Sư Tôn, Người Về Rồi...

Chương 50




Trong vũ trụ nơi sâu nhất. Ẩn mình trong hồng mông thần bí mờ ảo.

Ẩn hiện 2 lão giả cùng 1 trung niên nhân đang ngồi nhâm nhi chén trà bên bàn cờ đánh dở.

Bỗng 1 lão khẽ nhướng mày, nhìn vào nơi sâu sa khẽ nói:

- Tiểu tử đó đã bước tiếp sang thế giới thứ 3 rồi sao. Mong rằng đừng gây truyện như 2 thế giới kia nữa.

Người đàn ông trung niên trong đó khẽ lắc đầu:

- May mà ta cẩn thận cho Thanh nhi làm khí linh cho cái vòng đó nếu không chỉ sợ tiểu tử này đã chết không biết mấy lần. Hừ, cứ luôn cố tránh rắc rối mà lại thích lao đầu vào rắc rối những lúc quan trọng mà còn mang cả mạng của mình ra chơi nữa.Thật là.

Lão giả còn lại lập tức đâm chọc:

- Kẻ tán gái siêu quần, nhiều vợ nhất trong chúng tiên như ngươi mà có thể nói ra được câu đó thì chỉ sợ sắp có đại nạn giáng lâm rồi a.

- Im đi. Cái lão suốt ngày chỉ biết chơi với hoa với thảo như ngươi thì biết gì mà nói chứ.

Thế là 1 cuộc chí chéo giữa 1 lão già và 1 trung niên lại nổ ra khiến lão giả còn lại phải chen vào:

- 2 người thôi đi. Không phải tính cách của tiểu tử đó như thế cho nên chúng ta mới quyết định ra tay giúp đỡ sao. Đây chính là kiếp nạn của hắn muốn tránh cũng không tránh được. Cho nên không cần vì cái đó mà chí chéo như con nít như vậy. Các ngươi có còn là chuẩn thánh nữa không. Thật mất mặt quá đi.

Lời nói lập tức khiến cho 2 người đang cãi nhau im miệng lại nhưng vẫn nhìn nhau đầy hầm hè.

Thấy thế lão giả kia mới hài lòng mà tiếp tục uống trà và nghiên cứu bàn cờ. Bỗng lão hơi nhíu màu, tay khẽ bấm nói:

- Có kẻ tác động vào đường hầm truyền thống khiến nó sai lệch đi.

2 người còn lại nghe thế cũng vội bấm tay tính toán và cũng tính ra kết quả tướng tự:

- Là ai, dám ra tay với việc truyền thống ngẫu nhiên. Không sợ thiên phạt sao.

Lão giả đầu tiên khẽ nhíu mày rồi nói:

- Ra đây đi. Đừng trốn nữa. Là ngươi đúng không.

- Hi hi, không hổ là Phục Hi, tinh mắt lắm.

Từ trong hồng mông, 1 thân ảnh hiện ra, không ngờ là 1 đứa trẻ cực kỳ đáng yêu. Đi ra chào cả 3 người

3 người này không ai khác chính là Phục Hi, Thần nông và Hiên Viên rồi.

Hiên Viên vốn tính nóng, nhìn thiếu niên trước mắt nói:

- Hừ,Thần Trật Tự của phương tây sao lại có hứng xen lẫn vào truyện của chúng ta vậy.

Đứa bé lắc lắc tay nói:

- Uy, Hiên Viên. Không cần thối như vậy chứ. Đứa trẻ này cũng không phải là của riêng người mà là do Thiên Đạo đưa cho tất cả chúng ta. Do đó 3 người đừng nghĩ hưởng 1 mình nha. Như vậy là xấu lắm đó. Mà tiện thể nói luôn là không chỉ mình ta mà có rất nhiền vị thần, chuẩn thánh thậm chí là thánh nhân khác cũng đang chú ý đến đứa bé này đó. Giờ thì xem ai lấy được nhiều hay ít thôi. 3 lão già mấy người có ưu thế tiên thiên nhưng mà chúng tôi cũng không chịu thua đâu.

Lời nói của vị Thần Trật Tự lập tức khiến cho 3 người trầm mặc. Quả thật bọn họ cũng đã nghĩ đến khả năng bị lộ nhưng mà không nghĩ lại sớm như thế này. Đây cũng là do ở 2 thế giới thiếu niên kia đi qua đều làm những việc có thể nói là cứu cả thế giới khiến cho số công đức tích lũy được vô cùng nhiều nên mới khiến mấy lão bất tử này để ý đến. Ai, không cố gắng che dấu thật là thất sách thất sách a.

NHưng mà bây giờ mọi truyện đã rồi, chỉ có thể để nó diễn biến tiếp và cố gắng lấy cho bản thân nhiều chỗ tốt nhất thôi. Do đó Phục Hi hít 1 hơi rồi nói:

- Trật Tự, ngươi muốn cọ công đức thì cũng được đi thế sao can thiệp vào sự truyền thống của cậu bé đó.

Trật Tự cười hì hì rồi nói:

- Tất nhiên là do không muốn đứa bé đó chết sớm rồi. 3 lão già các người chắc cũng biết nếu thuận theo tự nhiên thì thế giới tiếp theo mà đứa bé này đến là thế giới tu chân. Ở đó thâm chí có cả cao thủ độ kiếp tồn tại. tiểu tử đó giờ mới kim đan mà nếu không song tu thì thực lực củng chẳng tiến thêm được. Nhưng mà đứa trẻ đó biết ẩn mình thì không sao đằng này khi thấy người ta đang gặp khó khăn thì đều không kìm lòng được mà nhảy vài giúp. Tu chân giới thực lực vi tôn, không có chỗ cho cái gọi là lòng tốt. tiểu tử đó giờ mà tiến vào đó chỉ sợ chưa tăng được chút thực lực nào đã nằm xuống rồi. Đây cũng không phải là điều mấy người muốn đúng không. Ta giúp mấy người 1 tay không cảm ơn thì thôi lại còn truy vấn. Lòng ta tổn thương quá.

- Hừ, thôi ba hoa chích chòe đi. Có phải ngươi sợ tiểu tử đó vào thế giới tu chân vốn do những tiên nhân phương đông chúng ta cai quản nên các ngươi không thể nhúng tay vào mà cọ công đức nên mới làm ra trò mèo này phải không. Ở đây ai cũng hiểu hết nên không cần ngươi đứng đó mà múa mép đâu.

- Hừ, vạch mặt luôn hả. Thế cũng không cần dấu diếm nữa đi. Có phải thiếu niên đó đi đến thế giới tu chân cũng là chủ ý của mấy người đi. Muốn để tiểu tử đó ở thế giới tu chân lắng đọng lại mà tăng thực lực và có thể vượt qua các thế giới khác 1 cách dễ dàng chứ gì. Khi đó công đức mà các người cọ được sẽ là nhiều nhất thậm chí đủ cho mấy người chứng đạo thành thánh cũng không chừng. Hừ, đừng mong ăn 1 mình. Nói trước đánh ta cũng không làm được cái gì đâu, lần tác động này không phải nguyên mình ta mà có kha khá các vị thần vị tiên khác nhúng tay vào cả trong tối và ngoài sáng đó. Thế giới thì chúng tôi cũng quyết định rồi. do đó mấy người đừng nghĩ thay đổi được.

3 lão giả lại trầm ngâm. Quả thật không thể coi thương mấy lão bất tử kia được. Không ngờ mấy lão bất tử đã ngấm ngầm chuẩn bị sau lưng bọn họ rồi. đúng là không thể khinh thường được mà.

Nhưng việc đã đến nước này rồi thì đành làm theo thôi:

- Được rồi, thế thế giới tiếp theo mà các ngươi muốn đưa đứa trẻ đó đến là thế giới nào thế. Ít nhất cũng cho chúng ta biết chứ.

Trật Tự khẽ mỉm cười. Khẽ điểm 1 cái.

3 lão già nhìn vậy khẽ nhíu mày nói:

- Dungeon à. Cũng được.Đây có thể nói là 1 cơ hội tốt để mà rèn luyện cho cậu nhóc đó. Thế giới vừa rồi đứa bé đó khá là sao nhãng rồi. Hơn nữa còn có thể cho nó hiểu thế nào là lòng người trong cái thế giới mà nó không biết ai là tốt ai là xấu như 2 thế giới vừa qua. Nhưng mà cái điều kiện phải vượt 100 tầng hơn nữa phong ấn thực lực của cậu nhóc đó có phải là hơi quá không.

- Không có gì quá cả. đứa bé đó đã là kim đan rồi. Chỉ cần dùng thực lực của hắn đã đủ bước đến tầng 70-80. Chỉ cần nó rèn luyện thêm 1 chút chiêu thức cũng luyện 1 đống pháp bảo, đan dược và phù chú thì việc đột phá tầng 100 sẽ rất dễ dàng thôi. Khi đó hiệu quả rèn luyện cũng không được như ý muốn. Hơn nữa từ khi có tinh thần lực khiến trực giác của cậu ta giảm đáng kể. Điều này cực kỳ nghiêm trọng vì chúng ta ở đây đều biết trực giác là rất quan trọng. Do đó đây chính là 1 cơ hội rất tốt để mà rèn luyện trực giác hay sao.

- Nhưng mà nếu như vậy thì không biết bao giờ đứa bé đó mới lên đến tầng 100. Chúng ta cũng không thể trì hoãn thời gian của nó a. Giả sử phải mất 100 năm thì chỉ sợ lúc đó tâm tính thằng bé cũng thay đổi hoàn toàn rồi

- Yên tâm- Trật Tự mỉm cười- cHúng ta là muốn dùng thế giới này để rèn luyện chứ không phải là giam cầm nó. Do đó ta đã thêm cho nó cái này.

Nói rồi lại điểm 1 cái. Và 1 thông tin lại hiện ra.

3 vị nhân hoàng tiếp thu thông tin rồi khẽ thở dài nói:

- Cứ làm như vậy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.