Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 1: Dám cắn tôi sao? (1)




Nhưng tất cả sự chú ý của Phượng Thiên đều đặt trên người Phượng Trường Duyệt.

Từ khi Phượng Sâm qua đời, đây là lần đầu tiên hắn quan sát tỉ mỉ tôn nữ của mình như vậy.

Quả thật bộ dáng giống như trong lời đồn đại.

Dung mạo xấu xí mang theo cái bớt trên mặt, nhưng cũng không nhút nhát sợ hãi thường xuyên bị bắt nạt mà trái lại lại tỏa ra ánh hào quang kiên định. Trong lòng hắn hoài nghi, nhưng vẫn nhịn xuống.

“Còn không mau quỳ xuống.”

Phượng Trường Duyệt không có tí tình cảm nào đối với gia gia trên danh nghĩa này, vốn là cháu gái hắn, nhưng chưa từng nhìn nàng bao giờ, bọn hạ nhân dám bắt nạt nàng như vậy, nguyên nhân lớn nhất là do sự trầm mặc của hắn.

“Ngươi không có tư cách bắt ta quỳ xuống.”

Giọng nói Phượng Trường Duyệt nhạt nhẽo cùng ngang tàng.

“Ta là gia gia cô. Còn là gia chủ Phượng gia, ai dám bảo ta không có tư cách này?” Phượng Thiên nhíu mày, đứa nhỏ này sao dám làm càn như vậy?

“A… Bỏ mặc ta như rác rưởi, “gia gia” vô tâm không hỏi thăm tùy ý để người khác bắt nạt cháu gái, thứ đó không có cũng được.”

Sắc mặt Phượng Thiên lập tức nghẹn đỏ lên, ngón tay nhẹ giương, nhanh chóng muốn ra tay lần nữa.

“Nếu như ngươi không muốn chiến thắng cuộc tỷ thí gia tộc thì cứ ra tay.”

Tay Phượng Thiên miễn cưỡng dừng lại, kinh ngạc hỏi: “Cô vừa nói gì?”

Phượng Trường Duyệt đảo mắt nhìn xung quanh, không nói gì, ý tứ cũng đã rất rõ ràng.

Phượng Thiên nhíu chặt mày, không biết nàng đang giở trò quỷ quái gì.

“Ta sẽ trợ giúp Phượng gia giành chiến thắng trong cuộc tỷ thí gia tộc, đổi lại, ta muốn thu lại mọi thứ vốn thuộc về ta.”

Phượng Thiên dường như coi chính mình nghe lầm, gì chứ? Một phế vật trời sinh linh mạch bị tắc, thế mà nói muốn giành được giải nhất trong cuộc tỷ thí gia tộc.

Hắn hoài nghi đầu óc Phượng Trường Duyệt bị hỏng. Trong mắt hiện lên màu sắc phức tạp, cuối cùng biến thành thương hại.

Đứa nhỏ này chắc là bị bắt nạt nhiều lắm, muốn liều mạng tranh thủ vì mình sao?

Nàng sao mà biết được, cuộc tỷ thí gia tộc là nguy hiểm cỡ nào. Nếu là mười mấy năm trước, Sâm nhi vẫn còn, hắn còn có thể nói ra muốn giành được giải nhất dễ dàng như vậy. Mà hiện tại…

Cuộc tỷ thí gia tộc thành Tây Tác năm năm một lần là cuộc thi đấu lớn, yêu cầu tuổi tác người tham gia phải mười tám trở xuống, vẫn là người rất có thiên phú.

Kỳ thực cuộc so tài này là để xem các nhà ở thành Tây Tác tranh đấu với nhau, thực tế là vì các học viện lớn trên đại lục chiêu sinh học trò. Ba người đứng đầu sẽ có tư cách đề cử, trực tiếp tham gia chiêu sinh học viên, cơ hội trúng tuyển cũng lớn hơn.

Toàn bộ đại lục, cùng tồn tại bốn học viện lớn, chia ra là học viện Già Lăng, học viện Bắc Tinh, học viện Tân Nguyệt, học viện Heine. Có thể vào trong đó học, hết thảy đều là kỳ vọng của người tu hành. Không chỉ đối với tu hành của mình có lợi, thậm chí còn được quốc quân các quốc gia coi trọng, khiến gia tộc thêm hưng thịnh.

Vì thế cuộc tỷ thí gia tộc vẫn rất được coi trọng.

Thế nhưng…

Phượng Thiên thở dài trong lòng, người nhà Phượng gia suy tàn, hầu như bên trong không thể tìm ra được một thiên tài trẻ tuổi, chỉ còn có Phượng Tĩnh Vũ là rất có thiên phú, những người khác chỉ cỡ trung bình mà thôi.



Đây cũng là nguyên nhân hắn đối đãi đặc biệt với Phượng Tĩnh Vũ.

Đặc biệt là thi đấu năm nay còn khen thưởng nhiều thêm…

Trong mắt hắn khó che giấu một tia khát vọng nóng bỏng, lập tức trở nên sâu sắc. Bởi vì hắn biết, vật kia, tám chín phần mười sẽ không thuộc về Phượng gia.

Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên không còn hứng thú, xoay người phất tay một cái thiếu kiên nhẫn: “Theo cô đi. Nếu không làm tròn lời ngày hôm nay thì cô liền đến từ đường quỳ gối sám hối một năm đi.”

Phượng Trường Duyệt nắm tay Hiên Viên Dạ xoay người rời đi.

Hiên Viên Dạ quay đầu, liếc nhìn một góc mái hiên phía sau lùm cây, mắt buông xuống, ánh mắt che giấu.

“Đệ đang nhìn gì thế?” Phượng Trường Duyệt tùy ý hỏi.

“… Không có gì.”

Tuy rằng còn chưa nhìn thấy, thế nhưng hắn dường như có thể xác định, trong đó có thứ mà hắn cần.

Hắn thu lại ánh mắt, lần này xem ra không có đến tay không.



Tin tức nhanh như gió truyền khắp Phượng gia: Phượng Tam tiểu thư điên rồi.

Sau khi nàng từ bên ngoài trở về, lại như thay đổi thành một người khác, không chỉ đối đầu cùng trưởng thị vệ Phượng Thương, còn nói năng lỗ mãng trước mặt gia chủ! Hoang đường hơn chính là nàng lại viết hưu thư bỏ vị hôn phu của mình. Cũng chính là thiếu gia Quý Minh Thành người người tán thưởng. Nàng thậm chí còn nói lời ngông cuồng, muốn trong cuộc tỷ thí gia tộc đánh thắng Quý Minh Thành.

Việc này nhanh chóng gây chấn động Phượng gia, trở thành đề tài câu chuyện cho tất cả mọi người.

Mọi người xì xào bàn tán, nghị luận không ngớt, cái nhìn không giống nhau, nhưng mà đều có một nhận thức chung: Tam tiểu thư là đang đi tìm cái chết!

Bên ngoài đồn đãi chuyện nhảm nhí, náo động không ngớt, nhưng mà Phượng Trường Duyệt lại rất bình tĩnh. Kể từ sau khi cá cược cùng Phượng Thiên, nàng liền trực tiếp chuyển vào sân vốn thuộc về phụ thân nàng. Từ khi Phượng Sâm qua đời, ngôi nhà này cũng đã hoang phế. Mãi đến tận giờ Phượng Trường Duyệt mới chuyển vào.

Sau khi dọn dẹp xong, chuyện thứ nhất sau khi nàng vào chính là ngồi xếp bằng trên giường, sau đó bắt đầu kiểm tra thân thể của mình.

Tuy rằng nàng thừa kế ký ức của nguyên chủ, nhưng mà hầu như nguyên chủ chưa từng sinh ra ở Phượng gia, ngoại trừ tình cờ có xem một ít tạp thư đơn giản nhận thức được đại lục này, còn lại hầu như đều là đoạn ngắn bị vô cùng vô tận người ức hiếp. Thậm chí đến dáng dấp phụ mẫu mình cũng mơ hồ.

Nàng không phải người xoắn xuýt, nếu trong ký ức không có thứ gì hữu dụng, nàng liền bắt đầu tĩnh tọa, thử hấp thu linh lực, chuyển hóa thành sức mạnh của chính mình.

Nhắm mắt lại, tinh thần nàng thư thái, bình tâm tĩnh khí, nỗ lực đem tinh thần phóng thích, cảm thụ linh lực xung quanh.

Trong thần thức, một mảnh hắc ám. Nàng không hề từ bỏ, tiếp tục tìm kiếm nó, cảm thụ.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, ngay trong thần thức nàng xuất hiện một điểm sáng màu vàng trôi nổi, sau đó càng ngày càng nhiều điểm sáng màu vàng hơn, tràn ngập trong thần thức màu đen ấy.

Trong lòng nàng liền hiểu rõ, vậy ra những thứ này chính là linh lực.

Người tu hành cần cảm thụ linh lực xung quanh, sau đó hấp thu, kinh mạch biến ảo thành linh lực của mình bên trong cơ thể, để mình sử dụng.

Mà vị trí trung tâm, chính là thần thức, còn có đan điền.

Trong bóng tối điểm sáng màu vàng trôi nổi càng ngày càng nhiều, dường như hội tụ thành hải dương.

Mặc dù Phượng Trường Duyệt biết những cái này là linh lực, nhưng cũng không biết được bình thường bao nhiêu điểm sáng thì sẽ đại biểu có bao nhiêu tinh thần lực lượng. Nàng cũng không biết, người bình thường cảm nhận được là điểm sáng màu trắng còn nàng lại là màu vàng hiếm có.

Người bình thường có thể cảm nhận được mười mấy điểm sáng, thiên phú tốt hơn thì là mấy trăm điểm sáng, như Quý Minh Thành cũng là thiên tài hiếm thấy, tu luyện có thể cảm nhận được mấy ngàn điểm sáng.

Mà độ nhận biết của Phượng Trường Duyệt lại là một biển điểm sáng.

Chỉ là lúc này nàng lại không hay biết, hơn nữa, rất nhanh nàng liền phát hiện ra vấn đề lớn nhất của thân thể này.

Khi nàng thử hấp thu điểm sáng màu vàng bên cạnh, những điểm sáng kia vô cùng trôi chảy bay vào thân thể nàng, nhưng khi nàng muốn dẫn dắt vận chuyển điểm sáng kia dọc theo linh mạch, thì lại phát hiện những điểm sáng kia toàn bộ bay ra hết. Mỗi một nơi rót vào thân thể nàng tựa như bông tuyết hòa tan xuống đất, biến mất không thấy bóng dáng.

Nàng cứ thử nghiệm ba lần như vậy, rốt cuộc xác định thân thể này đúng là vô dụng, một thiên tài tàn phế.

Bởi vì linh lực có thể quá tràn ngập thân thể nàng, nhưng lại không thể tiến vào linh mạch nàng, khỏi nói đến tiến vào đan điền chuyển hóa thành linh lực của chính mình.

Nàng cũng là nàng dù có hấp thu một biển linh lực, bất luận nàng nỗ lực cỡ nào cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.

Nàng mở mắt ra, giữa hai đầu lông mày có chút uể oải, nhưng mà bản thân lại không biết sau khi mở mắt ra lại lóe lên một tia màu vàng cực kỳ nhạt.

Nhưng Hiên Viên Dạ nhìn thấy.

Hắn hơi kinh ngạc: Linh lực màu vàng óng?

Hình như gặp ở đâu rồi?

Thế nhưng nhất thời không nhớ ra, hắn dứt khoát không nghĩ tới nữa.

Phượng Trường Duyệt thấy hắn đứng trước mặt, nở nụ cười: “Làm sao vậy?”

Hiên Viên Dạ vươn tay nhỏ ra, chỉ về nơi nào đó…

“Đó là cái gì?”

Phượng Trường Duyệt đảo mắt nhìn lại, thấy một vòng tay hoàng kim.

Đó vốn là di vật lưu lại của mẫu thân nguyên chủ, nguyên chủ thấy vật nhớ người, liền không chịu mang theo, chỉ tình cờ lấy ra xem thử mà thôi.

Phượng Trường Duyệt đứng lên, chuẩn bị đem vòng tay đi cất, nhưng thời điểm sắp tới chỗ đó, dưới chân trượt té, hướng về trước đổ xuống.

Nàng lập tức phản ứng, một tay nhanh chóng đẩy lên, đột nhiên nhảy một cái, một tay giữ một góc bàn giữ vững thân thể.

Nhưng mà thân thể này sớm đã bị thương nghiêm trọng, lúc này bỗng nhiên hơi động, ở ngực nàng liền phun ra một ngụm máu, vừa vặn chiếu vào mặt trên vòng tay. | Ngoz: Nhỏ máu nhận chủ độc đáo quá.

Nàng cầm lấy vòng tay, chợt sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía vòng tay, đây là…

Vòng tay không gian?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.