Sư Tôn Hắn Không Nghĩ

Chương 2




Diệp Tử nghe xong, trong lòng khẽ động, mặt cũng lập tức khó coi

Nhìn lại Tùy Thanh Lan bên cạnh quả thật cũng đang mặc một thân quần áo đơn giản,, nhìn cũng khôngra nhãn hiệu nào, trong khi chính mình lại là toàn thân đồ hiệu, chuyện vốn cũng không có gì, chỉ là vừa rồi có một cuộc hẹn, nhìn lại có vẻ rất tục tằng.

Diệp Ninh này, làm sao có thể nói được như vậy, không chút dâu vết, đã chuyển hướng câu chuyện lên người mình.

Mọi người nghe qua, liền cảm thấy đúng là Diệp Tử một thân đồ hiệu, quả thật có chút giống “Nhà giàu mới nổi”

Mà Tùy Thanh Lan cũng nhìn lại Diệp Tử, không biết có phải hay không do lời Diệp Ninh nói ra, nhìn Diệp Tử lúc này, đúng là có chút giống” Nhà giàu mới nổi” đẹp thì có đẹp, nhưng lại không có khí chất.

Tùy Thanh Lan lại nhìn đến Diệp Ninh đang to mắt sung bái nhìn mình, bởi vì ánh mắt trong trẻo tuyệt đẹp kia, mà tận đáy lòng của bà cũng không hề dâng lên điểm chán ghét nào, lại thấy cô nắm lấy tay của mình, trong lòng có chút mềm mại.

Sắc mặt Diệp Tử lúc trắng lúc lại đen, hận không thể bay ngay về nhà thay quần áo khác.

cô ta cắn răng, chớp mắt.

“Bác gái, bác xem, em ấy đã trưởng thành rồi, dần cũng hiểu chuyện hơn, việc đêm qua nó bỏ thuốc anh Dạ Lê, cũng không cần nhắc lại nữa……”

Diệp Tử nói, tròng mắt luyến thoáng, nhanh che miệng lại đầy thắp thỏm lo âu

“A, con không nên nói ra, con……”

Diệp Nịnh xem như đã rỏ, Diệp Tử này……

một bên giả vờ quan tâm, một bên cố ý làm như lỡ lời nói ra”việc tốt”c ủa người khác, làm cho mọi người vốn biết ít thành nhiều.

“Bỏ thuốc? không phải chứ, cách làm này quá bẩn thiểu rồi.”

“Nghe nói cô ta vốn là loại người như vậy, thô tục, ương ngạnh, gây không ít chuyện bên ngoài rồi đó.”

“Đúng là đứa nhỏ sống nơi nghèo hèn thì suy nghĩ cũng thấp kém mà.”

“Có lẽ bọn nhà quê đều là loại người như vậy.”

Những chuyện Diệp Tử giả vờ không nói, vô tình châm lữa thổi gió, mục đích chính là lôi kéo sự chú ý của mấy cậu ấm đang chìm đắm trong nhan sắc của Diệp Ninh quay về.

Từ Nhung luôn bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền sợ hãi.

Liền chạy nhanh đến kéo lấy cô chủ của mình, ngăn không cho cô nổi đóa.

Nhiều người mắng nhiếc như vậy, nếu với tính tình của cô chủ e là…

hiện giờ không phải ở bên ngoài, ở đây từng người một đều là nhà già số một số hai, quyết không thể đắc tội được.

“cô chủ, chúng ta nên về nhà thôi……”

Diệp Nịnh vẻ mặt khó hiểu nhìn Từ Nhung,” Về nhà làm gì? “

Từ Nhung thấp giọng nói, “Trong phòng này đều là phú hào nổi danh nước Z cô không thể đắc tội được đâu.”

Ai phải đắc tội bọn họ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.