Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 16: Bị cô cắn lần thứ hai (6)




“Ha ha. Nói thật hay.”

Chợt một âm thanh nghe như sấm vang lên, chấn động run rẩy cả lòng người, một bóng xanh bỗng xuất hiện, thình lình trên võ đài có thêm một bóng người khôi ngô.

Đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa, Liệt Phong Lôi.

Hắn đứng trước người Phượng Trường Duyệt, tác phong tự nhiên, tựa như một đám lửa hừng hực đang rực cháy.

Hắn vừa rơi xuống, trên mặt mang theo nụ cười tán thưởng, lại chìa quạt hương bồ giống như bàn tay ra về phía Phượng Trường Duyệt.

“Tiểu cô nương, không tệ. Không tệ.”

Tính cách hắn bừa bãi, lúc này thấy Phượng Trường Duyệt vô cùng hợp khẩu vị của mình, không nghĩ ngợi chút nào đã vỗ vỗ vai Phượng Trường Duyệt.

Hắn là linh vương năm sao, một cú này vỗ xuống, nếu là người bình thường, vốn không chết cũng gần tàn phế.

Tiếp nhận kình phong mang theo vô ý, Phượng Trường Duyệt không chút biến sắc lui về bên cạnh một bước.

“Đa tạ Liệt đoàn trưởng.”

Bây giờ nhìn nàng đứng lên không lo ngại, trên thực tế cảnh giới của nàng chỉ ở linh sư bảy sao, cùng đấu một trận với Quý Minh Thành, nhìn nàng thắng nhanh, chiến thắng thoải mái, thực ra linh lực đã sớm cạn kiệt, lúc này một người tùy tiện tới cũng có thể đánh gục được nàng.

Nàng cố ý nói ra như vậy, cũng tính chính là làm đẹp mặt cho Mạc Lăng lão nhân kia, nàng chọc tức hắn, châm biếm hắn, đều là trái lại bởi vì như vậy có thể kích hắn động thủ không trực diện với nàng.

Trên mặt nàng không sợ hãi, dường như việc đánh bại Mạc Lăng cũng là chút lòng thành, thực tế đã không thể đánh lại. Làm sao có thể chịu đựng một chưởng vô ý này của Liệt Phong Lôi?

Liệt Phong Lôi cũng không thèm để ý, ngược lại kinh ngạc hỏi: “Cô biết ta sao?”

Phượng Trường Duyệt nở nụ cười: “Có thể ngồi trên đài khách quý, mà một thân linh lực thoáng qua tựa như sấm sét Liệt Hỏa, đương nhiên có thể đoán ra thân phận của ngài.”

Liệt Phong Lôi tấm tắc than thở, tâm tư tiểu cô nương này cẩn thận, thủ đoạn ngang tàng, thiên phú lại tốt, chủ yếu tính tình yêu hận rõ ràng này khiến Liệt Phong Lôi hắn thật sự yêu thích.

Không để ý Áo Thác ngăn cản mà nhảy xuống.

Một cú nhảy này, chính là làm chỗ dựa cho Phượng Trường Duyệt.

Đương nhiên Phượng Trường Duyệt biết đạo lý này, cảm kích trong lòng, trên mặt cũng ôn hòa hơn, dường như cái bớt kia cũng không khó coi như vậy.

“Tiểu cô nương này rất hợp khẩu vị của ta, hôm nay, ai gây khó dễ cho nàng, chính là gây khó dễ ta cùng toàn bộ đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa.”

Sắc mặt Mạc Lăng lập tức u ám.

Phượng Trường Duyệt làm hắn mất mặt như vậy, nói năng lỗ mãng, đã phạm vào mấu chốt của hắn. Tuy rằng thực lực Liệt Phong Lôi không bằng hắn, nhưng dù sao cũng là đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê, nếu như trêu chọc cũng sẽ gây phiền phức.

Bỗng nhiên hắn cười lạnh một tiếng đứng dậy.

“Liệt đoàn trưởng đúng là thật thà. Lão phu thấy thiên phú nàng kinh người, có lòng tốt chỉ điểm một chút cũng không được sao?”

“Chờ đã.”

Ánh mắt thành chủ không biến sắc liếc mắt nhìn về nơi nào đó, bỗng nhiên lên tiếng, ngăn cản Mạc Lăng.

Hắn đứng ở trên đài, nhìn về phía Mạc Lăng: “Mạc lão, không biết ngài đại giá quang lâm, mong thứ tội vì đã không tiếp đón từ xa. Ngài có thể đi tới thành Tây Tác, quan sát cuộc tỷ thí gia tộc của chúng ta, quả là vinh hạnh của chúng ta. Quý Minh Thành có thể được ngài nhìn trúng, tiến vào học viện Heine học tập, cũng là sự kiêu ngạo của toàn bộ thành Tây Tác. Chỉ là… Dù sao đây cũng là việc của thành Tây Tác, trên lôi đài, thắng thua đã định sẵn. Ngài đến từ học viện Heine, một trong tứ đại học viện, nói như vậy nhất định là công chính liêm minh. Có điều Phượng Trường Duyệt mới mười bốn tuổi, ngài đức cao trọng vọng, nói vậy sẽ không tính toán cùng nàng chứ…”

Phượng Trường Duyệt nhíu mày, thành chủ này vừa rồi còn có vẻ mặt khó chịu đối với nàng, hiện tại làm sao lại dốc lòng mở miệng đối mặt nói chuyện vì nàng như thế?

Hiển nhiên Mạc Lăng cũng không ngờ rằng sau khi hắn lấy thân phận ra, thành chủ lại dám quanh co đọ sức lòng vòng cùng hắn như vậy, lửa giận trong lòng càng tăng.

Chỉ là thành chủ này nói năng kín kẽ không có sơ hở, đầu tiên là giúp đỡ nói tốt lẫn nhau, vô ý nói tới Phượng Trường Duyệt còn nhỏ, nếu như hắn thật sự tính toán, ngược lại sẽ bị gán cho cái danh ỷ lớn hiếp nhỏ.

Mặt mũi hắn tốt đẹp, đương nhiên không muốn trước mặt nhiều người như vậy gây sự làm mất thân phận.

Chỉ là muốn hắn nhanh chóng nuốt xuống cơn giận này như vậy cũng không dễ dàng đâu.

Mới vừa muốn miệng thì thành chủ liền tiếp tục nói.

“Kỳ thực tỷ thí gia tộc chính là muốn tuyển chọn thêm nhiều nhân tài, ba người đứng đầu không chỉ có thể lấy được thư đề cử của tứ đại học viện, tăng thêm cơ hội trúng tuyển, đối với người chiến thắng còn có phần thưởng đặc biệt. Mà quán quân năm nay còn có thể được một linh bảo huyền cấp cao cấp. Phần thưởng này…”

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Áo Thác, cười gật đầu ra hiệu với đối phương.

“Đây là linh bảo phòng đấu giá Tinh Huy lấy ra, mục đích chính là chọn ra thiên tài thực lực mạnh nhất. Mà hôm nay, không còn nghi ngờ gì, có thể giữ lấy vinh dự đặc biệt này chính là Phượng Trường Duyệt.”

Giọng nói hắn âm vang mạnh mẽ vang vọng toàn bộ quảng trường, lúc này mọi người mới nhớ lại, Phượng Trường Duyệt đã giành được giải nhất cuộc tỷ thí gia tộc năm nay.”

Nàng mới hoàn toàn xứng đáng là thiên tài.

Nhưng Phượng Trường Duyệt không có tâm tư đi kiêng dè đủ loại ánh mắt xung quanh, tinh thần nàng, đều chăm chú đặt trên người Mạc Lăng.

Lão gia hỏa kia, có mưu đồ khác đối với Tiểu Bạch.

Tuy rằng dường như Mạc Lăng không có để ý tới Tiểu Bạch, thế nhưng rõ ràng nàng cảm nhận được dục vọng của hắn.

“Phượng Trường Duyệt.” Thành chủ nhìn nàng ôn hòa, cùng với bộ dáng lúc đầu như hai người khác nhau. “Thi đấu gia tộc không phải cá cược sinh tử, cô thắng rồi, dừng lại đi.” | Ngoz: Nguyên văn là “đừng lại tiếp tục nữa” nhưng ta chém vậy cho hợp với văn phong Việt Nam nhé.

“Mạc lão, ngài đừng lại tính toán cùng nàng nữa. Quan trọng nhất hiện tại chính là chữa thương cho Quý Minh Thành. Ngoài ra, nếu ngài có lòng, ngài có muốn đón gió tẩy trần cùng đến tham dự thiết yến ở phủ thành chủ của tại hạ hay không?”

Thành chủ buông xuống lòng tự cao của chính mình, liên tục khuyên bảo, vừa đấm vừa xoa, khí sắc Mạc Lăng bất định, cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh.

“Cũng được.”

Hắn vốn cho là ỷ vào thân phận cao quý của mình, những người này nhất định liền muốn nói gì nghe nấy, nhưng chỉ là hắn đã quên, người xuất hiện trong cuộc tỷ thí gia tộc này, cuối cùng cũng là người được mời đến chọn lựa ứng viên vào tứ đại học viện. Hơn nữa, lại có thể có linh bảo huyền cấp cao cấp, có thể thấy được còn có người phía sau màn. Hắn vẫn nên cẩn thận.

Vừa nhận được bậc thang như vậy, hắn liền biết thời biết thế.

“Đa tạ thành chủ.”

Hắn vừa chắp tay giống như không có dự định truy cứu nữa.

Quý Minh Thành đã hôn mê, xương trên người gãy nhiều chỗ, vết máu chật vật, nhanh chóng được người mang xuống. Quý Khuê hung ác nhìn Phượng Trường Duyệt một chút, vội vàng đuổi theo.

“Phượng Trường Duyệt, đây là phần thưởng của cô.”

Phượng Trường Duyệt đón nhận hai tay thành chủ sắc mặt nghiêm nghị đưa tới một chiếc nhẫn. Thần thức quét qua, lại phát hiện đây là một chiếc nhẫn không gian, chỉ là gần như chỉ có một mét vuông, cùng vòng tay nàng chênh lệch quá nhiều.

Thần thức nàng dò vào, phát hiện có một cây trường cung.

Nói vậy chính là linh bảo huyền cấp kia.

Lúc nàng đang đưa ngón tay cắt ra để nhẫn nhận chủ, bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói âm u.

“Nhìn nhiều một chút. Bởi vì cuộc sống của cô không còn nhiều đâu.”

Con ngươi Phượng Trường Duyệt híp lại, nhìn về phía Mạc Lăng. Bỗng nhiên nhướng mày, môi đỏ khẽ nhúc nhích.

Được, ta chờ ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.