Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa

Chương 47: Lời Xin Lỗi Của Tiểu Thư Đanh Đá




Trả lời cô ấy, là tiếng đóng cửa lạnh lùng.

Trong lòng Elise hiểu rõ, giờ phút này tâm tình Cung Kiệt rất tồi tệ.

Ngay cả vui đùa bình thường, anh cũng trở nên không có kiên nhẫn đối phó.

Dù sao trong đội ngũ đã chết một chiến hữu, tâm tình của anh chắc là cực kỳ tệ.



Nhà xác.

Cung Kiệt mặc thêm áo khoác, chậm rãi đi đến.

Một nhóm người đang rửa sạch thi thể.

Nghe thấy tiếng mở cửa, mọi người quay lại nhìn, thấy là anh, lập tức cung kính cúi đầu, “Cậu Cung.”

“Người thế nào?”

“Còn đang rửa sạch vết máu trên người ạ.”

Cung Kiệt đẩy đám người ra đi tới, chỉ thấy một người đàn ông nằm thẳng tắp ở trên giường, bởi vì liên quan đến thời gian chết, thân thể đã hoàn toàn cứng ngắc, tất cả quần áo trên người đều được cẩn thận cởi ra, bởi vì máu đã khô cứng, quần áo và làn da dính vào một chỗ.

Tách quần áo và da ra, tốn không ít thời gian.

Cung Kiệt cúi đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt lạnh dần.

Lúc ấy đột nhiên xảy ra chuyện.

Cảnh tượng chiến tranh loạn như vậy, lửa đạn tung tóe, khói thuốc súng tràn ngập, tiếng súng vang lên bên tai không dứt.

Máy bay của anh đỗ ở một nơi rất xa, sau khi kết thúc giao dịch, muốn trở lại sân bay, tất phải đi qua mảnh đất chiến loạn.

Cung Kiệt được hộ tống suốt đường đi, chẳng qua có vài giây, anh suy nghĩ một chút tâm sự, hơi thả lỏng cảnh giác.

Chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Một người võ trang đầy đủ mai phục ở một nơi xa tháp tín hiệu giơ súng lên ngắm, nhắm ngay bộ phận đầu anh.

Trên người anh có đeo thiết bị phản tín hiệu.

Tiếng cảnh báo vang lên.

Vệ sĩ bên cạnh anh phản ứng kịp trước tiên, còn chưa rõ ràng quân địch ở hướng nào, liền không nghĩ ngợi bổ nhào về phía anh, dùng thân thể bảo vệ.

Nửa giây sau, Cung Kiệt liền nghe thấy tiếng súng vang lên. Ngay sau đó, chỉ trong nháy mắt, máu tươi ấm áp phun lên khuôn mặt anh.

Anh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, vài giây ngắn ngủi thất thần qua đi, rất nhanh ý thức được đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Anh bị tập kích rồi.

Tổng cộng có hai viên đạn, một viên đạn bắn vào đầu vệ sĩ, bắn vào lùm cây phía xa.

Một viên khác, xuyên vào ngực anh, cuối cùng vì áo chống đạn ngăn cản, đâm vào thịt anh.

Vài giây ngắn ngủi, vệ sĩ bổ nhào vào người anh không còn hơi thở, thân thể lập tức xụi lơ trên đất, đầu máu thịt mơ hồ, nhìn thấy mà ghê người.

Mà bây giờ, vệ sĩ hi sinh này, được vận chuyển về tổng bộ.

Cung Kiệt đi đến trước giường, cúi đầu nhìn người yên tĩnh trên giường.

Tan vỡ, đây chắc là người thứ ba vì bảo vệ anh mà chết.

Cung Kiệt lạnh lùng hỏi, “Gia thế của anh ta thế nào?”

“Bẩm cậu Cung, danh hiệu của anh ta là x1, trong nhà còn một em gái và mẹ già.”

“Sắp xếp hậu sự của anh ta thật tốt.”

“Về mức bồi thường…”

Cung Kiệt, “Một ngàn vạn, lấy chi phiếu dòng họ, đưa đến tay người nhà anh ta.”

Mọi người hít một hơi khí lạnh.

Trời ạ!

Một ngàn vạn!

Đây tuyệt đối là một con số khả quan.

Phải biết rằng, bất luận lính đánh thuê nào trong tổ chức, một khi hy sinh, đối với chuyện bồi thường, tuyệt đối rất ít.

Ví dụ như đặc công của tổ chức, nếu hy sinh, tổ chức nhiều lắm cũng chỉ bồi thường hai trăm vạn.

Một ngàn vạn, đối với một lính đánh thuê mà nói, tuyệt đối là một con số trên trời.

Tài chính của tập đoàn Cự Phong thật là đáng sợ.

Đối mặt với nghi ngờ của mọi người, Cung Kiệt nói, “Anh ta bảo vệ mạng của tôi. Mạng của tôi, không chỉ chút tiền này.”

Anh cho đến bây giờ đều trọng tình trọng nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.