Sư Tôn Hắn Không Nghĩ

Chương 1




một cậu thiếu gia nào đó, ném ly rượu trong tay đi

cô gái bên cạnh, khẽ nâng khóe miệng

“thật là đẹp.”

Người làm qua lại, cũng bởi vì chăm chăm nhìn thân hình quyến rũ đó mà va vào nhau, đồ ăn trên khay cũng vì thế mà rơi đầy đất

Dẫn đến, một tràng tiếng cười.

Diệp Tử vốn là còn dán bên người Tùy Thanh Lan, thân mật nói chuyện, liền nhìn đến Diệp Ninh, ánh mắt càng thêm sâu.

Đây là Diệp Ninh?

Sao có thể?

Đối với Diệp Ninh, không có người nào hiểu rỏ như cô ta, chung quy hai người là chị em nhiều năm, ăn ở bên nhau, cô ta tuy rằng là người thành thị, nhưng thẩm mỹ thì vẫn là chim không thèm ị tại nông thôn, cho nên luôn luôn làm cho bản thân nhìn lại mười phần phản cảm, nhưng mà hôm nay…, —— côta thế nhưng lại không trang điểm! Đầu tóc vốn thích xõa lung tung, hôm nay lại buông dài không có điểm gì gọi là lộn xộn.

Với sắc đẹp kinh người kia, làm cho người liếc mắt một cái cũng không thể ghen ghét được.

Giống như vạn vật đều sẽ bị nàng hấp dẫn ….

“Diệp Ninh, em không có việc gì thì tốt rồi.” Diệp Tử mang ánh mắt quan tâm đối với Diệp Ninh.

Diệp Nịnh ánh mắt loe lóe, trong trí nhớ, Diệp Tử này, từ lúc Diệp NInh bước chân vào Diệp gia, liền dung mọi cách đùa bỡn cô, ngoài mặt là chị em tình thâm, nhưng thật chất lại là đâm dao phía sau lưng.

đi học, cô ta là cô cả nhà họ Diệp, còn Diệp Ninh lại mang danh truyền đồn là thứ quê mùa, ngoài mặt, cô ta mỗi lần ra ngoài đều thích mang Diệp Ninh theo, cũng bởi vì Diệp Ninh tính chất thô bỉ, lại càng tôn lên sự đẹp đẽ của cô ta.

Vậy mà nguyên chủ thật ngu ngốc, còn nghĩ rằng cô ta là người tốt, đi đâu cũng mang mình theo.

Nguyên chủ đúng là rất thô bỉ, cái gì cũng đều không hiểu, kiêu ngạo ương ngạnh, cực kì giống dáng dấp của mấy bà cô nông thôn, làm người nhìn liền cảm thấy chán ghét.

Đáng tiếc, Diệp Nịnh hiện tại cũng không phải là nguyên chủ ngu ngốc kia nữa.

Diệp Tử lôi kéo Diệp Nịnh, vẻ mặt lo lắng, “Lần sau đừng như vậy nữa, Diệp Nịnh.”

Ngẩng đầu lên, lại nhìn vào ánh mắt Diệp NInh

Lạnh băng, thấu đến tận xương, khóe mắt nhẹ chuyển.

Diệp Tử lập tức hoảng hốt, bỗng nhiên cảm thấy chính mình bị ánh mắt của cô làm cho chấn động đáy long run rẩy lên.

Ngược lại cô ta chú ý đến quần áo của Diệp Ninh.

“Diệp Nin hem sao lại…… cứ mặc như thế này xuống dưới, anh Dạ Lê, anh không cần nổi giận với Diệp Ninh, hai người vừa mới biết nhau, anh cũng không hiểu rỏ, Diệp Ninh bất quá là có chút đơn thuần, không quá hiểu chuyện, em sẽ nói lại với em ấy, mặc quần áo như thế nào mới đúng.”

Diệp Tử, nhu nhược nói mấy câu, ở trước mặt mọi người, đầu tiên là nói lớn một câu” anh Dạ Lê” ám chỉ với tất cả mọi người để họ có thể thấy quan hệ giữa hai người vẫn còn rất tốt đẹp, sau đó vô tình hữu ý mang mọi người đang chìm đắm trong nhan sắc của Diệp Ninh, dời đến quần áo đơn giản mà côđang mặc.

Tuy rằng quần áo đơn giản, nhưng m,à cũng quá đơn giản đi, trường hợp này, không khỏi có chút không thích hợp.

Tùy Thanh Lan tự nhiên cũng theo lời Diệp Tử, nhìn ra Diệp Ninh có chút không thỏa đáng, mày cong nhíu lại.

Đặc biệt là những ánh mắt của mấy tên cậu ấm bên này, giống như muốn ăn tươi nuốt sống con bé,, Tùy Thanh Lan cũng thấy cô quá tùy tiện, cứ như vậy mà mặc một bộ váy suông đi xuống.

Tùy Thanh Lan càng nghĩ, đúng là con nhỏ quê mùa không lên nổi mặt bàn, thật làm Mộ gia mất mặt mà.

Diệp Ninh thật sự khâm phục Diệp Tử, khó trách nguyên chủ bị cô ta chỉnh đến thê thảm, quả nhiên côả đóng kịch quá giỏi.

Đáng tiếc Diệp Ninh bây giờ đã không còn là Diệp ninh của quá khứ rồi.

Diệp Ninh đến gần rồi Mộ Dạ Lê thản nhiên nói “Chị, chị có mua quần áo cho em, em vốn nghĩ mặc vào, nhưng nhìn mẹ ăn mặc đơn giản mộc mạc nhưng vẫn là rất khí chất quý phái, hào sảng, em thấy em nên học tập mẹ, cuối cùng thì , người quý khí thì không từ quần áo mà ra, mà phải giống như mẹ, tỏa ra từ xương cốt, hơn nữa em không giống chị, không xinh đẹp như chị lại không có phẩm vị, nên khôngdám mặc, ngược lại thành khó coi, a ~~trên người chị là quần áo của Chanel phải không? thật là đẹp quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.