Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 17: Bị cô cắn lần thứ hai (7)




Tỷ thí gia tộc năm nay nhất định sẽ trở thành ký ức không thể xóa đi của tất cả mọi người, chỉ vì một người đột nhiên xuất hiện… Phượng Trường Duyệt.

Phế vật được đồn đại là không thể tu luyện, cũng một đường vượt qua cuộc thi gia tộc đầy khó khăn, thậm chí đánh bại thiếu niên thiên tài trăm năm có một thành Tây Tác. Thậm chí còn có can đảm cùng tranh cao thấp với Mạc Lăng đến từ học viện Heine, nhưng một lần nữa lại khiến mọi người biết đến tên thiếu nữ này.

Từ ngày đó, Phượng Trường Duyệt nhanh chóng trở thành điểm nóng đàm luận trà dư tửu lâu của bách tính thành Tây Tác. Bất kể là thiên phú trác tuyệt của nàng hay phụ thân mất sớm, nhiều năm như vậy nàng vẫn không có tiếng tăm gì so với đột nhiên hiện tại bùng nổ, cũng có lẽ mọi người vừa hiếu kỳ việc không tiện nói nàng đại náo Quý gia hưu Quý Minh Thành, cũng vừa càng làm cho nàng có cảm giác thần bí hơn.

Mà điều khiến mọi người tò mò nhất chính là sao chỉ trong một ngày nàng đã từ phế vật biến thành thiên tài rồi?

Bên ngoài xôn xao đồn đại, chỉ là có đồn đại nhiều hơn nữa cũng không đồn tới tai Phượng Trường Duyệt. Bởi vì từ sau khi cuộc tranh tài gia tộc, nàng vừa về tới Phượng gia, bản thân lại đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa phòng, đồng thời hạ lệnh bất luận người nào cũng không được quấy nhiễu.

Nàng vừa đạt được hạng nhất thi đấu gia tộc, đương nhiên lúc này mọi người không muốn đụng vào nàng, tất nhiên là tránh càng xa càng tốt, ước gì cách xa thiếu nữ xấu xí thần bí tràn ngập bí mật này một chút.

Chỉ là nhìn sang ánh mắt xa xa, so với trước kia khinh bỉ cùng xem thường, hiện tại càng thêm kiêng kỵ cùng kính nể.

Mà đây chính là ý muốn của Phượng Trường Duyệt. Nàng không phải thánh mẫu, càng không phải hạng người lòng dạ mềm yếu. Người tôn kính nàng một thước, nàng sẽ kính trọng người trăm lần. Mặc khác người bắt nạt nàng một lần nàng sẽ trả lại cả ngàn lần.

Thân thiết? Yêu quý? Nhìn kính trọng gìn giữ như êm thấm hòa hợp lắm ấy?

Không. Nàng không cần. Điều nàng muốn chính là hoàn toàn phục tùng. Hoàn toàn kính nể.

Phượng Trường Duyệt ở trong phòng ngủ, thời gian hai ngày trước đều chữa thương. Nàng chiến đấu mấy trận, đặc biệt là cuộc đại chiến cuối cùng với Quý Minh Thành, tiêu hao linh lực của nàng, cần phải cố gắng tĩnh dưỡng mới có thể khôi phục. Người bình thường nếu chiến đấu vượt cấp, muốn đạt được chiến thắng hầu như đều là phải liều mạng. Nếu muốn khôi phục trình độ lúc trước, không quá nửa tháng thì tuyệt đối không thể.

Chỉ là năng lượng hồi phục thân thể của Phượng Trường Duyệt khá là mạnh, hai ngày nhanh chóng chữa trị phế phủ bị thương trong cơ thể, còn bổ sung đầy đủ linh lực trở lại. Thậm chí, nàng còn cảm thấy, lúc trước nhờ có Thiên đường hỏa tái tạo mà bỗng nhiên cảnh giới tăng lên, bởi vì thực chiến lần này mà có cơ sở ổn định hơn.

Tuy rằng nàng vừa bước lên con đường tu hành, nhưng cũng biết nếu không nắm được căn bản sẽ là một mầm họa rất lớn. Trước bởi vì Tiểu Bạch khế ước, đột nhiên nàng tăng lên, cấp bậc linh giả nhanh chóng vượt lên, trực tiếp tiến vào cấp bậc linh sư bảy sao.

Trong lòng nàng càng lo lắng hơn là vui mừng, trải qua khổ chiến liên tục lần này, càng nhân họa đắc phúc* thêm, nắm được nền móng thực chiến. Không thể không nói cũng là do vận may gây ra.

*Nhân họa đắc phúc: Trong cái họa có cái phúc.

Mà Tiểu Bạch cũng dường như không đủ nguyên khí, sau đó lại tiến vào vòng tay ngủ say. Nàng cũng mới phát hiện được vòng tay này còn có thể chứa vật sống. Vốn là sau khi khế ước, đương nhiên nàng sẽ có không gian ma thú, chỉ là dường như Tiểu Bạch rất thích vòng tay kia, lại mơ mơ màng màng đi vào.

Phượng Trường Duyệt cũng không để ý điều này, tùy ý nó vậy.

Nàng cũng nhận ra, tuy rằng Tiểu Bạch cường hãn, nhưng năng lực cũng tiêu hao nhiều. Cho dù là ma thú mạnh mẽ, lúc mới sinh cũng đều rất yếu đuối. Dường như giấc ngủ là phương pháp quan trọng giúp Tiểu Bạch khôi phục.

Mà ba ngày rồi, nàng đều nghiên cứu cây cung mới chiếm được này.

Như hiện tại, nàng ngồi xếp bằng trên giường, lòng bàn tay nâng thanh cung này, nỗ lực muốn xem xét một chút kết quả.

Đây hoàn toàn là một thanh trường cung thân cao hơn nửa, lúc này vóc người Phượng Trường Duyệt gầy yếu, cầm lấy nó như cao ngang bằng, nhìn thấy vô cùng kỳ quặc. Toàn thân hiện ra một màu tím đậm, không có bất kỳ hoa văn nào, chỉ mơ hồ có vết lõm chỗ cầm nắm, có thể thấy được chủ nhân trước này dùng sức rất lớn. Xem ra dường như là dùng gỗ cây Dương tốt để làm, chỉ là nhìn thấy một chút cảm xúc kim khí tím sẫm sáng loáng, càng cao quý thêm mấy phần. Dây cung cực kỳ co dãn, Phượng Trường Duyệt nhìn kỹ một chút, nhưng cũng chỉ có thể nhận ra rằng nó cũng không phải làm từ gân bò.

Không có cung tên.

Đúng, cung linh bảo này không có cung tên.

Đây cũng là chỗ mà Phượng Trường Duyệt không hiểu. Một cây cung tốt nhưng sao lại không có cung tên? Bị mất, hay là… Nó vốn không có cung tên?

Nàng cố gắng đem thần thức dò vào trong cung nhận chủ, lại phát hiện thần thức bị một tầng vô hình xa lạ ngăn cản. Nàng gia tăng cường độ, cũng không thể lay động thêm.

Nàng nhíu mày, nếu không thể nhận chủ, uy lực vật này chắc rất mạnh.

Nàng nhắm mắt lại, ngưng tụ thần thức, linh lực trong đan điền nhanh chóng xoay tròn, hướng về từng chấn động kia mà tiến đến.

Lông mày nàng vụt sáng, một mảnh hào quang vàng nhạt.

Ánh mắt Hiên Viên Dạ ngồi cách đó không xa ngưng lại, sau đó nhướng mày.

Quả nhiên đoán không sai, vật kia… Hẳn cũng không phải bình thường.

Nữ nhân này đúng là đóa hoa hiếm thấy. Tự mình tu luyện linh lực coi như cũng không phải người bình thường rồi, nhận được khen thưởng, đương nhiên như thế cũng không bình thường.

Tuy rằng còn chưa lọt nổi vào mắt xanh của hắn, chỉ là lúc này cho nàng dùng để luyện tay nghề một chút cũng không tệ.

Giữa lúc đó, quanh thân Phượng Trường Duyệt bỗng hiện lên kim quang, cấm chế cung tên… phá.

Thần thức Phượng Trường Duyệt khẽ dao động, huyệt thái dương tê rần, bỗng nhiên trong đầu hiện lên mấy chữ lớn màu vàng.

“Xạ Thiên Cung.”

Đột nhiên một mật văn xuất hiện trong đầu. Mỗi một nét bút giống như phá tan chí khí sắc bén trời cao. Chỉ là nhìn như vậy lại cảm nhận được một luồng gió mạnh lạnh lẽo.

Toàn thân Phượng Trường duyệt bị đao gió vô hình đau đớn tước đoạt, nhưng hoàn toàn không thèm để ý, nàng chỉ chăm chú nhìn kiểu chữ hiện lên phía xa, một nét bút một bức họa, dường như cũng muốn khắc lên trong đầu.

Những ký tự kia, tách rời ra, nhưng mà hợp lại với nhau, không biết tại sao, bỗng nhiên nàng liền rõ ràng ý tứ.

Thì ra cung này…

Nàng nhanh chóng cắt đứt ngón tay, nhỏ máu đỏ lên, kim quang lóe lên, linh vật nhận chủ.

Trong nháy mắt, nàng cảm nhận được một luồng khí tàn ác, bùng cháy, gào thét lên từ tận đáy lòng. Nàng nhắm mắt vận chuyển linh lực.

Cung tên kia.

Cùng lúc đó, đột nhiên Hiên Viên Dạ quay đầu, không khỏi buồn cười. Sao chuyện gì nàng cũng gặp hết vậy?

Phượng Trường Duyệt hoa mắt một lúc, mới đưa luồng khí tàn ác kia xóa sạch, triệt để nhận chủ.

Quả nhiên…

Nàng nhìn cây cung màu tím trong tay, tay phất qua nhẹ nhàng, lẩm bẩm nói.

“Rõ ràng… Đây không phải là linh bảo huyền cấp…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.