Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 3: Dám cắn tôi sao? (3)




Khí tức cường giả mãnh liệt mà đến.

Hiên Viên Dạ quay đầu lại liếc mắt nhìn, bản thân ngọn lửa màu vàng óng đang thiêu đốt kịch liệt, phỏng chừng là một chốc không ra được.

Hắn biết, bản thân Phượng Trường Duyệt đang khế ước ma thú, hơn nữa không phải ma thú đẳng cấp bình thường, tới xem năng lực bạo phát ấn lại vừa nãy, thậm chí còn vô cùng có khả năng là thần thú.

Càng như vậy, càng là không thể quấy rầy. Bằng không nhẹ thì Phượng Trường Duyệt trọng thương, nặng thì bỏ mình.

Cánh tay hắn vung nhẹ, lần thứ hai liền bày xuống kết giới.

Rất nhanh, một đạo linh lực nhanh chóng đánh vào bên trên kết giới.

“Ồ?” Người đến dường như hơi giật mình, “Nơi này dĩ nhiên có kết giới cấp bậc này?”

Tư Mã Dương vốn đi qua trên đường, nhưng mà đột nhiên cảm nhận một hồi năng lượng mạnh mẽ chập chờn, còn mơ hồ nghe được tiếng gào thét của ma thú.

Kiến thức hắn uyên bác, sao không biết đây là dấu hiệu xuất thế của ma thú cao cấp?

Ma thú này, thậm chí còn có khả năng là thần thú.

Trong lòng hắn nổi lên tâm tư, nhanh chóng lộn nhào hướng về phương hướng sóng năng lượng mà đi.

Dựa vào cảnh giới của hắn, không biết bao nhiêu người trên đời phải cúi đầu. Có thể khiến hắn động lòng, đương nhiên không phải vật phàm.

Hắn đã sắp đột phá đến linh hoàng tám sao, bởi vậy có điều trong nháy mắt cũng đã tìm tới nơi.

Ngự linh phi hành linh hoàng đã có, Tư Mã Dương dừng lại ở giữa không trung, nhìn lại phía dưới.

Nhìn thấy là một sơn động không đáng chú ý, không có người ra vào, tiện tay vung ra, muốn thăm dò một phen. Ai biết lại có người còn có cả kết giới.

Vẻ mặt hắn vừa thu lại, lập tức rõ ràng đây là nơi sớm có cao nhân chờ đợi, đến đây sớm hơn hắn, không kém bao nhiêu.

Nhưng mà danh tiếng hắn cực cao, nghĩ chỉ người khác thấy hắn là phải tránh né, bản thân chưa từng có nơi nào mà đến lại không chiến đấu?

Hắn khẽ nhíu mày, sau đó xa xa truyền ra một đạo sóng âm…

“Không biết nhân sĩ phương nào ở đây, lão phu là tông chưởng môn Thanh Dương, Tư Mã Dương, xin được mời ngài gặp mặt một lần.”

Hoàn toàn yên tĩnh.

Trong lòng hắn nhanh chóng liền không vui, đối với thái độ trầm mặc của đối phương giống như căn bản không nắm bắt được, điều này khiến hắn rất là bất mãn.”

“Tại hạ cảm nhận được nơi này có ma thú xuất thế, liền đến thăm dò một phen. Cũng không biết sớm đã có người chờ đợi ở đây. Vốn sự tình luôn có tới trước tới sau, lão phu không phải là người không nói lý lẽ. Chỉ là linh bảo thế gian này, ma thú cao cấp, đều là vật vô chủ, chỉ có thể ở trong tay người thích hợp mới có thể phát huy tài năng. Xin mời ngài ra gặp mặt một lần.” | Ngoz: Ta khinh, lão già điên khùng kia muốn chiếm của riêng thì có.

Vẫn lặng yên không một tiếng động.

Rõ ràng muốn cướp như thế, hắn còn có thể quang minh chính đại nói ra như vậy cũng coi như có bản lĩnh.

Thấy chậm chạp không ai lên tiếng, Tư Mã Dương sớm đã không còn tính nhẫn nại nữa, hai tay lập tức vỗ tay, vận chuyển linh lực, tóc nhanh chóng không có gió mà cũng động.

“Diệt linh chưởng.”

Khẽ quát một tiếng, một luồng linh lực mạnh nhanh chóng truyền ra thẳng tắp đi về hướng sơn động.

Hắn vừa ra tay chính là sát chiêu, nếu đối phương không nhận thì đừng trách lòng dạ hắn độc ác như vậy.

Một chưởng vừa ra, xung quanh cây cối mười dặm toàn bộ đều bị bẻ gẫy cùng phá hủy.

Linh lực vô hình đánh vào bên trên kết giới, vang lên âm thanh trầm thấp.

… Ầm.

Tư Mã Dương nhìn ánh sáng trắng lấp lóe, bay loạn lạc, tràn ngập tự tin đối với một tay này.

Ma thú phía xa vừa mới xuất thế nên nhìn động tĩnh này hẳn là thần thú không thể nghi ngờ. Vừa vặn hắn có thể bắt trở lại được, dâng cho người kia…

Thời gian bản thân hắn đang đắc ý, bỗng nhiên hai mắt đột nhiên trợn to, không thể tin được lập tức la lớn: “Làm sao có khả năng?”

Làm sao có thể? Kết giới phía xa lại chặn lại một đòn trí mạng của hắn?

Hắn cắn răng, lần này xem ra, phải hủy đi cái sân chiến đấu này rồi.

Mà trong sơn đồng, thân thể Hiên Viên Dạ đột nhiên run lên bần bật, bên mép tràn ra vài tia máu.

Hắn lau đi khóe miệng, hồi phục linh lực bạo động trong cơn thể. Khẽ nhíu mày.

Xem ra vẫn còn có chút miễn cưỡng.

Nếu là người tu hành ở cấp bậc này, tư cách bái kiến hắn còn chưa có, thời khắc hắn ở đỉnh cao, hắn càng có thể dễ dàng giết chết một linh hoàng.

Nhưng mà, thân thể hiện tại của hắn bị cấm chế. Không chỉ biến thành thân hình bốn tuổi mà linh lực cũng không thể cùng điều động, bằng không hậu quả khó mà lường được. | Ngoz: Anh à, cố lên, diệt lão già kia đi, em ủng hộ.

Càng không khéo chính là, hộ vệ mười hai sao đã bị hắn phái đi làm nhiệm vụ, vốn cho là bọn họ, ở cái nơi nho nhỏ này, cho dù có gặp phiền phức, hắn có thể dựa vào linh bảo, cũng tuyệt đối có thể giải quyết nhẹ nhõm.

Nhưng mà cẩn thận mấy cũng có sơ sót, dĩ nhiên hắn không ngờ rằng Phượng Trường Duyệt lại cất giấu nhiều bí mật như vậy, cũng không ngờ rằng nàng chọn chỗ này khế ước ma thú, càng không ngờ rằng linh hoàng tám sao xuất hiện ở đây.

Đối phương xem ra dường như muốn ăn thua đủ, trong nháy mắt ba đạo tấn công mạnh mẽ đánh vào bên trên kết giới.

Mà kết giới cũng từ từ nứt ra.

Bên trong thân thể của hắn, càng gay go hơn.

Gặp cường lực công kích kết giới, sẽ tạo thành tổn hại đối với thân thể hắn.

Ánh mắt hắn mang theo tự tin mạnh mẽ cùng trầm tĩnh.

Đó tuyệt đối là tự tin thuộc về cường giả.

“Ầm!”

“Răng rắc.”

Rốt cục, một âm thanh lanh lảnh truyền đến, kết giới bị đánh mở ra.

Đột nhiên Hiên Viên Dạ bổ nhào về phía trước, hắn nhanh chóng dùng tay chống đỡ trên đất, quỳ nửa người trên mặt đất.

Đôi mắt màu đen bỗng lóe lên một ánh sáng màu lam, còn mang theo sự tức giận.

Rất lâu rồi hắn chưa từng chật vật như vậy, hiện nay lại bị một linh hoàng tám sao bức tới mức độ này.

Hắn quay đầu lại nhìn, ngọn lửa màu vàng đã yếu dần, dần dần có thể nhìn thấy thân hình Phượng Trường Duyệt.

Người Hiên Viên Dạ muốn bảo hộ, ai dám thương tổn?

Tư Mã Dương rốt cuộc nhìn thấy kết giới vỡ tan, không chút biến sắc thở ra một hơi.

Vài đạo xuất kích toàn lực, hắn cũng có chút uể oải, nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ cao bên trong hang núi phía trước, hắn càng thêm hưng phấn.

Loại động tĩnh này, không thể nghi ngờ chính là thần thú.

Thân hình hắn hơi động, nhanh chóng đến trước sơn động cách đó không xa, bên trong hoàn toàn yên tĩnh.

Chắc là bị sự công kích của hắn dọa cho ngốc rồi cũng nên?

Hoặc là chạy trốn mất rồi?

Lông mày hắn đắc ý vung lên, chân bước về phía trước một bước.

“Thần thú… là của ta rồi.”

Một đạo linh lực so với lúc trước còn kinh khủng hơn từ trong tay hắn bắn ra, thẳng tắp trúng vào hang núi.

Phượng Trường Duyệt đã hoàn thành bước cuối cùng của khế ước, ngọn lửa màu vàng óng cũng từ từ tiến vào trong cơ thể nàng, ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, sau đó, từ từ mở mắt ra.

Vừa mở mắt liền nhìn thấy một hình ảnh khắc ghi cả đời nàng.

Thân ảnh nhỏ yếu kia, bỗng chấn động lóe lên nhào tới chỗ kia.

Đột nhiên nàng mở to hai mắt, lớn tiếng ngăn cản nhưng đã không kịp.

“A Dạ. Không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.