Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 10: Dám cắn tôi sao? (10)




Vừa dứt lời, Quý Minh Thành bên kia cũng đã bắt đầu.

Hiển nhiên Quý Minh Thành cùng thiếu niên cũng không phân biệt thứ bậc, thiếu niên kia đối với công kích rất thành thạo điêu luyện.

Thiếu niên kia có thể được lựa chọn tham gia tỷ thí gia tộc, đương nhiên cũng rất ưu tú, nhưng mà sau mấy hiệp, chỉ là nhìn cùng nhịp chân chuyển động, Quý Minh Thành dường như rất hờ hững, từ từ trong lòng sinh ra cảm giác vô lực mãnh liệt.

Căn bản là không cách nào so sánh được.

Thế nhưng dù sao cũng là thi đấu lớn, hắn chỉ có thể xuất kích toàn lực. Quý Minh Thành nghiêng người lần nữa, nhẹ nhàng tránh thoát quyền của hắn.

Trên khán đài tiếng hoan hô huyên náo xung quanh, dáng dấp Quý Minh Thành tiêu sái như vậy, càng tăng thêm sự rít gào.

Hắn thừa dịp có khe hở, ánh mắt cùng liếc về bốn phía, đối với những ánh mắt cuồng nhiệt kia đã sớm thành thói quen.

Hắn nhìn Phượng Tĩnh Vũ một chút, nhìn thấy đôi mắt đẹp phía xa dường như không hề che giấu chút ái mộ nào, bỗng nhiên nở nụ cười.

Sau đó, đột nhiên hắn dừng lại. Lập tức biến mất.

Trên khán đài nhiều tiếng hô kinh ngạc.

Mà ở thời điểm mọi người không kịp phản ứng, Quý Minh Thành lại xuất hiện, lần này, hắn đứng trước mặt thiếu niên, tay phải ngang tàn bổ xuống…

“Lăng không trảm.”

Một đạo ánh sáng trắng xẹt qua từ giữa không trung, kỳ thực nhìn chậm chạp nhưng lại nhanh chóng rơi trên người thiếu niên kia, sau đó truyền ra một tiếng hét đau đớn, lần thứ hai mọi người thấy rõ thì, nhanh chóng thấy thiếu niên kia đã bay ra thật xa, sau đó ngã xuống ở ngoài võ đài, che ngực thống khổ.

Thế nhưng rõ ràng thiếu niên kia tính mạng không có nguy hiểm, so với trận đầu sau khi tiếp tục bị đánh, so với việc bản thân không cách nào đứng lên thì đã tốt hơn nhiều rồi.

“Đa tạ thủ hạ lưu tình.”

Trong nháy mắt toàn bộ quảng trường như được châm mồi lửa, tạo nên vô số tiếng hoan hô tán thưởng. Mấy người ngồi chỗ khách quý cũng liên tiếp gật đầu.

Người xem nhìn thấy Quý Minh Thành lễ độ khiêm nhường, vừa ra tay liền thắng dễ dàng, cử chỉ phong độ.

Mấy vị khách quý thực lực mạnh mẽ nhìn một tay Quý Minh Thành đã có thể thấy được linh lực thâm hậu của hắn, dày công tôi luyện võ kỹ.

Những gia tộc khác, mặt không hề có cảm xúc, liên tục than thở, trầm thấp một mảnh.

“Trận thứ tám, Quý gia, Quý Minh Thành… thắng.”

Nhìn thấy Quý Minh Thành không quan tâm hơn thua, đi xuống lôi đài. Lúc sắp tiếp tục đi, không biết tại sao, hắn bỗng nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn phương hướng Phượng Trường Duyệt.

Hắn bỗng rất muốn biết, nữ nhân kia, nhìn thấy hắn chiến thắng thì sẽ mang vẻ mặt gì.

Nụ cười nhạt trên mặt hắn lập tức cứng đờ, nhanh chóng tiêu tan.

Cách đó không xa, Phượng Trường Duyệt đang ở chỗ của mình, nhưng mà nàng không có nhìn hắn, ngược lại cúi đầu chuyên tâm, nói gì đó với bé trai bên cạnh nàng.

Vẻ mặt nàng mang theo sự ấm áp, khuôn mặt toàn bộ đều nhu hòa lên, ánh mắt chăm chú, hơi thở yên tĩnh, bởi vì cúi đầu, hơn nữa còn nghiêng mặt, Quý Minh Thành chỉ có thể thấy một bên gò má của nàng.

Gò má trái Phượng Trường Duyệt có cái bớt xấu xí không thể tả, hắn vẫn không muốn nhìn thẳng nàng, vậy mà lúc này, khuôn mặt nhỏ có chút vàng như nghệ bởi vì dinh dưỡng thường xuyên không đầy đủ của nàng lại hiện lên đường nét tinh xảo lạ kỳ.

Quỷ thần xui khiến hắn liếc nhìn Phượng Tĩnh Vũ, đối phương lộ ra nụ cười dịu dàng hào phóng.

Hắn bỗng nhiên không giống như trước, trong đôi mắt trong veo, cảm động cùng say mê phía xa, ngược lại trong lòng lại hiện lên đôi mắt lạnh lùng trầm tĩnh.

Tâm hắn nhảy một cái, nếu chỉ đem một nửa bên mặt Phượng Trường Duyệt so với Phượng Tĩnh Vũ đúng là đẹp hơn. Đáng tiếc…

Bỗng nhiên Quý Minh Thành phát hiện chính mình không đúng, lập tức thu hồi tâm tư.

Phượng Trường Duyệt cùng hắn không đội trời chung, hắn lại cảm thấy nàng đẹp đẽ, đúng là điên rồi.

Phượng Trường Duyệt vốn không hề chú ý sự kỳ lạ của Quý Minh Thành bên này, vẫn còn đang thì thầm cùng Hiên Viên Dạ phải chú ý việc gì đó.

“… Vết thương không nên đụng nước, mặt khác bảo Thương thúc làm thêm cho đệ một ít y phục, muốn ở nơi nào cũng có thể, có điều không được cách quá xa tỷ… Lần này đệ quá kích động. Tỷ không còn là Phượng Trường Duyệt trước đây nữa, tỷ nói rồi sẽ bảo hộ đệ thì nhất định sẽ làm được, không cho phép xông ra phía trước tỷ nữa, HIỂU CHỨ?”

Lời cuối cùng của Phượng Trường Duyệt hơi cao lên, kéo theo chút nghiêm khắc.

Dưới cái nhìn của nàng, Hiên Viên Dạ trưởng thành quá sớm, cũng chỉ là một hài tử bốn, năm tuổi mà thôi, nhiều lúc chỉ làm việc theo bản năng, cũng sẽ không cân nhắc chu toàn, mà nếu nàng đã dẫn hắn về, khoảng thời gian này như vậy cũng muốn giáo dục hắn một chút. | Ngoz: Ôi trời, có mà sau này tỷ bị hắn ăn luôn không còn xương ấy.

Đầu tiên chính là không cho phép mạo hiểm vì nàng.

Ngay lúc nàng mở mắt ra thì nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ che trước người của nàng, sau đó hình ảnh bị đánh bay xuống đất, trong lòng dâng lên một suy nghĩ đáng sợ.

“… Tuy rằng đệ còn nhỏ, thế nhưng cũng có thể bắt đầu tu luyện, dù sao quan trọng nhất là tự mình mạnh mẽ, tỷ cũng không thể… A Dạ, đệ nghĩ đi đâu đấy?”

Lúc này nàng mới phát hiện, ánh mắt Hiên Viên Dạ cứ nhìn về một bên, dường như không có thật lòng nghe nàng nói chuyện.

Hiên Viên Dạ thu hồi ánh mắt, một đôi mắt đen tựa như ngọc thạch, trong veo, thông suốt.

Hắn không hề trả lời câu hỏi của Phượng Trường Duyệt, chỉ là đột nhiên hỏi: “Trước đây nàng thích tên tiểu tử Quý gia kia à?”

Phượng Trường Duyệt sững sờ nhìn về phía hắn.

Không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy trong ánh mắt Hiên Viên Dạ tựa như vũ trụ xa xôi, thần bí khó lường, chỉ là đảo mắt, phía xa lại là bộ dáng thuần khiết.

“Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?”, nàng dừng một chút, ánh mắt Hiên Viên Dạ không đổi, tay nhỏ từ từ nắm chặt.

“Tỷ không có mù nhé.”

Cả người Hiên Viên Dạ buông lỏng.

“Tỷ nói rồi, hôm nay tỷ sẽ đem những thứ người khác nợ tỷ cùng đòi lại hết.”, âm điệu nàng có chút lạnh lùng, “Mà Quý Minh Thành nợ tỷ một cái mạng.”

Quý Minh Thành đang đợi đánh bại nàng, mà nàng lại chờ lấy mạng của hắn.

Đột nhiên trong lòng Hiên Viên Dạ cảm thấy vui sướng, nhìn ánh mắt tên tiểu tử Quý gia vừa nãy cảm thấy rất buồn bực, rất muốn móc tròng mắt của hắn ra.

Mà hiện tại, Phượng Trường Duyệt đã xoa dịu sự suy sụp của hắn một cách kỳ lạ.

Nàng là người nói được là làm được, vì thế.

Hắn rất yên tâm.

“Vì thế mà những vấn đề vô vị vừa nãy đệ không có nghe thấy phải không? Hả?”

“Ta nghe mà.”

Tâm tình Hiên Viên Dạ tốt lên, liền không đi tính toán nữa, tùy ý nói:

“Mọi thứ đều theo nàng, nơi ở… Cứ theo ý nàng cũng được.” | Ngoz: Bắt đầu có xu hướng THÊ NÔ.



Trải qua nửa ngày vòng đấu võ tranh đấu thứ nhất cuối cùng cũng kết thúc. Ngoại trừ mọi người khiếp sợ Phượng Trường Duyệt, ngoài Quý Minh Thành nhẹ nhàng chiến thắng, còn có một người khác khá là đặc sắc, khiến ấn tượng mọi người khắc sâu.

Phượng Tĩnh Vũ.

Tuy rằng Phượng Tĩnh Vũ không phải dòng chính, nhưng vẫn được Phượng gia bảo vệ rất tốt, mọi người trước kia cũng chỉ là tình cờ đồn đại nàng là nhân vật xuất sắc trẻ tuổi nhất Phượng gia, nhưng vẫn chưa từng chứng kiến qua.

Nhưng mà hôm nay Phượng Tĩnh Vũ chính thức ra tay, quả nhiên hạc lập tức đứng trong bầy gà.

Đúng lúc chính là nàng cũng dùng một chiêu mà giành được thắng lợi.

Dung mạo trong veo, thiên phú tuyệt hảo, khí chất dịu dàng, trong nháy mắt khiến mọi người sáng mắt lên… toàn bộ thành Tây Tác, chỉ có nàng có thể xứng đôi cùng Quý Minh Thành.

Vẻ mặt nàng kinh diễm, cũng coi như Phượng Tĩnh Vũ đã đoán trước, bởi vậy nàng rất bình tĩnh, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thỏa đáng.

Hiên Viên Dạ cùng Phượng Trường Duyệt vẫn nói chuyện một mình, sau khi nhìn một chiêu nàng ra tay phía xa, lập tức cũng không nhìn nhiều. Dường như là không thèm để ý.

Thi đấu vẫn tiến hành đâu vào đấy, rất nhanh lần nữa sẽ đến phiên Phượng Trường Duyệt.

“Phượng Trường Duyệt đúng không? Vừa nãy không biết làm sao mà cô thắng được, có điều ta nhất định sẽ đánh…”

“Ầm.”

Khuôn mặt nhỏ của nàng lạnh lùng, lên sân khấu, kết cục một chiêu chiến thắng.

Thời gian duy trì toàn bộ quá trình rất ngắn, ngay cả lời hung ác của đối thủ còn chưa xong thì đã nhanh chóng bay ra khỏi võ đài, lưu lại tại chỗ vũng máu đen, toàn bộ quảng trường lần nữa trở nên yên tĩnh dị thường.

Trận thứ ba.

Dường như đối thủ biết không thể phí lời, cũng không thể vật lộn, bắt đầu phóng thích linh lực ra công kích.

“Ca.” Âm thanh xương vỡ vụn.

“Ầm.” Âm thanh linh lực phía xa đánh ra rền vang.

“A.” Tiếng thiếu niên kêu la thống khổ.

Bóng người Phượng Trường Duyệt mãnh liệt quét ngang qua nửa cái võ đài, đá ra một cước, người đã bị nốc ao.

Còn lại là một mảnh yên tĩnh chết chóc.

Toàn bộ trận đấu dường như đều chìm vào trong bóng tối, sau đó việc Quý Minh Thành chờ người ra tay cũng rất đặc sắc, nhưng cũng không dấy lên không khí náo nhiệt nữa.

Người người ngồi yên tĩnh, nhưng trong lòng nảy sinh nóng nảy, liên tục lén lút nhìn về bóng người gầy yếu ngồi ở một góc kia.

Rốt cuộc chỉ còn lại bốn người tiến vào vòng bán kết.

Phượng Trường Duyệt, Quý Minh Thành, Phượng Tĩnh Vũ, Tạp Lý Lôi Nặc.

“Trận đầu vòng bán kết, Phượng Trường Duyệt đấu với Phượng Tĩnh Vũ.”

Đột nhiên toàn bộ quảng trường sóng ngầm mãnh liệt.

Đối chiến, chạm vào là nổ ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.