Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 1011: Sinh tử gắn bó [ kết cục 48]




Vẽ xong tâm Lôi đình Độn phù đâu tiên, Lâm Minh lại tiếp tục làm ra mười một tâm Lôi đình Độn phù nữa, thu toàn bộ chúng vào trong thân thê, Huyên Lôi Quang Anh chính thức được tu luyện thành công!

- Cực Tốc ý cảnh của Lôi đình pháp tắc thật sự rất huyền diệu, có một chiểu này, phối hợp với Kinh Môn và Kim Bằng Phá Hư, mặc dù hiện tại ta gặp phải Âu Dã Hoa Đô và Dương Lạc Thiên liên thủ, thì ta cũng có thể thoải mái chạy thoát, tuy nhiên nếu gặp phải thiếu niên yêu dị và tên Thượng cô Ma đầu ẩn dấu trong người Dương Vân, thì vẫn chưa có nắm chắc chạy trốn được...

Âu Dã Hoa Đô và Dương Lạc Thiên đều có thực lực gần bằng thiên hạ nhân đệ nhất, Tạo Hóa lão nhân mạnh hon hai người này một chút, nhưng vẫn không đánh lại hai người liên thủ, nói cho cùng, Tạo Hóa lão nhân cũng chỉ có thực lực gần bằng thiên hạ đệ nhất nhân mà thôi.

Mà thiếu niên yêu dị và Dương Vân bị Thượng cổ Ma đầu ẩn trong người thì đều có thực lực của thiên hạ đệ nhất nhân, nếu lúc trước Tạo Hóa lão nhân không có con át chủ bài bảo mạng là Tuyệt Mệnh Thiên Châu, thì tất nhiên đã chết trong tay thiếu niên yêu dị kia rồi.

Lâm Minh nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không biết rằng, Âu Dã Hoa Đô và Dương Lạc Thiên đã cách cái chết không xa nữa.

Trong một Thần Cung hoàn toàn u ám, hơn hai mươi cường giả Thần Hải đứng trong đại điện, mỗi người đều mang sắc mặt tái nhợt, đầu đô đầy mồ hôi lạnh.

Trước mặt bọn họ có hai người đang ngồi, trên ghế thủ tọa là một thanh niên áo trắng, hắn thoái mái ngồi trên vương tọa màu đen, toàn thân tự nhiên phát ra một loại khí thế bức ngưòi, làm cho các cường giả Thần Hải tại đây đều câm như hến!

R

Thanh niên áo trăng này chính là Dương Vân.

Mà bên cạnh Dương Vân có một thiếu niên yêu dị đang ngồi, trên mặt lộ ra nụ cười tà khí, thoạt nhìn tên này chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, hắn chính là Bạch Yêu.

Năm đó tại Kỳ Tích Hải, Bạch Yêu là tiểu đệ của Thượng cổ Ma đầu kia, hiện giò Thượng cổ Ma đầu ờ trên người Dương Vân, tất nhiên Bạch Yêu cũng sẽ đi theo Dương Vân.

Khí thế của họ làm cho hon hai mươi cường giả Thần Hải phía dưới sợ hãi, tuy nhiên thứ chủ yếu khiến cho bọn họ sợ tói mức đầu đầy mồ hôi lạnh, tâm thần run rẩy chính là sau lưng Dương Vân có hai giá tra tấn bằng Hàn thiết, mỗi một cái đều cao bằng ba người, có màu đen nhánh, thậm chí còn có cả các dấu vết loang lô, thoạt nhìn giống như máu tươi khô cạn, lưu lại từng đốm nhỏ màu đỏ sậm.

Cây cột chính của giá tra tấn này là một cây cột thô to hình vuông, trên đó được cuốn những sợi xích lớn bằng bắp chân, ngoài ra, còn có các lưỡi móc câu bén nhọn, dữ tợn, mỗi một chiếc đều mang sát khí kinh người, dường như đã từng hành hạ, tra tấn vô số người!

Lúc này, trên hai cái giá tra tấn này có hai lão nhân, bọn họ đều mặc Tử Kim long bào, chỉ là hiện tại chiếc Tử Kim long bào mất vô số thiên tài địa bảo mói luyện chế ra được kia đã bị tôn hại rách nát, sóm mất đi uy nghiêm của Hoàng giả từ lâu rồi.

Tám chiếc móc sắt ghê người đâm vào xương tỳ bà và xương quai xanh hai vai của họ, móc thân thể bọn họ lên, ngoài ra, các thanh sắt nhọn khác đều được đâm vào trên các khiếu huyệt quan trọng của họ, chặn lại năng lượng toàn thân, những xiềng xích kia giống nhưvậy sống, cuốn lên trên thân hai lão nhân này, từ từ hút ra từng giọt tinh huyết, chảy theo xiềng xích, cuối cùng hội tụ vào trong một đầu lâu màu trắng ôn, đọng thành một vũng máu.

Hai lão nhân này chính là kẻ từng tung hoành Thiên Diễn Đại Lục mấy ngàn năm, giẫm chân một cái làm cho bốn đại Thần quốc phải rung chuyên, chính là Âu Dã Hoa Đô và Dương Lạc Thiên!

Anh hưởng của bọn họ, thế lực mà bọn họ nắm trong tay, cộng thêm bọn họ có thực lực gần bằng thiên hạ đệ nhất nhân, đều là những thứ mà người khác nghe sợ mất mật, thậm chí ngay cả cường giả Thần Hải đối mặt với bọn họ cũng đều phải nom nớp lo sợ, cho dù là Tư Đồ Hạo Thiên thì cũng sẽ âm thầm kiêng kị.

Nhưng hai nhân vật đứng trên đỉnh cao nhất của Thiên Diễn Đại Lục này, hiện giờ lại bị treo lên như hai khối thịt bán ở chợ, mặt mày như tiều tụy, thân sắc như tro tàn, hai mắt vô thân, khi căn nguyên tinh Huyết bị rút ra, sinh mệnh chi hỏa của họ đã cực kỳ mỏng manh, dường như có thể tắt vào bất cứ lúc nào.

Mà kẻ làm ra tất cả những điều này chính là Dương Vân và thiếu niên yêu dị kia! Điều này khiến cho bọn họ không thê không sợ hãi, cho dù là Tư Đồ Hạo Thiên, đối mặt với hai bọn họ, nếu dám phản kháng thì cũng sẽ bị trực tiếp miểu sát, không chút hy vọng nào!

Lúc này, Tư Đồ Hạo Thiên quả thật đang đứng trong đội ngũ hơn hai mươi cường giả Thần Hải này, hắn có nằm mơ cũng đều không nghĩ tới, Dương Vân lại ẩn giấu sâu như vậy, đây quả thực không thể diễn tả bằng ngôn từ được, hắn cho rằng Dương Vân là một nhân vật lợi hại, nhưng cũng không chân chính để vào mắt, cho dù hắn có là thiên tài đến mấy đi nữa, nhiều nhất thì cũng chỉ có thê trờ thành Dương Lạc Thiên đòi tiếp theo, hơn nữa còn là chuyện một, hai ngàn năm sau, không cần gì phải lo lắng, nhưng không ai có thể dự đoán được, hôm nay, Dương Lạc Thiên, tằng tổ phụ của Dương Vân, lại bị chính hắn giam cầm tu vi, treo trên giá tra tấn, rút ra tinh huyết!

Vốn Tư Đồ Hạo Thiên kiêng kị Lâm Minh, nhưng so với Dương Vân lúc này, thì Lâm Minh quả thật rất ảm đạm, không đáng kể chút nào nữa.

Ngoài Tư Đồ Hạo Thiên ra, còn có một người mang sắc mặt xám như tro tàn, hắn chính là Cửu Đỉnh Thần Hoàng đương nhiệm, cũng là cha ruột của Dương Vân, Dương Tiêu Hà.

Hắn nhìn Dương Vân ngôi trên vương tọa, không thể tin vào mọi thứ trước mắt này.

Tuy rằng hắn đã sớm biết rằng Dương Vân che giấu rất sâu, cũng loáng thoáng biết được Dương Vân đạt được một đại cơ duyên, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lại có một ngày này, quả thực giống như một cơn ác mộng.

Trầm mặc!

Trong đại sảnh là một mảnh trầm mặc, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng tinh huyết nhỏ vào trong đầu lâu trắng kia, phát ra thanh âm tí tách, vang lên cực kỳ rõ ràng, đó chính là tinh huyết của Âu Dã Hoa Đô và Dương Lạc Thiên.

- Phụ thân... Ngươi ở đâu?

Dương Vân đột nhiên ngẩng đầu, như cười như không nhìn vềphía Dương Tiêu Hà.

Dương Tiêu Hà là nhân vật cỡ nào, tuy rằng hắn vừa mới kế thừa ngôi vị Thần Hoàng không đủ 500 năm, còn chưa có khí thế thống trị thiên hạ, nhưng chường quản các hạng công việc của đệ nhất Thần quốc trên Thiên Diễn Đại Lục, cũng đã trải qua rất nhiều sự kiện lớn, nhưng hiện tại, hán lại run rẩy vì một người, người này lại còn là đứa con của mình, áp lực mà Dương Vân mang đến cho hắn là quá lớn.

- Ngươi... Tên nghiệt tử nhà ngươi, ngươi... Không ngờ ngươi còn muốn giết tằng tổ phụ của ngươi! Quả thực là thiên địa không dung!

Tuy rằng Dương Tiêu Hà nói rất hùng hồn, nhưng bất cứ người nào cũng đều có nghe ra được, hắn không chút tự tin nào, biểu hiện ngoài mạnh trong yêu, đây là áp chế do thực lực và khí thế mang đến.

- Hừ, thiên địa không dung ư? Cha giết con chính là thuận theo pháp tắc, con giết cha thì lại là thiên địa không dung?

Dương Vân nhướng mày, châm chọc nói:

- Dương Tiêu Hà, nếu hiện tại ngươi ra tay với ta, mà không phải nói lời vô nghĩa này, thì ta còn có thể kính ngươi vài phần, đáng tiếc, ngươi đang sợ hãi, sợ hãi thì cũng không sao, nhưng lại còn nói ra mấy lời vô nghĩa kia để che dấu sợ hãi trong lòng mình, bảo vệ bộ mặt dối trá và đáng buồn kia của ngươi, thật sự làm cho người ta phải thất vọng a!

Lời này của Dương Vân cực kỳ sắc bén, đâm thăng vào chỗ yếu ớt nhất trong lòng Dương Tiêu Hà! Không sai, hắn đúng là sợ hãi, hắn không dám thật sự phản kháng Dương Vân, Dương Vân dám đối đãi với Dương Lạc Thiên như vậy trước mặt thiên hạ hào kiệt, thì giết hắn cũng giống như giết một con chó mà thôi, chút tình cảm cha con buồn cười kia, hiện tại cũng chỉ là một điêu châm chọc mà thôi!

Bị Dương Vân một lời nói toạc ra, sắc mặt Dương Tiêu Hà trắng bệch, ngón tay run rẩy, nhưng đối mặt với Dương Vân, hắn không thể làm được gì cả, thật sự muốn giao chiến với Dương Vân ư? Kết quả có thể nghĩ mà biết, tất nhiên sẽ bị Dương Vân nhục nhã thêm một lần, xử lý luôn hắn!

Mà với sự tàn nhẫn của Dương Vân, làm sao có thể nương tay được?

Lúc này, Dương Tiêu Hà cảm thấy vô cùng khuất nhục, trước mắt thiên hạ hào kiệt, hắn đường đường là Thần Hoàng của Thần quốc đệ nhất thiên hạ, bị đứa con của mình nói vài ba câu, ép đến mức này, lại chỉ có thê nén giận, quả thực chính là vô cùng nhục nhã!

- Ngươi... Ngươi...

Dương Tiêu Hà năm chặt hai đâm, móng tay đâm thật sâu vào trong da thịt, máu tươi chậm rãi chảy ra, lúc này, hắn cảm giác võ đạo chi tâm của mình đã có xu thế vỡ nát.

- Ngươi rất không xứng với hai chữ “Thần Hoàng”...

Dương Vân lắc đầu, khinh thường nói:

- Anh hùng có hai loại, thứ nhất chính là hung hãn không sợ chết, vì danh tiết, có thể lên núi đao, xuống biển lửa, hy sinh vì nghĩa, giết người báo thù! Người như vậy, ta rất khâm phục! Loại thứ hai là loại co được dãn được, người mang cừu hận, cũng có thể chịu mối nhục chui khố, ăn đồ ăn của heo chó, nhẫn mối nhục mà thiên hạ không thể nhẫn được, sau đó làm việc mà người trong thiên hạ không thể làm được, người như vậy, cũng đáng giá khâm phục.

Dương Vân chậm rãi nói ra lời này, rất ít người biết được, hắn chính là loại người thứ hai, những khuất nhục mà hắn từng chịu đựng kia, ngay cả Dương Lạc Thiên cũng không rõ ràng lăm.

- Dương Vân, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

Mắt thấy Dương Tiêu Hà bị Dương Vân bức đến không đường có thể đi, Tư Đồ Hạo Thiên đột nhiên bước ra, đối diện với Dương Vân.

Quyết định lực lượng mạnh yếu của một Thần quốc cũng không phải là tông số cường giả Thần Hải, mà là người mạnh nhất trong số các cường giả Thần Hải, bởi vì, giữa các cường giả Thần Hải cũng có chênh lệch thực lực rất lớn, giống như Tư Đồ Dao Hi, Tư Đồ Bá Nam, trước mặt Dương Vân thì căn bản không đáng kể, huống chi cộng thêm thiếu niên yêu dị kia nữa, hai người liên thủ, thiên hạ vô địch, bọn họ đã có được thực lực để thống trị Thiên Diễn Đại Lục, Tư Đồ Hạo Thiên không thể không chịu thua.

Dương Vân nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt dừng trên người Tư Đồ Hạo Thiên, gằn từng chữ:

- Từ giờ trở đi, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Bốn đại Thần quốc có thê giữ biên giới như cũ, các thế lực khắp nơi thì ta cũng sẽ không thôn tính, nhưng mọi người đều phải nghe theo mệnh lệnh của ta, kẻ vi phạm, giết không tha!

Dương Vân nói xong, một luồng lực trường vô hình được phát ra, chiến linh ngưng tụ thành hơn hai mươi luồng truy tung ấn ký, gieo trên người tất cả cường giả Thần Hải tại đây! Khi Thượng cổ Ma đầu còn có thân thể, thì cảnh giới chiến linh còn cao hơn Lâm Minh, đạt tới Bạch Ngân viên mãn, gieo chiến linh ấn ký thì đương nhiên không thành vấn đề.

- Ngươi... Ngươi làm cái gì?

- Truy tung ấn ký, chẳng lẽ ta sẽ cho các ngươi chạy hay sao?

Dương Vân cười lạnh, câu này làm cho trái tim của tất cả võ giả tại đây giống như tro tàn, ấn ký này được gieo xuống, bọn họ vĩnh viễn sẽ là nô lệ, một khi phản kháng Dương Vân, cho dù là chân trời góc biển thì cũng bị đuôi giết tới chết! Cho dù hơn hai mươi người bọn họ liên hợp lại phản kháng Dương Vân, thì cũng là vô dụng!

- Hiện tại, ta phát mệnh lệnh đầu tiên, mọi người đuổi bắt Lâm Lan Kiếm, nếu tra xét được tung tích của hắn thì không nên tự mình động thủ, chỉ cần báo cho ta là được, ta có thê ban thường cho tự do vĩnh viễn, đồng thời ban thường công pháp và linh đan của Thần Vực!

Đuổi giết Lâm Lan Kiếm?

Mệnh lệnh này vừa được phát ra, các võ giả tại đây đều nuốt một ngụm nước miếng, không nghĩ tới mệnh lệnh thứ nhất lại là thứ này.

Không có người nào nguyện ý bị quản chế bời kẻ khác, có thể thu được tự do, đồng thời thu được công pháp và linh đan của Thần Vực, đây quả thật là hấp dẫn quá lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.