Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa

Chương 41: Con Dâu Tương Lai




“A…”

Tim Vân Thi Thi đập mạnh và loạn nhịp nửa giây, đột nhiên nghĩ đến gì đó, có chút hoài nghi hỏi, “Chẳng lẽ, vết thương của ông ngoại con có chuyển biến tốt?”

Hữu Hữu lắc lắc đầu, “Lúc cậu gọi điện thoại đến, cũng không nói cái gì, con cũng không hỏi quá nhiều, nhưng mà con nghĩ, chắc là vì chuyện của ông ngoại đi!”

“Không phải là…” Vân Thi Thi lo lắng, “Không phải là chuyển biến xấu đấy chứ?”

“Sẽ không!”

Hữu Hữu cười tự phụ, “Trình độ chữa bệnh của tập đoàn Cự Phong, ở trên thế giới này, tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay! Con chỉ nghe nói đem người gần chết cứu sống, chưa nghe nói đem người đang tốt chữa thành chết bao giờ! Cho dù tệ lắm, cũng sẽ không tệ hơn chuyện toàn thân tê liệt. Nếu cậu nói chúng ta ăn tối xong rồi gọi video call, chắc không phải chuyện gì gấp.”

Hữu Hữu bình tĩnh phân tích.

Vân Thi Thi nghe xong, lúc này mới bình tĩnh hơn, “Vậy là được rồi.”

Nhưng mà cho dù như vậy, Vân Thi Thi cũng nhất thời không có khẩu vị, ăn ít cơm hơn, ngồi ở trước bàn, có chút mất hồn mất vía.

Hữu Hữu thấy bộ dạng cô đứng ngồi không yên, đoán rằng cô lo lắng cho Vân Nghiệp Trình, bởi vậy cũng buông bát đũa xuống, đột nhiên đi đến thư phòng, mở máy tính ra, sau đó kết nối video call.

Tập đoàn Cự Phong có phần mềm chuyên gọi video call riêng, bất luận là không có tín hiệu điện thoại hay là không có mạng, đều có thể sử dụng, nhưng mà phần mềm video call như vậy, chỉ có nhân viên trong tập đoàn Cự Phong mới được sử dụng.

Nhân viên bên ngoài cho dù thủ đoạn lợi hại như thế nào, cũng không vào được.

Chuyện này là vì bảo vệ tính cơ mật của tập đoàn Cự Phong.

Tất cả thông tin bên trong tập đoàn Cự Phong, đều dựa vào cái này, có đôi khi, mọi người đều vào thế giới khác biệt, thông qua video call mời dự hội nghị khẩn cấp, tất nhiên, tính an toàn là điều thứ nhất.

Cậu gọi video call xong, nửa phút đồng hồ sau, tín hiệu được kết nối.

Hình ảnh lóe lên một trận, rất nhanh liền hiện lên một đôi mắt to của Cung Kiệt.

Hữu Hữu, “… Cậu, vì sao trong video call chỉ thấy mỗi mắt của cậu?”

Cung Kiệt nhận video call bằng di động, anh đưa điện thoại ra xa một chút, trên hình ảnh hiện lên toàn bộ khuôn mặt của anh.

Anh mỉm cười với màn hình, đưa tay nhẹ nhàng sờ mái tóc hơi rối, chớp chớp mắt với Hữu Hữu, “Hữu Hữu, có nhớ cậu hay không?”

“Không có.” Hữu Hữu nói thẳng ra.

Cung Kiệt, “…”

“Không phải cậu nói, ăn tối xong thì gọi video call nói chuyện với cậu sao? Mẹ biết chuyện này, còn tưởng rằng vết thương của ông ngoại chuyển biến xấu, lo lắng đến mất hồn mất vía, rốt cuộc là có chuyện gì ạ?”

Cung Kiệt nghe vậy, nhíu mày, “Ngu ngốc, sao cháu không đợi ăn xong rồi hãy nói.”

“Cậu lại không nói với cháu chuyện gì!”

“Ừm, chỉ đơn thuần là muốn gặp chị ấy.” Cung Kiệt nói.

Từ khi Cung Kiệt trở về tập đoàn Cự Phong, ngoại trừ ngẫu nhiên lên mạng nói chuyện phiếm, Cung Kiệt đã lâu không thấy giọng nói và dáng điệu của Vân Thi Thi rồi.

Dù sao hai người chênh lệch nửa vòng trái đất, ở chỗ này là buổi tối, còn ở Cự Phong lại là buổi sáng.

Chênh lệch rất khó mà nhìn thấy nhau.

Cung Kiệt tất nhiên rất nhớ cô.

Biểu tình của Hữu Hữu lạnh nhạt đi, lạnh lùng nói, “Cháu tắt máy đây!”

“Đợi đã!”

Cung Kiệt lập tức chặn lại, “Dám tắt video call với cậu, cháu thật vô tình.”

“Cậu chỉ nhớ đến mẹ, cũng không phải cháu!” Dừng một chút, Hữu Hữu lại không cho là đúng, “Còn nữa cậu còn không nói rõ là có chuyện gì đi, đừng ở chỗ này mà thừa nước đục thả câu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.