứng lại: “Là tiện nhân Phượng… Phượng Trường Duyệt chưa tới.”

Trên mặt mọi người tại đây sôi nổi lộ ra nụ cười không rõ ý vị, nhìn nhau nở nụ cười.

Đám người xa xa không nghe nói thấy, chỉ chút ngoài ý muốn nhìn thấy trên đài dường như phát sinh chuyện gì.

Người phụ trách cau mày, tỷ thí gia tộc này cũng không thể chậm lại bởi vì một người không đến: “Tổ thứ nhất: Phượng Trường Duyệt đánh với Ngô Mãnh.”

Ba chữ “Phượng Trường Duyệt” tựa như một chậu chảo dầu, ầm ĩ nổi lên.

“Phượng Trường Duyệt? Là ai vậy?”

“Ngươi cũng không biết à. Là phế vật xấu xí Phượng gia đó.”

“A? Không thể nào? Nàng cũng có tư cách tới tham gia tỷ thí gia tộc sao? Phượng gia điên rồi chắc?”

“Ai biết, nghe nói mấy ngày trước vị Tam tiểu thư Phượng gia này còn đại náo một hồi ở Quý gia mà, còn cá cược cùng đại thiếu gia Quý gia đấy.”

“… Thực sự không biết tự mình lượng sức. Sợ là trận đầu sẽ còn bị đánh gần chết nữa cơ? Ơ, sao chỉ mình Ngô Mãnh lên đài vậy?”

Trước tiên Ngô Mãnh đi tới võ đài, vóc người cường tráng khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.

Tuy rằng Ngô gia không sánh được với Phượng gia, Quý gia, thế nhưng cũng không kém nhiều. Ngô Mãnh mười bảy tuổi, bề ngoài nhìn cường tráng giống như không đủ nhạy bén, thực ra thần lực trời sinh cũng không thể khinh thường. Mà đối thủ của hắn… Phượng Trường Duyệt vẫn không thấy bóng dáng.

Đoàn người huyên náo trở nên yên tĩnh, lại sôi nổi nghị luận, đều cảm thấy do Phượng Trường Duyệt sợ hãi, vì thế không dám đứng ra ứng chiến.

“Phượng gia không còn người nào nữa sao…”

“Lại phái ra Phượng Trường Duyệt…”

“Mặc kệ đi. Phượng gia ngang ngược như vậy, thực ra đã sớm tiêu rồi. Hai bên nghiêm mặt huyên náo như thế, lần này, Quý gia nhất quyết sẽ chèn ép Phượng gia.”

Phượng Thiên nghe những câu nói kia, sắc mặt cũng càng ngày càng âm trầm.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Phượng Trường Duyệt vẫn chưa xuất hiện.

Rốt cuộc Ngô Mãnh thiếu kiên nhẫn chờ đợi, quay đầu nói: “Nàng có tới hay không cũng thế thôi, mau mau phán xử đi, tránh lãng phí thời gian.”

Người phụ trách suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía thành chủ, thấy La Tây gật đầu, liền mở miệng hô:

“Phượng Trường Duyệt chậm chạp chưa tới, có thể tự động coi là buông…”

“Chờ đã.”

Chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn truyền đến, xuyên qua mây xanh, thẳng tắp nện xuống, đập vào trong lòng tất cả mọi người.

Quay đầu nhìn lại, có một bóng người thẳng tắp nhưng gầy gò ngược chiều ánh sáng đang đi đến, nhẹ nhõm nhảy lên mấy cái, rơi trên võ đài.

Một tay Phượng Trường Duyệt chắp sau lưng, một tay từ từ duỗi ra, lòng bàn tay hướng lên trên, hướng về phía Ngô Mãnh ngây người, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc.

“Đến đây nào. Chấp ngươi một tay đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.